Phận dâu hào gia Chương 6 | Gặp mặt gia đình Thanh Hằng
Suốt cả đêm, bà Thanh Thảo không thể nào ngủ được vì lo lắng và hồi hộp. Ngày mai, bà sẽ gặp lại bà Hà sau 20 năm xa cách. Liệu mọi việc có diễn ra như kế hoạch không? Nếu mẹ của Thanh Hằng thực sự là bà Hà, thì Thanh Hằng chắc chắn là con gái của bà. Nhưng nếu bà Hà không hợp tác thì sao? Có thể xảy ra tình huống bà ấy sợ mất con khi tình cảm mẹ con đã quá sâu đậm trong suốt nhiều năm. Hoặc khi mất liên lạc với Thanh Vân, bà ấy không còn được hỗ trợ tiền nuôi con như đã hứa. Điều này khiến bà lo lắng không thôi suốt đêm, đặt ra những câu hỏi mà không thể trả lời.
Mạnh Quân nhìn thấy mẹ mặt mày lo lắng, chỉ mới qua một đêm mà trông mẹ già đi nhiều. Anh ngạc nhiên:
– Mẹ sao vậy? Đêm qua mẹ không ngủ được à?
Bà Thanh Thảo cố tạo nụ cười để che giấu lo lắng, bà hỏi con:
– Chẳng lẽ chỉ mất ngủ một đêm mà mặt mày mẹ lại thế này à?
– Đúng vậy. Nhưng mẹ của con vẫn đẹp nhất mà… hihi
– Thôi đi, con chỉ giỏi nịnh mẹ thôi…
Mặc dù nói như vậy nhưng bà quay lại phòng và sửa lại chút trang điểm, tô thêm chút son môi để làn da tươi tắn hơn. Khi nhìn lại mình trong gương, bà cũng không nhận ra mình nữa, đôi mắt thâm quầng do mất ngủ, vẻ mặt mệt mỏi. Hẳn là Mạnh Quân không sai khi ngạc nhiên.
Khi đến nơi, họ thấy Thanh Hằng đã chờ đợi, cô lễ phép:
– Con chào Bà, đêm qua Bà ngủ ngon chứ?
Trước khi bà Thanh Thảo kịp trả lời, Mạnh Quân đã nói:
– Mẹ anh ngủ ngon lắm, em chỉ cần nhìn thấy mặt mẹ là biết…
Bà Thanh Thảo lườm con trai:
– Chỉ biết nịnh mẹ thôi à…
Mạnh Quân tươi cười:
– Con nói thật đấy, dù sao thì mẹ Thanh Thảo vẫn là đẹp nhất…
Cả ba cùng cười rồi đi vào nhà. Nghe con gái giới thiệu về mẹ chàng trai từ Sài Gòn đến Đà Lạt du lịch, ông Trần Duy cũng thấp thỏm cả đêm không ngủ, ông dậy ngồi, dặn vợ nhớ nấu món ngon để tiếp khách. Mặc dù cả nhà đã thức trắng cả đêm.
Nhìn người đàn ông trung niên tươi cười nhìn về phía mình, bà Thanh Thảo đoán rằng đó chính là Ba của cô gái. Bà cũng mỉm cười đáp lễ:
– Chào ông…
Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần đón tiếp, khi nghe con trai nói gia đình chàng trai rất giàu, nhưng khi nhìn thấy vẻ quý phái của bà Thanh Thảo, ông lại trở nên lúng túng. Ông trả lời:
– Vâng, chào bà…
Biết ông không bình tĩnh, Thanh Hằng chủ động:
– Cháu mời ông và anh vào nhà nhé, nhà cháu không to lắm…
Nhưng bà Thanh Thảo lại khen:
– Nhà đẹp và gọn gàng, đâu cần phải lớn mới là hạnh phúc…
Bà Thanh Thảo đã cố gắng giữ mặt mình lạnh lùng nhưng ánh mắt của bà vẫn quét qua khắp phòng như muốn tìm kiếm điều gì đó. Khi ông Duy tỏ ra bình tĩnh hơn và mời bà và cháu ngồi xuống, bà Thanh Thảo tỏ ra lịch sự:
– Mời chị và cháu ngồi, tôi rất cảm kích…
Thấy ông Duy ngồi xuống, Thanh Hằng vội đỡ ông ngồi xuống ghế:
– Bác sỹ đã khuyên Ba không nên đứng lâu, anh Quân đã nhận lời cảm ơn của Ba rồi…
Khi nghe tới tên mình, Quân lập tức đứng dậy lễ phép:
– Đó chỉ là công việc bình thường của một ai đó khi gặp người cần sự giúp đỡ. Bác cố gắng giữ gìn sức khỏe, nếu bác có dịp đi Sài Gòn thì ghé nhà em chơi nhé…
Khi nghe Mạnh Quân mời Ba, và do đang nghĩ về tương lai khó khăn với ông Minh, Thanh Hằng vội phản ứng:
– Em cảm ơn anh, nhưng sức khỏe của Ba em không tốt lắm, nên xin phép từ chối ạ…
– Ôi… con bé này, sao lại nói như vậy chứ? Khi mọi người mời thì mình phải trả lời lịch sự chứ?
