Phận dâu hào gia Chương 5 | Quá khứ

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 174

Im lặng và yên tĩnh, không gian trở nên nặng nề, mà thậm chí chính tôi cũng không thể hiểu được mình đang làm gì và nghĩ gì. Chị Hà vẫn im lặng, ánh mắt của chị liếc qua cô gái, rồi lại nhìn thằng bé ngủ bình yên trong vòng tay, điều này làm tôi cảm thấy đau lòng. Nếu tôi đồng ý đổi con cho cô gái nhà giàu, con tôi sẽ được cuộc sống sung túc, tương lai của nó rạng ngời, thậm chí có thể tốt hơn khi ở bên cha mẹ. Nhưng con bé của người phụ nữ kia thì sao? Rõ ràng bé sẽ phải chịu thiệt thòi, dù tôi sẽ cố gắng yêu thương và bù đắp cho nó. Nhưng việc này không dễ dàng, với mức lương của một giáo viên khiếm khuyết, đồng thời chồng tôi lại thường xuyên bị ốm đau, khiến tôi phải cố gắng để duy trì cuộc sống tạm ổn. Việc mang thai trong tình hình này là điều tôi không mong muốn, nhưng chồng tôi đã động viên tôi: nếu con đến với chúng ta từ trời ban, thì cũng là một phần của số phận, bởi vì chúng ta đã có một đứa con trai mới 3 tuổi, nên không cần phải sanh thêm con ngay bây giờ, có thể đợi đến khi tình hình kinh tế ổn định hơn rồi tính tiếp.

Thấy chị Hà ôm con im lặng, còn tôi cũng chẳng khác gì. Chỉ có người mẹ nào trong tình cảnh này mới thấu hiểu được tâm trạng của tôi đau đớn biết nhường nào. Nhìn gương mặt của người phụ nữ mà tôi định trao con cho cô ấy nuôi dưỡng, một người phụ nữ giàu có với đôi mắt buồn và cảm giác cam chịu. Tôi quay sang nói với hai người:

– Em cảm ơn chị rất nhiều, nhưng em đã thay đổi quyết định không đổi con nữa…

Thanh Vân ngạc nhiên:

– Rồi về mẹ chồng không chấp nhận thì sao? Hoặc bà có thể mang cho người ta…

Không cần suy nghĩ, Thanh Thảo trả lời:

– Mình chỉ cần con thôi, ly hôn cũng được…

– Ly hôn? Rồi còn thằng Mạnh Hà con trai lớn thì sao? Nếu phải ly hôn thì rõ ràng gia đình nhà chồng sẽ nuôi thằng bé, rồi ông Minh lấy vợ mới, mày có nghĩ đến con không? hay lúc đó cuộc đời mày cũng chìm trong đau khổ mà thôi…

Lời của Thanh Vân như những nhát dao đâm vào trái tim làm tôi đau đớn, tôi lại nhìn chị Hà rồi lại nhìn con gái mà không biết phải làm sao. Lúc này chị Hà mới lên tiếng:

– Thật lòng tôi cũng giống như em, không có người mẹ nào muốn xa con ruột của mình, dù cuộc sống có khó khăn đến đâu cũng vẫn muốn gần con. Nhưng qua câu chuyện của hai em, tôi thấy, không chỉ có những người nghèo như chúng tôi phải chịu khổ vì lo cơm áo gạo tiền, mà ngay cả những gia đình giàu có cũng có thể gặp phải những khó khăn. Con tôi được vào nhà hào gia thì tương lai quá tốt, nhưng cô con gái của em sẽ làm con cháu của gia đình tôi, rõ ràng con sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi, vì gia đình chúng tôi đang rất khó khăn…

Bằng giọng buồn bã, chị Hà kể cho hai người về cuộc sống gia đình và

căn bệnh tim của anh Duy không có tiền chữa trị. Nghe xong câu chuyện, Thanh Vân lại nêu ý kiến:

– Mình thương cả hai người, bây giờ mình nghĩ khó khăn của gia đình chị Hà đối với em không còn gì phải suy nghĩ nữa. Hơn nữa, mình sẽ ở đây để chăm sóc bé cùng chị Hà, còn về mặt tài chính, em sẽ giúp đỡ gia đình chị ấy. Ý kiến của mình là vậy, nhưng quyết định cuối cùng vẫn thuộc về hai người…

Thanh Thảo tiếp tục giữ im lặng, với hai tay ôm chặt lấy đứa con nhỏ như muốn giữ cho khoảnh khắc này không bao giờ phai nhạt. Nhìn thấy cả hai người đang chờ đợi ý kiến của mình, cô không kìm nén được nước mắt và bắt đầu nói:

– Tôi thật lòng không muốn xa con, tôi đau lòng lắm. Nhưng mẹ chồng tôi thật sự rất khó. Làm dâu nhà hào gia, tôi cảm thấy rất ức chế. Luôn phải tuân theo quy ước của gia đình chồng. Nếu mẹ chồng đã quyết định như vậy, thì con và tôi về nhà cũng không sống yên bình được. Có thể con sẽ bị tổn thương khi bà nội thể hiện sự ưu ái nam tính hơn phụ nữ…

– Vậy ý cô là gì? – Chị Hà hỏi.

