Phận dâu hào gia Chương 3 | Gặp gỡ Ánh Nguyệt và Mạnh Hùng
Vì sự cố về sức khỏe của ông Minh, gia đình Quân đã quên mất việc Thanh Hằng đang có mặt, khi cô đi ra vườn một cách dễ dàng. Vườn hoa hồng của anh Quân thật sự tuyệt đẹp, đầy những giống hồng ngoại đắt tiền, và điều đó chứng tỏ tình yêu hoa của người chăm sóc vườn.
– Xin chào em, người đẹp đứng bên hoa càng làm cho cảnh trước mắt trở nên hoàn mỹ hơn…
Tiếng nói từ sau lưng khiến cô quay đầu với một phản ứng bất ngờ, và trước mặt cô là một chàng trai trẻ trung, có vẻ ngoài lịch lãm và không giống với những người con nhà giàu khác. Mặc dù có chút ngạc nhiên, Thanh Hằng nhanh chóng lấy lại sự tự tin:
– Chào anh, tôi là Thanh Hằng…
Cô dự định tiếp tục nói rằng mình là bạn gái của Mạnh Quân, nhưng dường như anh đã đoán trước và không muốn nghe câu tiếp theo. Anh chàng cười sảng khoái và nói:
– Haizz, em đã “đánh đồng” quyền của anh rồi, phải để chủ nhà giới thiệu trước chứ?
Sau đó, anh gãi đầu tỏ ra phấn khích, khiến cô không giữ được nụ cười, nhưng Thanh Hằng đã nhanh chóng phản ứng:
– Vậy thì mời chủ nhà ra mắt, khách này đang chờ đợi…
Dù vẻ ngoài hài hòa, cô vẫn chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với ai đó một cách tự tin. Nhưng không ngờ anh cũng quay lại và mỉm cười:
– Chủ nhà Mạnh Hùng xin chào đón quý khách…
Cả hai đều trẻ trung và năng động, nên không mất nhiều thời gian họ đã có thể nối lại từng chủ đề rất sôi nổi. Thấy cô quan tâm đến các bụi hoa hồng trong vườn, trong khi có rất nhiều loại hoa khác, Mạnh Hùng chụp ảnh một cách lén lút. Đèn flash từ điện thoại khiến cô nhìn lên và cười, nhưng anh lại nhắc nhở một cách nghiêm túc:
– Chụp ảnh lén người khác không được đâu nhé…
Mạnh Hùng không trả lời, rồi cô nhìn thấy anh đang lật qua ảnh trên điện thoại, và giọng nói nhẹ nhàng nhưng vẫn rõ ràng:
– Giống quá…
Cô cảm thấy bất ngờ và nảy sinh nhiều thắc mắc. Tại sao cả bác gái lẫn Mạnh Hùng đều nhìn cô một cách ngạc nhiên? Tại sao Mạnh Quân lại không? Nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh và chăm sóc các bụi hoa, sau đó rời khỏi vườn. Lúc đó, Mạnh Hùng hốt hoảng chạy theo và ngăn lại:
– Ồ, tại sao em lại đi vậy? Nếu có người đến thăm thì anh sẽ ở đây một mình làm sao được?
Cô dừng lại khi thấy anh giơ tay chắn đường, tránh khỏi việc bị chạm vào. Vào lúc đó, sau khi bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho ông Ba, Mạnh Quân đã vội vã tìm cô. Bà Thanh Thảo chỉ sang vườn và nói với con trai:
– Con bé đang ở ngoài vườn đấy, ra gặp nó đi con…
– Dạ, con cảm ơn mẹ…
Bà Thanh Thảo gật đầu, khi con trai đi ra đến cửa thì bà còn nói với theo:
– Mẹ ủng hộ con…
Mạnh Quân quay sang nhìn mẹ mỉm cười biết ơn, anh đi nhanh về hướng khu vườn để gặp cô, thì vô tình đúng lúc Mạnh Hùng đang giơ tay ra ngăn cô lại. Tưởng có chuyện gì nên anh vội lên tiếng:
– Hóa ra em ở đây, làm anh tìm mãi…
Cả hai người cùng quay lại thì thấy Mạnh Quân đang đi lại gần. Thanh Hằng cười chỉ vào những khóm hoa rồi tấm tắc khen:
– Hoa đẹp quá…
– Ừ, niềm vui của mẹ mà, mẹ rất thích trồng hoa, nhất là hoa hồng. Ở khu vườn này gẩn đủ bộ sưu tầm các loại hoa rồi…
Mải nói chuyện với Mạnh Quân mà cô không để ý Mạnh Hùng đã bỏ đi nơi khác từ bao giờ. Mãi sau nhớ lại thì cô mới giật mình:
– Ủa, anh Hùng đi đâu rồi?
