Phận dâu hào gia Chương 25 | Ông Minh nhập viện cần máu
Mạnh Hùng đang ở nhà chăm sóc mẹ, trong khi đó Mạnh Quân đang cõng Ba lên xe anh Hai đưa đến bệnh viện và vào ngay phòng cấp cứu. Ông Minh vẫn chưa tỉnh, gây lo lắng cho mọi người. Mạnh Quân lo lắng hỏi anh Hai:
– Buổi sáng Ba vẫn khỏe mạnh, không biết mấy ngày nay không ăn gì và chỉ nằm trong phòng có khi nào tụt huyết áp không?
Anh Hai trả lời:
– Anh cũng không biết, phải đợi bác sỹ cho kết quả thôi…
Khi điện thoại của Mạnh Hà reo lên, anh vội vã nói với Mạnh Quân:
– Em ở lại canh chừng Ba, nếu có vấn đề gì thì gọi cho anh. Từ khi Ba ốm, anh phải quản lý cả hai công ty, cảm giác mệt đến nghẹn ngào…
Mạnh Quân tiếc nuối:
– Em không thể giúp gì cho anh vì thiếu chuyên môn…
Anh Hai động viên:
– Em phải cố gắng, anh sẽ huấn luyện Mạnh Hùng thay anh quản lý, nhưng điều kiện là Ba phải rời khỏi công ty. Làm việc với người như Ba đôi khi khiến ta tức giận. Anh sẽ gặp luật sư ngay bây giờ.
Mặc dù nói vậy, Mạnh Hà đã ra gần cổng. Mạnh Quân ngồi căng thẳng, chờ đợi kết quả từ bác sỹ. Anh tức giận về việc Ba đã mời mấy tên giang hồ đến sàn tập của anh, nhưng sau đó lại nhận ra đó là do tình cảm ích kỷ và lo lắng về tiền nợ. Bây giờ, mọi người đều mong Ba sớm khỏe lại, và họ cũng đã có kế hoạch trả nợ, nhưng vẫn còn áp lực từ anh Hai đối với đơn vị san lấp.
Khi được hỏi về bệnh nhân Lê Minh, Mạnh Quân trả lời và được đưa vào phòng trực. Bác sỹ sau khi kiểm tra sơ bộ thấy lượng hồng cầu của bệnh nhân đang thiếu, nhưng cần phải làm các xét nghiệm khác để có kết quả chính xác.
– Bây giờ tôi phải làm gì? Xin bác sỹ cứu Ba của tôi, trước đây ông ấy ít khi bị bệnh đâu.
Bác sỹ an ủi:
– Cứu người là nhiệm vụ của chúng tôi, đừng lo. Ông có ba người con trai là điều may mắn.
Mặc dù không chắc chắn về tình hình, nhưng Mạnh Quân vẫn không yên tâm. Anh hoàn tất thủ tục nhập viện và đến phòng xét nghiệm để chờ anh Hai trở lại. Bác sỹ sẽ lựa chọn người có huyết tương phù hợp nhất để ghép cho Ba.
Điện thoại của anh reo lên, màn hình hiển thị Thanh Hằng:
– Anh sắp về chưa?
– Anh không quên em à? Tình hình này, có lẽ anh sẽ không thể về được ngay.
Mạnh Quân chia sẻ với Thanh Hằng về tình hình của Ba và mọi chuyện ở nhà. Anh kể về việc Ba bị ngất xỉu và phải nhập viện cấp cứu, cùng việc bác sỹ nghi ngờ về bệnh bạch cầu, mặc dù đó chỉ là dự đoán. Khi bác sỹ gọi tên anh, Mạnh Quân nói với Thanh Hằng:
– Bác sỹ gọi tên rồi, anh sẽ gọi lại sau.
Bà Hà đang ngồi bên cạnh khi bất ngờ nghe Thanh Hằng nói chuyện với ai đó về bệnh bạch cầu, sau đó thấy con gái đột nhiên tắt máy, làm bà tò mò:
– Con nói chuyện với ai mà bị bệnh bạch cầu?
Thanh Hà tỏ ra lo lắng:
– Là Ba của anh Quân mẹ ơi…
– Ba của Quân mắc bệnh bạch cầu à? Vậy Quân đâu rồi?
– Anh Quân đang nói chuyện với con thì bác sỹ gọi vào lấy mẫu máu xét nghiệm. Ảnh nói dù chỉ là dự đoán nhưng cả ba anh em đều lấy mẫu máu, nếu ai tương thích thì có thể ghép tủy nếu cần…
Chưa kịp nói hết, bà Hà la lên:
– Không được…
Thanh Hằng bất ngờ trước sự hoảng sợ của mẹ và càng bất ngờ hơn khi thấy mẹ nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài để nói chuyện điện thoại với ai đó. Cô tò mò đi đến sau lưng mẹ mà bà Hà không hề hay biết. Bà nói một cách cấp bách:
– Hùng ơi, bằng mọi cách con phải ngăn thằng Quân không được xét nghiệm máu nghe không?