– Nhưng Ba ơi, gia đình anh ấy giàu lắm, không phải lúc nào cũng được đến đó đâu…
Nghe con nói như vậy, ông Duy đã hiểu lý do Thanh Hằng từ chối lời mời, chắc chắn là vì một lý do nào đó. Bà Thanh Thảo vẫn ngồi im lặng, cảm thấy căng thẳng vì không thấy bà Hà ở đâu, nhưng bà không thể hỏi. Lúc đó, một phụ nữ từ bên ngoài đi vào, ông Duy nhanh chóng giới thiệu:
– Mẹ các cháu tranh thủ ra chợ mua đồ, nhân tiện có chị và cháu đến chơi, ở lại ăn cơm cùng gia đình…
Không có phản ứng từ mẹ, Mạnh Quân quay sang hỏi ý kiến của mẹ, nhưng bà Thanh Thảo đang căng thẳng và đầy mồ hôi, anh hoảng sợ:
– Mẹ à…
Phải gọi lần thứ hai thì bà Thanh Thảo mới nói. Lý do bà như vậy là khi nhìn thấy người phụ nữ mà ông Duy giới thiệu là vợ mình, bà thấy người này không giống bà Hà một chút nào. Bà cố gắng nở nụ cười để làm mọi người an tâm:
– Không sao, tôi chỉ… đột nhiên cảm thấy không khỏe…
– Vậy chị nên đi bệnh viện thăm khám…
Ông Duy cũng tham gia:
– Con này nói đúng đấy, chị nên kiểm tra sức khỏe thôi…
Bà cố gắng giữ bình tĩnh:
– Tôi không sao cả, xin lỗi vì làm mọi người lo lắng…
Lúc này, bà Hà vội thu xếp đồ ăn để tiếp khách, nhưng con gái đi xuống nói với bà:
– Mẹ lên tiếp khách đi, để con làm cho…
Bất ngờ với lời nói của bà Thảo, cả hai mẹ con đều ngạc nhiên:
– Để tôi làm với…
Hai mẹ con quay lại, Thanh Hằng vội nói:
– Dạ, mẹ lên nhà chơi đi ạ, con sẽ nấu một ít thức ăn ngay…
Lúc này, bà Hà mới nói chào mừng:
– Chào chị đến nhà, chị hãy lên nhà nghỉ ngơi, để Hằng làm là được rồi…
Trong phòng, ánh mắt của bà Thanh Thảo không ngừng quan sát và nhìn kỹ khuôn mặt của bà Hà, người phụ nữ ấy dường như có vẻ già dặn hơn so với tuổi thật của mình, nhưng ánh mắt, sống mũi cao và làn da vẫn giữ được những đặc điểm riêng của bà. Đúng lúc đó, khi Quân xuống bếp và thấy mẹ mình như vậy, anh nhanh chóng đến bên và hỏi lo lắng:
– Mẹ ơi…
Cả nhà hốt hoảng chuẩn bị đưa bà đi bệnh viện, nhưng bà Thanh Thảo đã từ chối và nói:
– Mẹ không sao, chỉ cần nghỉ một chút là khỏi thôi…
– Không biết mẹ đúng không, đã hai lần mẹ mệt rồi đấy…
– Không sao cả, có lẽ do đêm qua mẹ không ngủ được, nghỉ ngơi sẽ ổn thôi…
Bà Hà nhanh chóng pha ly trà và ngồi bên cạnh bà Thanh Thảo, bà Thảo muốn ngồi dậy nhưng bị bà Hà ấn xuống và nói nhẹ nhàng:
– Uống ly trà nóng sẽ tỉnh táo hơn, rồi sẽ ổn thôi…
Bà Thanh Thảo giật mình và nhìn thẳng vào mắt bà Hà, nhưng bà Hà lại không nhìn lại. Từ cách gọi chị xưng tôi khi ở dưới bếp, giờ đã thay đổi thành cách gọi cô. Liệu bà Hà đã nhận ra bà Thanh Thảo là mẹ của Thanh Hằng chưa?
Dù đầy nghĩ suy, bà Thanh Thảo phải kiềm chế cảm xúc và tỏ ra bình tĩnh trước mặt gia đình Thanh Hằng. Bà cười giả vờ để làm vui:
– Xin lỗi vì làm phiền anh chị…
Ông Duy nhìn bà với vẻ lo lắng:
– Bà nên đi bệnh viện kiểm tra, đừng tự tiện…
– Tôi vừa mới khám tổng quát ở Sài Gòn, sức khỏe tốt không sao, có lẽ đêm qua thời tiết thay đổi nên tôi không ngủ được…
Trong lòng, bà biết rằng bản thân đã nói dối, thực sự gần đây bà thường xuyên mất ngủ, cảm thấy khó thở và hay ho vào buổi tối, bà cũng đã suy nghĩ đi khám tổng quát để kiểm tra nhưng việc này đã bị hoãn lại vì sự cố này. Nếu sức khỏe của bà kém đi, bà cũng đã thực hiện được mong muốn của mình rồi…
Lời bà nói không qua mắt ông Duy, người biết rõ bà đang gặp vấn đề về tim mạch, vì ông cũng từng trải qua triệu chứng tương tự. Tuy nhiên, ông cũng hiểu rằng không nên làm bà hoang mang, sẽ có thời gian ông sẽ trao đổi với Mạnh Quân và chú ý hơn đến mẹ. Ông động viên:
– Tôi nghĩ cũng không sao, nhưng mai mốt khi về Sài Gòn, bà nên khám tổng quát cho an tâm…
Bà Thanh Thảo chỉ cười nhẹ mà không nói gì, sau đó bà nói:
– Dù tôi ở Sài Gòn nhưng Quân lại làm việc ở đây, nhân tiện đến Đà Lạt nghỉ, mẹ muốn mời gia đình anh chị đi nhà hàng cùng, mong anh chị đừng từ chối…