Mạnh Quân trả lời:
– Chắc cậu ấy đi vào nhà rồi…, anh đi mời bác sỹ về thì không thấy em đâu, thật sơ ý quá…
– Anh cứ làm mọi việc trở nên quan trọng mà làm gì? lúc ở phòng khách cũng thế, anh làm Bác trai khó xử khi nói trước mặt em và bác gáι…
Lúc này Mạnh Quân mới ồ lên một tiếng, anh thật sự không để ý đến sỹ diện của Ba, mà chỉ muốn thực hiện ý định của mình. Chắc cũng vì lý do đó cùng với sự phản ứng của mẹ, làm Ba anh bị sốc đến ngất xỉu như vậy. Anh tỏ ra biết lỗi:
– Anh sơ xuất quá…
Bỗng cô kéo tay anh:
– Anh cho em xuống nhà ăn…
Quân ngạc nhiên:
– Ở nhà bếp có người làm rồi, em không phải làm đâu…
– Em muốn học xem cách nấu cơm nhà giàu…
– Chút xíu em thưởng thức là được rồi, các cô ấy nấu ngon lắm…
– Dạ…
Hai người đi dạo một ʋòпg quanh biệt thự, Mạnh Quân giới thiệu cho cô cách trang trí vô cùng ϮιпҺ xảo theo kiến trúc phương tây, nhưng hình như cô không hứng thú lắm mà chỉ hướng về vườn hoa rồi nói:
– Em cũng đã từng đi du lịch, được ngắm các trang trại trồng hoa hồng, nhưng chưa ở đâu mà em thấy vườn hoa đẹp như vậy…
– Ừ, mẹ anh thích hoa lắm, nhất là hoa hồng. Chính vì thế anh mới tìm về miền đất Đà lạt để sưu tầm các giống hoa quý mang về tặng mẹ…
Hai người đang mải mê trò chuyện mà không để ý bà Thanh Thảo cũng đã ra vườn từ lúc nào, bà thấy cô thích hoa hồng thì lên tiếng:
– Cháu cũng có sở thích hoa hồng hay sao?
Giật mình quay lại, cả hai ngạc nhiên khi thấy bà Thảo đang đứng ngay sau lưng mình, Thanh Hằng lễ phép:
– Dạ Bác gáι, cháu thích lắm, ở Đà lạt cháu cũng có một vườn hoa, nhưng chủ yếu hoa nội, không có những giống hoa quý như ở đây…
– Bác phải kỳ công lắm mới có được vườn hoa như thế này. Vẫn còn thiếu mấy mẫu hoa giống từ Châu âu, Bác đang gửi mua mà chưa được…
Hai người phụ nữ cùng có niềm đam mê với hoa hồng, không ngừng trò chuyện và bỗng quên luôn sự có mặt của Mạnh Quân. Anh cảm thấy như mình lại trở thành người thừa nên dừng lại, nhìn mẹ và Thanh Hằng nói chuyện vui vẻ, trong lòng anh tràn đầy hạnh phúc. Trong lúc đó, anh mong muốn tất cả là thật sự, và anh cầu nguyện vào trời rằng nếu có thể, hãy để anh luôn được ở bên cạnh người ấy mãi mãi. Anh bắt đầu lo sợ rằng sau khi quay trở lại Đà Lạt, hai người sẽ phải chia tay, và chắc chắn rằng anh sẽ buồn nếu điều đó xảy ra…
Bà Thanh Thảo muốn tiếp xúc với Thanh Hằng, vì bà muốn hiểu thêm về cuộc sống của cô. Khi nghe cô nói rằng cũng có trồng một vườn hoa, bà lên tiếng:
– Nhà cháu ở Đà Lạt thì thật thuận lợi cho việc trồng hoa vì khí hậu ở đó rất ôn hòa…
– Dạ, cháu chỉ trồng theo sở thích chứ không có thời gian làm trang trại…
– Hiện tại, cháu làm công việc gì? Có áp lực công việc lớn không?