Không nghe được phản hồi của Mạnh Hùng, nhưng bà Hà tiếp tục:
– Quân vừa nói chuyện với Thanh Hằng, con cố gắng nhanh lên…
Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, bà Hà quay lại nhưng bất ngờ khi thấy Thanh Hằng đứng ngay sau lưng, và chắc chắn cô đã nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Như một người bị bắt quả tang, bà lúng túng vội vã đi vào nhưng Thanh Hằng đã giữ lại. Cô nói với giọng nghẹn ngào:
– Mẹ nói đi, mẹ đang giấu con chuyện gì đúng không?
Bà Hà không trả lời mà chỉ lắc đầu. Thanh Hằng tiếp tục:
– Con không phải là con ruột của mẹ đúng không?
Bà Hà nghe con nói vậy thì dừng lại. Thanh Hằng tiếp tục:
– Tại sao mẹ lại giấu con? Từ khi biết mình không trùng nhóm máu với anh Hai là con đã nghi rồi. Mẹ nói cho con biết đi…
Nghĩ rằng đã đến lúc không thể giấu các con được nữa, bà Hà bắt đầu kể cho Thanh Hằng nghe về hoàn cảnh của bà Thanh Thảo, và lý do tại sao bà đã đồng ý đổi con cho bà ấy. Mỗi lời của bà Hà khiến cô thương hai người phụ nữ. Nghĩ đến bà Thảo, bây giờ cô hiểu rằng việc bà chuyển một số tiền lớn vào tài khoản của cô không hề đơn giản như cô nghĩ…
Ôm mẹ từ phía sau, gục đầu vào vai mẹ, cô thổn thức:
– Mẹ ơi…
Bà Hà không quay lại mà hai hàng nước mắt đã chảy đầm đìa khuôn mặt. Từ khi biết Thanh Hằng yêu Mạnh Quân, thì bà hiểu rằng dù con không phải là con ruột, nhưng vẫn là con dâu của bà. Bà cũng nghẹn ngào:
– Cho dù hoàn cảnh nào thì con vẫn là con gái của mẹ…
Bà ôm con như lúc cô còn bé. Bỗng điện thoại của Thanh Hằng đổ chuông làm hai mẹ con buông nhau ra. Thanh Hằng nói với mẹ:
– Anh Quân gọi…
– Con nghe đi, chắc lấy máu xét nghiệm xong rồi…
– Khi biết tin mình không phải là con của mẹ Thảo, chắc anh ấy sốc lắm…
– Thôi con động viên nó, rồi lựa lời mà nói nhé…
– Con hiểu rồi mẹ…
Để yên lòng mẹ, Thanh Hằng đã suy nghĩ rất nhiều. Càng suy nghĩ, cô lại càng thương mẹ Thảo, không biết khi nghe tin Ba Minh bị bệnh thì mẹ sẽ thế nào. Một cuộc đời sống trong bóng tối của chồng độc đoán và ích kỷ, mà bà cũng chẳng bao giờ kể đến.
Cô muốn về bên mẹ ngay lúc này, nhưng cũng nhớ rằng mẹ Hà sẽ phải một mình chăm sóc cả Ba và anh Hai. Thấy con gái lưỡng lự, bà Hà nói:
– Con hãy về Sài Gòn ngay đi…
– Nhưng ở đây chỉ có một mình mẹ, con lo lắng quá…
– Đừng lo, con đi đi…
– Dạ… con cảm ơn mẹ…
Sau khi nói xong, Thanh Hằng bỏ chạy ra cổng để về nhà, bà Hà còn dặn:
– Nhớ nói với mẹ Thảo rằng mẹ chúc Ba Minh sớm khỏi bệnh nhé…
– Dạ, con cảm ơn mẹ…
Thanh Hằng đi rồi, bà Hà cảm thấy cô đơn và lo lắng. Bà vừa mừng vừa thương con, và chắc chắn con trai Mạnh Quân của bà sẽ sốc khi nghe tin này. Bà cũng muốn đi về Sài Gòn với con gái, nhưng ông Duy đang bị bệnh, và con trai cũng gặp tai nạn. Bà vội vàng đi về phòng, nơi con trai đang cần sự chăm sóc của mẹ…
Mạnh Hùng nghe bà Hà nói về tình hình của Ba, anh không khỏi bất ngờ, sau đó nhìn mẹ và hỏi:
– Ba bị bệnh bạch cầu, anh Quân đang lấy máu xét nghiệm, bây giờ chúng ta phải làm sao?
Bà Thảo im lặng một lúc, rồi nói:
– Ý trời…
– Liệu có cần trình bày với bác sỹ không mẹ?