– Ý tôi là này, chị Hà hãy nghe tôi kể…

Thanh Thảo đồng ý chu cấp tiền để chị Hà chăm sóc con cô tốt nhất có thể. Tôi sẽ thanh toán mọi chi phí điều trị bệnh cho chồng chị. Nhưng có một điều kiện…

Khi đang nói về điều kiện, cô lại im lặng. Chị Hà không chịu nổi, hỏi:

– Tiếp tục đi, rồi chị sẽ đưa ra quyết định…

– Tôi muốn nhờ Vân bạn tôi thường xuyên đến thăm bé. Hoặc nói cách khác, cùng tôi chăm sóc con tốt nhất có thể. Tất cả chi phí sẽ do tôi chuyển cho Vân. Mỗi năm tôi được đến thăm con một lần, nhưng đương nhiên không để con biết…

Đến khi nói “Nhưng…”, cô lại im lặng như có điều gì khó nói. Lúc này không chỉ chị Hà mà cả Vân cũng không chịu nổi:

– Sao vậy? Tại sao im lặng? Nói đi, sao lại im lặng mãi thế? Tôi không thể chịu nổi nữa đâu…

Nhìn chị Hà như đang chờ đợi, Thanh Thảo tiếp tục:

– Tôi thật sự không giống như chị, hoàn cảnh của tôi khác. Tôi cảm thấy ích kỷ khi muốn được thăm con, được nhìn thấy con nhưng chị lại không. Chị không được phép thăm con cũng như không được phép đến nhà chồng tôi. Chuyện này phải được giữ bí mật, nếu không con trai chị cũng sẽ không yên tâm sống trong nhà đó, chưa kể đến tôi… trừ khi mẹ chồng tôi thay đổi quyết định…

Một khoảng im lặng khác giữa ba người. Thanh Thảo nhìn chị Hà như chờ đợi và nhận được sự đồng ý từ cô. Dù không nói ra, chị cũng hiểu điều đó. Mặc dù không thể nhìn thấy con mỗi ngày lớn lên, nhưng chị hiểu rằng cuộc sống của con đang tốt đẹp hơn nhiều so với điều gì mà ba mẹ có thể cung cấp. Thôi thì mẹ này cũng vì đứa con đang ngồi trước mặt cô mà đồng ý. Hai người thống nhất không phải là gia đình nhưng mỗi lần Thảo muốn đến thăm con, họ sẽ thống nhất qua Vân. Khoản tiền hàng năm cũng do Vân gửi, điều này có nghĩa là Thảo không tiếp xúc trực tiếp với chị Hà. Tất cả đều vì muốn con có một cuộc sống tốt và lớn lên trong điều kiện tốt nhất.

Và bí mật này chỉ ba người biết, ngay cả chồng của chị Hà, Duy, lúc đó đang ốm ở nhà cũng không hề biết. Từ đó, cuộc sống của gia đình chị Hà đã thay đổi, Duy được chữa bệnh, và nhờ có tiền từ Thảo, họ đã mua một trang trại để trồng hoa màu để bán, cuộc sống dần đi vào ổn định…

Ba năm đầu, Thảo luôn đến thăm con gái mình. Mỗi lần cô đến, Vân và chị Hà đều dắt bé đi chơi và gặp mẹ. Nhìn con ngày một khôn lớn, cô cảm thấy yên tâm. Tuy nhiên, khi Thảo mang thai lần thứ ba, nỗi lo lại tràn về. May mắn là lần này cô sinh được một bé trai, Mạnh Hùng. Nhưng vì lo lắng cho con nhỏ, suốt hai năm, cô không thể đến thăm con gái. Khi Mạnh Hùng được 3 tuổi, cô mới có cơ hội đến thăm. Tuy nhiên, khi tìm đến nhà Vân, cô hoàn toàn mất liên lạc với con gái và ôm bí mật này suốt cuộc đời…

Nhưng không ai ngờ rằng, hai mươi năm sau, cô lại gặp lại con gái mình. Và có một sự kiện dường như đã được sắp đặt trước. Mạnh Quân, con trai của Thảo, quyết định đến Đà Lạt để khởi nghiệp, và chính anh đã cứu cha ruột mình mà không hề hay biết…

Sau hai ngày thăm nhà, Mạnh Quân và Thanh Hằng quay trở về Đà Lạt, nhưng lần này không chỉ có hai người mà còn có mẹ của anh đi cùng. Ông Minh, cha của Mạnh Quân, đồng ý với ý kiến của bà Thanh Thảo. Chuyến bay đưa 3 người đến sân bay Liên Khương (Đà Lạt) với tâm trạng hồi hộp của bà Thanh Thảo. Bà không thể tưởng tượng nổi cảm xúc của bà Hà khi thấy bà cùng hai con trở về.