Thanh Hằng trả lời lịch sự:
– Dạ, cháu là giáo viên dạy Yoga nên mỗi ngày đều bận, kể cả ngày nghỉ…
Bà Thanh Thảo gật đầu:
– Cơ thể cháu thật đẹp. Có lẽ cháu giống mẹ?
Thanh Hằng thật thà:
– Dạ không ạ, cháu không giống mẹ và cũng không giống bố, đôi khi cháu nghịch ngợm nói đùa rằng chắc chắn giống ông hàng xóm…
– Vậy bố mẹ cháu làm nghề gì?
– Dạ, Mẹ cháu là giáo viên dạy tiểu học, còn bố là công nhân cơ khí…
– Cô giáo,… ờ cô giáo…
Thấy bà Thanh Thảo lặp đi lặp lại hai từ cô giáo, cô nghĩ rằng bà chưa nghe rõ, nên cô nhấn mạnh:
– Dạ, mẹ cháu là giáo viên nhưng dạy ở trường tiểu học, nhưng do sức khỏe yếu nên đã nghỉ luôn rồi…
– Vậy bố mẹ cháu sinh được chỉ có mỗi cháu hay còn ai nữa?
– Dạ, trừ cháu ra thì còn có một anh trai đang làm việc ở Đà Lạt…
Kể từ lúc đó, bà Thanh Thảo không hỏi thêm, hai bà cháu cũng thấy trời nắng nên quyết định vào nhà. Bỗng từ đâu, một cô gái bất ngờ lao ra ôm bà từ sau lưng, cười rộn ràng:
– Bác ơi, con chào Bác…
Bà Thanh Thảo giật mình và ôm cô ta, giả vờ bất ngờ:
– Ôi trời, làm bà giật mình…
– Chắc do bà…
– Tại sao bà lại nói vậy?
– Bà không làm gì cả?
– Bà không làm gì? Vậy tại sao khi cháu chào bà từ ngoài cổng bà không trả lời? Có phải vì cô gái này? Cô ấy là ai vậy?
– À, đây là Thanh Hằng, bạn của Mạnh Quân…
Thanh Hằng vẫn im lặng, cô nghĩ rằng không có lý do gì để cô phải dính líu vào rắc rối, cô là ai và mối quan hệ với gia đình Mạnh Quân không liên quan đến cô. Cố gắng chơi đủ hai ngày theo thỏa thuận rồi cô trở về nhà đi làm. Thấy cô không trả lời, bà Thanh Thảo lên tiếng:
– Khi nào cháu về Đà Lạt, bác sẽ gửi tặng hai gốc hồng giống Pháp cho cháu…
Thanh Hằng vui mừng nhảy lên:
– Ôi vui quá, cháu cảm ơn bác nhiều…
Từ khi Ánh Nguyệt xuất hiện, bà Thanh Thảo và cô không có cơ hội nói chuyện riêng nữa, ông Minh cũng đã khỏe hơn và đi ra phòng khách ngồi chơi. Còn Thanh Hằng thì đi vào bếp. Đến bữa ăn, mọi người ngồi xuống bàn ăn, Ánh Nguyệt tự ý ngồi cạnh Mạnh Quân và liên tục gắp đồ ăn cho anh. Sự quá mức này làm anh cảm thấy không thoải mái:
– Cô Nguyệt, đừng làm như vậy nữa, nếu có gì để tôi tự mình lấy, cô nên nhớ rằng tôi là chủ nhà chứ không phải cô…
Ông Minh lên tiếng nhắc nhở con trai:
– Sao con lại nói vậy? Nếu Ánh Nguyệt muốn chăm sóc chồng thì cũng không có gì sai chứ?