– Để làm gì chứ? Đã đến lúc anh con phải biết sự thật rồi. Mà mẹ tin rằng Thanh Hằng cũng đã biết… thôi, hai mẹ con tranh thủ vào bệnh viện xem tình hình của Ba, hy vọng mọi chuyện sẽ ổn…
Mạnh Quân và Mạnh Hà sau khi lấy máu ở phòng xét nghiệm xong, quay về phòng cấp cứu ngồi chờ. Bỗng Mạnh Hà nói:
– Anh nghe bác sỹ nói Ba nhóm máu O. Hy vọng một trong ba anh em có tủy và nhóm máu thích hợp để cứu Ba…
– Ba nhóm máu O? Nhưng em có nhóm máu AB mà…
– Anh cũng không biết mình nhóm máu gì, phải chờ kết quả thôi…
Lúc đó, bà Thảo và Mạnh Hùng cũng đến. Bà Thảo hỏi hai con:
– Tình hình của Ba thế nào rồi? Ba đã tỉnh chưa?
– Con không biết, hai anh em vừa đi lấy máu ở phòng xét nghiệm theo yêu cầu của bác sỹ…
Bác sỹ từ trong phòng đi ra, mọi người đều hỏi thăm nhưng ông chỉ lắc đầu mà không nói gì. Lúc này Mạnh Hùng cũng đã đi vào phòng xét nghiệm, chỉ còn lại ba mẹ con. Không ai nhớ tại sao Mạnh Quân lại không cùng nhóm máu với ông Minh. Mọi người chỉ cố gắng chờ đợi và hy vọng mọi chuyện sẽ ổn…
Bà Thanh Thảo với khuôn mặt buồn, hai mắt đã ngập nước. Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng bà không thể giấu được sự lo lắng của mình. Mạnh Hà ôm mẹ an ủi:
– Bình tĩnh đi mẹ, chắc Ba sẽ không sao đâu.
Bà Thảo gật đầu, cảm thấy khó nói với các con sau những rắc rối mà cha chúng gây ra. Một gia đình có vẻ như khó lòng hàn gắn lại, nhưng lại đang phải đối mặt với những vấn đề đó. Bà nói với các con:
– Các con hãy bỏ qua cho ông ấy…
Nhìn mẹ khuôn mặt buồn rầu và nước mắt lăn dài, bà thấy tình chồng nghĩa vợ là điều khó lường. Suốt nhiều năm, bà đã sống lặng lẽ chịu đựng sự ích kỷ của chồng gia trưởng. Bây giờ, khi muốn giải thoát bản thân để sống cho riêng mình, thì ông ấy lại mắc bệnh nặng. Có lẽ đó là ý trời, để bà hiểu rằng có lẽ kiếp trước bà đã nợ ông ấy và giờ phải trả nợ. Nhưng trời cũng thương và chiếu cố bà, cho bà tìm lại được đứa con gái mà bà đã chờ đợi hơn hai mươi năm…
Bà Thảo nhìn ra cổng bệnh viện như đang mong ngóng ai đó. Liệu khi biết tin cha ruột đang bệnh nặng, con có về không? Khi nhìn thấy Thanh Hằng từ trên taxi bước xuống, bà không hiểu tại sao cô không gọi cho bà hoặc Mạnh Quân đến đón. Mãi khi cô đứng trước mặt, bà mới tin đó là sự thật:
– Con ơi…
Thanh Hằng kêu lên và ôm chặt lấy mẹ mà khóc. Cả ba anh em đều không hiểu tại sao hai người phụ nữ lại cứ ôm nhau khóc. Mạnh Quân lại gần nói với cô:
– Mới chỉ là dự đoán thôi, còn phải chờ kết quả xét nghiệm máu… Em đừng lo lắng thêm…
– Anh mặc kệ em…
Dù nói như vậy nhưng Thanh Hằng lại đẩy anh ra. Mạnh Quân chỉ lắc đầu rồi rời khỏi. Lúc này, bà Thảo nói với con gái:
– Con đi với Mạnh Quân đi, hai mẹ con mình không nên cãi nhau nữa…
Mạnh Hùng cũng từ phòng xét nghiệm đi về, mặt vẫn tái xanh. Thấy vậy, bà Thảo lo lắng:
– Con sao thế? Ngồi xuống nghỉ đi…
Mạnh Hà trêu chọc em:
– Cậu em trông thế mà kém quá, anh thấy bình thường…
– Em cũng chỉ chóng mặt một chút thôi, không sao đâu…
Như nhớ ra điều gì, Thanh Hằng đi thẳng về dãy phòng xét nghiệm, chỉ có Mạnh Hà không hiểu còn bà Thảo và Mạnh Hùng đều hiểu được việc cô đang làm. Bà Thảo nhìn theo bóng con gái mà vô cùng xúc động, cầu mong con gái của mẹ luôn được sức khỏe và một đời bình an là điều bà mong muốn nhất…