Phận dâu hào gia Chương 4 | Tiền vốn

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 161

Bà Thúy Kiều gọi điện cho ông Minh sau khi nghe tin từ Ánh Nguyệt, không biết rõ nội dung trước khi ông Minh cất lời:

– Tôi nghe rồi đấy chị ơi…

Bà Thúy Kiều không biết từ đầu cuộc trò chuyện ông Minh đã nói điều gì, nhưng mặt ông trở nên đỏ bừng, biểu lộ sự tức giận khi cười cười lạc quẻ:

– Tôi đang uống trà sau bữa ăn, còn mấy đứa con chúng nó đang tám chuyện với nhau…

– Tôi nghe con Nguyệt nói hôm nay không phải là mình nó, mà thằng Quân còn mang về một đứa con gái, vậy thì sao? Anh giải thích giùm tôi đi…

Nghe giọng bắt bẻ của bà Thúy Kiều qua điện thoại, ông cảm thấy tức giận nhưng phải kiềm chế bởi áp lực từ hợp đồng và khoản nợ. Thời gian gần đây, doanh nghiệp của ông liên tục gặp khó khăn, tiền bạc và tài sản liên tục trôi đi. Đó là lý do ông phải kế hôn cho hai con trai với gia đình giàu có, hy vọng họ sẽ giúp đỡ ông…

Tuy nhiên, cả hai đứa con trai, Mạnh Quân và Mạnh Hùng, đều cứng đầu không chấp nhận kế hoạch của cha. Đặc biệt là thằng Quân còn đưa một cô gái về nhà, đúng lúc Ánh Nguyệt, con gái cưng của bà Kiều, cũng vừa về, tạo ra tình huống khó xử…

Nhớ đến lời của bà Kiều, ông vội đi xuống phòng ăn nhưng chỉ thấy trống trơn, đám nhỏ đã đi đâu hết, chỉ còn chị giúp việc đang dọn dẹp chén đĩa. Ông hỏi:

– Mấy đứa đi đâu mất rồi?

– Dạ, con không biết, chỉ thấy cô Hằng đang ở phòng với bà chủ thôi ạ…

– Thế đứa nào cũng lên phòng bà chủ rồi, nhà này sắp loạn rồi à?

Ông hỏi tiếp:

– Còn con Nguyệt và hai thằng kia đâu?

– Dạ… con không biết…

Bực tức, ông gầm lên:

– Không biết… không biết. Tại sao mọi thứ con đều không biết vậy hả?

Trong tư cách là người làm thuê, không có quyền can thiệp vào cuộc sống gia đình chủ nhà. Cô không dám nói lên điều gì trước mặt chủ, nhưng ông vẫn im lặng rời khỏi phòng. Khi bà Thanh Thảo nghe tiếng la lớn của chồng, bà đi xuống và gặp ông Minh trên đường lên, bà hỏi:

– Có chuyện gì mà ông la hét vậy, nhà đang có khách của con đến chơi, dù có chuyện gì thì ông cũng không nên làm như vậy…

– Tại vì bà, ngoài kia có người thất nghiệp, nhưng cô giúp việc một ngày nào cũng câm miệng, không biết gì cả…

– Chính ông mới là người không hợp lý, hỏi ông đi ra ngoài có báo cáo cho người làm biết là mình đi đâu không?

– Cô ấy là má tôi sao phải báo cáo cho cô ấy…

Bằng cách nói trách móc, ông vội rời khỏi và nhớ đến lời của bà Kiều, ông hỏi vợ:

– Ủa, con bé Nguyệt đi đâu rồi? Nếu về thì cũng phải chào tôi và bà chứ?

– Ba anh em nó đi quán Bar, thằng Quân không muốn đi vì con bé Hằng không tham gia, nhưng nếu thằng Quân không đi thì con bé Nguyệt cũng không chịu. Vì vậy tôi mới gọi cô Hằng lên chơi với bác…

Ông Minh lắc đầu rồi im lặng bước về phòng. Thực ra, ông nên gọi điện trả lời bà Kiều về việc con gái ông đã được con trai ông chăm sóc chu đáo. Nhưng ông nhớ rằng con Nguyệt cũng đã gọi điện về nói với mẹ rồi. Ông cảm thấy nhẹ nhõm, thậm chí cảm kích khi gặp cô Hằng, bạn của thằng Quân, về chơi. Ban đầu, ông cũng ngạc nhiên vì cô ta rất giống với Thanh Thảo, vợ ông thời trẻ, chỉ khác là cô ta cao hơn Thanh Thảo một chút thôi.