Trong suốt chặng đường từ sân bay về nhà, Thanh Hằng vui vẻ, cười nói, nhưng bà Thanh Thảo thấy Mạnh Quân trầm tư ít nói. Nhưng bà không hiểu rằng sau chuyến đi này, nhiệm vụ của cô sẽ kết thúc, và cô và Mạnh Quân sẽ tiếp tục cuộc sống riêng biệt. Họ sẽ phải quay trở lại với cuộc sống hàng ngày và làm việc. Khi bà Thảo hỏi:

– Bác muốn đến khách sạn nghỉ ngơi trước khi thực hiện những chuyến đi chơi và thăm gia đình con…

Mạnh Quân ngạc nhiên:

– Mẹ phải ở nhà con chứ? Con sẽ chở mẹ đi mọi nơi mẹ muốn, bây giờ đưa Hằng về nhà, nhân tiện thăm hai bác luôn rồi mẹ về chỗ con…

– Nơi này đẹp quá, không khí trong lành. Mẹ muốn thuê khách sạn nghỉ ngơi ở đây vài ngày, sau đó sẽ đến chỗ con…

Bà làm như vậy vì sợ bà Hà sẽ quá phấn khích khi gặp lại, và bà muốn giữ bí mật này. Dù hai con có thành đôi, cuộc sống sẽ không bị đảo lộn và hai con cũng sẽ không khó xử. Thanh Hằng sẽ vừa là con dâu vừa là cháu ruột của bà, và Mạnh Quân cũng vậy…

Khi hai con đã ra ngoài, bà Thảo cảm thấy cô đơn trong phòng khách sạn và vẫn còn hồi hộp. Người mà bà sắp gặp chính là bà Hà năm đó, và vậy Thanh Hằng chắc chắn là con gái nhỏ của bà. Tuy nhiên, bà thắc mắc về việc tại sao bà Hà không có ấn tượng gì với con trai khi gặp ở bệnh viện? Có phải lúc đó bà ấy đang rất lo lắng, hoặc sau hai mươi bốn năm, bà ấy chưa gặp con lần nào? Nhưng điều khó nắm bắt là sợi dây tình mẫu tử, tình ruột thịt không bao giờ có thể bị phá vỡ…

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, cuộc gọi của Mạnh Quân:

– Alo, mẹ ơi…

– Có gì với mẹ không, mẹ chưa chuẩn bị sẵn sàng nên…

– Để vậy đi mẹ, hai mẹ con mình sẽ đi ăn rồi về phòng nghỉ luôn…

– Ừa, được thôi…

Sau bữa ăn, hai mẹ con tiếp tục đi dạo và quay trở về khách sạn. Lúc này, bà hỏi con:

– Con có vẻ không vui, mẹ có thể tâm sự với mẹ được không?

Lúc này, Quân mới tâm sự với mẹ, thật ra anh và Thanh Hằng không phải là một cặp tình nhân, mà chỉ là để đối phó với Ba. Bây giờ khi hợp đồng kết thúc, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa,…

– Và tôi đã phát hiện mình yêu cô gái đó…

Lời của mẹ khiến Quân đỏ mặt, không có gì có thể qua mắt mẹ anh. Mặc dù thời gian gặp nhau không nhiều, nhưng anh luôn nghĩ về cô. Từ khi chia tay mối tình đầu tiên chỉ vì bốn chữ Môn đăng hộ đối, anh chưa từng mở lòng với bất kỳ cô gái nào khác, chỉ tập trung vào công việc. Nhưng từ ngày gặp cô, cuộc sống của anh đã đảo lộn. Mỗi khi đêm về, anh lại nhớ đến cô. Có lẽ anh đã yêu cô mất rồi…

Bà Thảo thấy con trai tiếp tục im lặng, bà động viên:

– Con phải mạnh mẽ lên, Thanh Hằng đã nói với mẹ rồi…

Khi nghe mẹ nhắc đến tên cô, Quân tươi hơn:

– Hằng nói gì với mẹ vậy? Cô ấy kể hết sự thật cho mẹ nghe rồi à?

Bà Thảo cười:

– Con lần sau nên kiên nhẫn để mẹ kể chứ…

Rồi bà kể cho con nghe về cuộc trò chuyện giữa bà và cô gái. Thanh Hằng trong mắt bà là một cô gái tháo vát, năng động và nghị lực. Mặc dù chưa thừa nhận nhưng qua giọng nói, bà hiểu rằng cô cũng có tình cảm với chàng trai Mạnh Quân. Cuối cùng, bà chốt câu với con:

– Ai biết được tình giả thành chân thành, con phải cố gắng lên…

Hai mẹ con cùng cười, trời Đà lạt thật đẹp, nắng dịu và từng làn gió thổi nhè nhẹ khiến tâm trạng mỗi người hết sức thoải mái…

Bài viết liên quan