Cả nhà đều ngơ ngác sau câu nói đó, ai cũng lo ngại rằng Thanh Hằng sẽ bị chạm đụng, nhưng lại ngạc nhiên hơn khi cô vẫn thản nhiên ăn cơm mà không lên tiếng. Bà Thanh Thảo sau khi suy nghĩ một lúc, gắp một con cua tẩm bột vào chén của cô và nói:
– Hằng ăn đi cháu, con cua này người bạn ở Cà Mau gửi cho Bác đó, ngon lắm…
Tình huống này khiến Hằng cảm thấy bối rối, cô chỉ nhìn con cua trong chén mà không biết phải làm sao. Đây là lần đầu tiên cô đến nhà anh chơi, mẹ anh đặc biệt gắp đồ ăn để thể hiện tình cảm, nếu cô không ăn thì sẽ thật thất lễ, nhưng nếu ăn, cô sẽ rất bất an, vì cô bị dị ứng với hải sản. Chỉ cần ăn một con tôm thôi cũng đã nguy hiểm, huống chi là cả một con cua to lớn như thế này. Mọi cử chỉ của cô đều bị bà Thảo nhìn thấy. Thấy cô nhìn con cua mà không ăn, bà quan tâm:
– Sao thế con? Có phải Bác gắp đồ ăn không theo sở thích của con không?
– Dạ… không, cháu… cháu…
Quân quay sang nói với cô:
– Mẹ yêu em mới gắp đồ ăn cho em, đừng làm mẹ buồn nhé…
Thanh Hằng ấp úng:
– Em… em bị dị ứng hải sản nên không ăn được… Anh ăn giúp em nhé…
Lúc này Mạnh Hùng đã nhanh chóng gắp con cua trong chén của cô, khiến Mạnh Quân bất ngờ. Anh nhắc nhở em trai:
– Em làm gì thế?
– Nàng bị dị ứng hải sản, vậy tại sao trong bữa ăn hôm nay lại toàn hải sản?
– Anh… anh không biết cô ấy bị…
Bỗng Mạnh Hùng đứng dậy và kéo tay Thanh Hằng:
– Em đi với anh, anh đưa em ra ngoài ăn. Dị ứng là tuyệt đối không được ăn đâu, nguy hiểm lắm…
Nhưng Thanh Hằng rút tay ra khỏi tay Mạnh Hùng, cười tươi:
– Em cảm ơn anh đã quan tâm, nhưng đồ ăn hôm nay rất ngon, và em cũng sắp ăn xong rồi…
Mọi người mải mê nói chuyện mà không ai để ý đến bà Thanh Thảo, bà tỏ ra hụt hẫng khi làm bài test cuối cùng với cô gái. Việc cho nhà bếp chế biến hải sản là ý định của bà, bởi bà cũng bị dị ứng với hải sản, và một lần bị cảnh cấp cứu vì dị ứng. Bây giờ cô gái đang ngồi trước mặt bà cũng bị dị ứng với hải sản. Liệu có hy vọng về đứa con gái mà bà đã mất tích không? Hai hàng nước mắt đã chảy trên khuôn mặt, bà vội vàng đứng dậy và đi nhanh vào phòng như trốn chạy mọi người. Chuyện này chỉ có bà biết, nên không thể nói ra điều gì khi mọi người vẫn chỉ là dự đoán…
Suốt bữa ăn, ông Minh im lặng hoàn toàn, chỉ lên tiếng khi nhắc đến Ánh Nguyệt, cô gái đang ngồi một góc một mình vì không ai quan tâm:
– Nguyệt ăn đi con, đồ ăn này nấu cho con đó…
Được ông Minh hỏi, Ánh Nguyệt cười giả:
– Dạ, con cảm ơn, đồ ăn thật ngon…
Rồi cô liếc nhìn qua Thanh Hằng và nói mỉa mai:
– Đồ ăn ngon như vậy mà còn giả vờ dị ứng, chẳng qua cũng chỉ để làm đẹp thôi…
Không ngờ sau câu nói đó của cô, Mạnh Hùng gắp ngay một miếng thịt heo to vào chén của cô, miệng hằn học:
– Ngon đấy, ăn đi, đừng để bỏ uổng đó…
Ánh Nguyệt tức giận, nhưng vì sĩ diện, cô cố nhịn và ăn miếng giò. Cô càng tức hơn khi thấy Mạnh Quân cũng chăm sóc cô một cách chu đáo, khiến cô không thể làm gì ngoài việc nuốt cục giận vào trong. Cô quyết định sẽ trả thù, phải tìm mọi cách để khiến Thanh Hằng không còn cửa bước vào đây nữa…