Khi cô Hằng cứu ông bằng cách thực hiện hô hấp nhân tạo, ông nhớ rằng bàn tay cô ta bấm huyệt rất điêu luyện. Trong lúc đó, cả nhà chỉ biết chạy cuống lên gọi xe cấp cứu, nhưng cô gái ấy vẫn bình tĩnh cứu sống ông. Nếu không phải vì tình hình kinh doanh khó khăn, ông có thể sẽ chấp nhận cho cô ta với thằng Quân. Nhưng bây giờ, điều đó không thể. Nếu ông chấp nhận, thì con Nguyệt của bà Kiều sẽ ra sao? Ông đang rất cần tiền, dù là “đại gia” nhưng thực tế chỉ còn cái biệt thự này, và không thể thế chấp để trả nợ.

Đã nhiều đêm ông thấy vợ không ngủ được, và tính cách của ông cũng rất khó chịu, thường cáu gắt vô cớ. Nhưng bà Thanh Thảo vẫn im lặng, vì bà cũng không hiểu rõ về công việc của công ty, và ông cũng không muốn nói. Do đó, bà thường im lặng và chỉ quan tâm đến sức khỏe và bữa ăn cho gia đình.

Tuy nhiên, thời gian gần đây, bà cũng không thể không quan tâm. Khi về phòng riêng, ông hỏi về số tiền mà cha mẹ bà đã tặng cho con gái:

– Anh cần vốn cho mấy công trình còn dở dang, em có biết về số tiền mà cha mẹ tặng em không?

Bà Thanh Thảo im lặng và suy nghĩ nhanh. Có lẽ có chuyện gì đó ông Minh giấu bà không nói. Nhưng nếu chuyện đó là thật, thì ngay cả cái biệt thự này cũng không thể giữ lại được. Số tiền bà giữ vẫn còn, nhưng nếu đưa cho ông Minh để trả nợ thì cũng không giải quyết được gì. Cụ thể, toàn bộ cổ phần của bà đều được ông sử dụng. Trong giai đoạn này, đó là số tiền rất quan trọng. Nhưng làm sao để nói mà không bị ông nghi ngờ? Riêng ba thằng con trai, bà đã hướng dẫn họ tự lập theo sở thích và niềm đam mê. Nhưng vốn của chúng không lớn, và bà không cho phép ông can thiệp vào.

Thấy vợ suy nghĩ im lặng, ông Minh tỏ ra thắc mắc. Tiền vẫn còn đó mà bà không nhớ sao? Hay bà không muốn đưa? Nhiều lần, ông cũng suy nghĩ, nhưng không dám hỏi, vì đó là tiền riêng của bà. Dù sao, ông cũng là “đại gia” giàu có, nhưng không dám thế chấp cái biệt thự này. Chỉ cần một tin đồn rằng ông thế chấp nhà cho ngân hàng, thì ông không còn mặt mũi nào mà bước ra đường. Lúc đó, các đối tác và các nợ sẽ là người hỏi ông nhiều nhất…

– Vợ sao thế?

Tiếng của ông Minh làm bà Thanh Thảo giật mình, và một tia sáng lóe lên trong đầu bà. Bà làm bộ ngơ ngác:

– Em không hiểu mình bị sao nữa, tại sao em không nhớ gì về số tiền này vậy ta?

Đến lúc này, người ngạc nhiên lại chính là ông Minh. Ông tin vào những gì bà Thảo nói, vì đã sống với nhau hơn 30 năm mà bà chưa từng nói dối ông một lần. Nhưng việc giữ một số tiền lớn như vậy mà không nhớ gì là điều vô lý. Ông nhớ ngay từ ngày cưới, cha mẹ bà Thảo thể hiện giàu có, nên ngoài số tiền hồi môn, trang sức vàng, họ còn đưa cho con gái một tấm séc tặng riêng. Ông rất muốn biết số tiền trong tấm séc đó là bao nhiêu, nhưng chỉ vì sĩ diện nên ông không quan tâm. Bây giờ, bà lại không nhớ số tiền đó ở đâu?

– Tiền thì đơn giản chỉ cất trong nhà, tài khoản ngân hàng, không cần phải nhớ…

Chợt bà Thanh Thảo la lên:

– Em nhớ để đâu rồi…

Ông Minh hỏi:

– Để đâu? Em rất giỏi mà…

– Em đưa cho mẹ…

– Trời ơi. Mẹ thiếu gì tiền mà lại giữ tiền của em chứ?

– Em cũng không biết, chỉ nhớ lúc cưới xong khoảng 1 tuần thì mẹ nói đưa mẹ giữ, khi nào cần thì lấy. Vậy là em đưa luôn…

– Trời ơi…

Ông Minh chỉ biết thốt lên rồi ôm lấy đầu, giờ mẹ ông đã qua đời thì biết hỏi ai? Nếu biết trước sẽ có ngày này thì ông đã giữ luôn rồi…

Nhìn chồng ôm đầu kêu trời, bà biết có vẻ không ổn, nhưng đã quyết là quyết. Vấn đề bây giờ là bà phải cất tiền ở đâu mà không phải ngân hàng, vì nếu trong tài khoản ngân hàng, ông sẽ tìm thấy. Nếu mất tiền lại mang tiếng nói dối, bà không mong muốn điều đó…

Chợt nghĩ đến cô gái đang ngồi ở phòng mình, bà nói với chồng:

– Đã xảy ra chuyện gì hay sao? Nếu anh cần tiền thì bán cái nhà này đi, mua một căn nhà nhỏ hơn cũng được…

Bà chưa nói hết câu thì ông quát lên:

– Không được, nhất định là không bán nhà…

Cách này không được, cách khác cũng không xong, bà lẳng lặng đứng dậy đi ra ngoài. Trong khi đó, ông Minh lẩm nhẩm một mình:

– Chỉ còn hai thằng con trai là cứu được mình thôi…

Nếu Mạnh Quân lấy Ánh Nguyệt, bà Kiều sẽ không đòi số tiền nợ và ký thêm một hợp đồng. Rồi ông sẽ tìm một cô gái con chủ nợ cho Mạnh Hùng. Thế là xong mà không cần phải bán nhà. Tuy nhiên, ông cũng chạnh lòng về cô gái Thanh Hằng, nhưng không có cách nào khác…

Bà Thanh Thảo quyết định đi một chuyến sau khi tìm hiểu thông tin về gia cảnh của cô gái. Bà muốn biết rõ sự thật về thân thế của con gái mình. Bà nhớ rằng, khi mang thai đứa con thứ hai, bà mẹ chồng cô dặn phải sinh con trai, và nếu sinh con gái, thì đừng về nhà, vì nhà chỉ cần con trai thôi. Gần ngày sinh, ông Minh lại bận công việc. Bà xin phép mẹ chồng được về nhà ngoại dưỡng thai, và được mẹ đồng ý…

Tuy nhiên, bà Thanh Thảo không trở về quê như đã dự định mà điều hành xe đò đến Đà Lạt. Ở đó, bà có một người bạn học thân thiết tên là Thanh Vân và muốn nhờ bạn giúp đỡ. Thời gian đến ngày sinh dần ngắn lại, bà lo lắng và sợ hãi vô cùng vì nếu sinh con gái, thì chắc chắn không thể đưa về nhà được. Bà nói với bạn:

– Mình lo lắm Vân ơi…

– Bình tĩnh đi Thảo, để mình suy nghĩ xem có cách nào không.

Sau hai ngày, Thanh Thảo bắt đầu có dấu hiệu sinh. Điều mà cô lo lắng đã thành hiện thực. Thảo sinh một bé gái nặng 3 ký, vô cùng xinh đẹp. Chính Thanh Vân cũng phải thốt lên:

– Bé giống mày lắm Thảo ơi…

Ôm bé, cô nàng giàn dụa nước mắt:

– Bây giờ phải làm sao? Mình không thể bỏ bé được…

Lúc đó, một sản phụ khác cũng sinh cùng phòng với cô, một bé trai 3 ký 2 vô cùng đáng yêu. Một tia hy vọng bùng lên trong lòng Thanh Thảo. Cô tiến lại gần giường sản phụ và định quỳ xuống, nhưng Vân hốt hoảng đỡ bạn:

– Làm gì vậy Thảo?

Thanh Thảo không trả lời bạn mà chỉ chắp tay về phía sản phụ, nghẹn ngào:

– Chị ơi cứu em…

Sản phụ Minh Hà mặc dù chưa hiểu vấn đề nhưng cũng thúc giục:

– Bình tĩnh đi, nếu có chuyện gì thì từ từ nói.

Thanh Thảo bắt đầu kể cho chị Minh Hà nghe về tình hình của mình, làm dâu trong một gia đình giàu có, tiền bạc dồi dào, nhưng cảm xúc và tinh thần không thoải mái chút nào…

Sau khi nghe cô nói xong, chị Minh Hà thốt lên:

– Mẹ chồng em quá tàn ác…

– Nếu không sinh con trai, chồng em sẽ lấy vợ khác, nhưng em không muốn bỏ con…

Bất ngờ, Thanh Vân lên tiếng:

– Chị Hà ơi, xin chị thương mà giúp đỡ Thảo bạn em…

Cô dừng lại, thấy vậy, chị Hà nói tiếp:

– Em hãy nói tiếp… em có muốn chị đổi con với Thảo không?

– Chị ơi…

Không chỉ hai người sản phụ mà cả Thanh Vân khi chứng kiến cũng bàng hoàng không kém. Ôm bé trong lòng, cô khóc nhiều, đứa bé vẫn ngủ ngoan không biết rằng chỉ ít phút nữa là phải xa mẹ mãi mãi.

Bài viết liên quan