Phận dâu hào gia Chương 7 | Lo lắng về nợ nần

04/03/2024 Tác giả: Hà Phong 144

Có lẽ ông Duy và Mạnh Quân không để ý, nhưng Thanh Hằng cảm thấy rất khác biệt. Ngay từ khi đến nhà Mạnh Quân chơi, bà Thanh Thảo đã rất quan tâm đến cô, hỏi về hoàn cảnh gia đình, cha mẹ và anh trai. Cha mẹ có lẽ là điều tự nhiên, nhưng việc bà Thảo biết về anh trai của cô, mặc dù anh ta ít khi ở nhà, là điều đáng ngạc nhiên. Điều này khiến cô tự hỏi liệu có chuyện gì đặc biệt xảy ra giữa mẹ và bà ấy, có thể họ đã quen biết từ trước không? Có thể hồi nhỏ mẹ và bà ấy yêu cùng một người, có thể là Bác Minh chứ không phải là Ba. Cô nhớ lúc nói muốn đến Sài Gòn thăm nhà anh Quân, mẹ đã phản đối, nhưng may mà có Ba can thiệp thì cô mới được đi.

Khi mẹ gọi, cô giật mình:

– Hằng ơi…

– Mẹ gọi con ạ?

– Ừ, mẹ nhớ quên mua mấy thứ, con đưa mẹ đi nhé…

– Để lúc khác đi mẹ, nhà mình có khách, mẹ nên nói chuyện với mẹ anh Quân thôi…

Bà Hà không vui:

– Mẹ bạn con không phải tổng thống mà phải cả nhà đón tiếp. Để cho cô ấy nghỉ ngơi tự nhiên đi, càng ép buộc càng làm khó chị ấy.

– Nhưng mẹ và bà ấy là phụ nữ, nên dù sao cũng dễ nói chuyện. Để Ba tiếp khách, còn mẹ tránh mặt bà ấy thì làm con mất mặt với anh Quân quá. Con đến nhà bà ấy, bà ấy quý con như con gái, còn anh Quân đưa mẹ đến nhà thì mẹ lại tránh mặt. Con không hiểu nổi nữa.

Nghe con kể đã gặp riêng bà Thảo và bà ấy quý như con gái, làm bà Hà lo lắng. Điều này làm bà hiểu rằng đã có sự hiểu lầm và lo sợ mất con. Nhưng bà cần thời gian để chuẩn bị tư tưởng. Nhưng thời gian không cho phép, ông Minh vừa nhắn bảo bà trở về Sài Gòn, nếu không ông ấy sẽ chạy xe đi Đà Lạt để đón bà. Điều này làm bà lo lắng, ông có vẻ muốn bà về để trang trải nợ nần. Đây không phải là lần đầu tiên bà phải về nhà ngoại vay tiền nói dối về dự án, nhưng không có dự án nào cả. Tiền vay không trả, bây giờ bà không biết phải làm sao nữa.

Bà Thảo nghĩ đến một cách để đối phó với bà Hà. Bà nói với ông Duy:

– Ghé thăm anh chị cho biết nhà, tôi xin phép về để còn thu xếp về Sài Gòn.

– Vậy chị về Sài Gòn luôn à?

– Không, có lẽ ngày mai tôi về…

Nói xong, bà Thảo quay sang nói với Mạnh Quân cố ý để ông Duy cũng nghe:

– Con xuống dưới nhà chào xin phép về…

Thấy vậy, ông Duy đi ngay xuống dưới nhà gọi to:

– Bà Hà ở đâu? Khách tới chơi mà bà tiếp người ta như vậy à?

Nhưng khi bà Hà chạy lên, bà Thảo đã đi ra ngoài cổng mà không nhìn lại. Bà biết khi hai mẹ con bà về, Thanh Hằng sẽ đi theo. Quả đúng như vậy. Khi chuẩn bị lên xe, Thanh Hằng cũng tới, cô nói:

– Sao bác và anh về sớm thế ạ…cháu…

Thay vì động viên, bà đề xuất:

– Bác ở Sài Gòn, không quen đường ở đây, muốn đi mua sắm nhưng không biết trung tâm thương mại ở đâu…

Nghe mẹ nói như vậy, Mạnh Quân lên tiếng:

– Hình như mẹ quên có thằng con trai cao 1m8 đang chờ ở đây…

Bà Thanh Thảo cười:

– Con cao 1m8 thôi chứ cao 2m thì cũng phải chịu, vì con là con trai chưa vợ, còn mẹ lại mua đồ phụ nữ…đó là lý do mẹ phải nhờ đến Hằng…

Quân đỏ mặt, anh chống chế:

– Vụ đó thì con thua, phụ nữ thật là rắc rối…

Lúc đó, điện thoại của anh re đổ chuông, Quân nhìn màn hình:

– Nguy rồi mẹ ơi, mải nói chuyện làm con quên cuộc hẹn với đối tác…

Không chờ đợi đồng ý của Thanh Hằng, bà Thanh Thảo nói như ra lệnh:

– Con chở mẹ và Thanh Hằng đến trung tâm thương mại rồi tranh thủ đi cuộc họp…

– Dạ…

Bà Thanh Hằng cùng bà Thảo xuống trước trung tâm thương mại, Mạnh Quân chở xe đi đến điểm hẹn.

Tỏ ra là bản địa, Thanh Hằng cùng bà Thảo vào trung tâm mua sắm mà ai cũng nhìn, hai người một già một trẻ không khác gì hai mẹ con. Bà Thanh Thảo, dù gần 50 tuổi, nhưng trông vẫn trẻ và hiền lành. Vì trải qua cuộc sống với mẹ chồng khó tính và chồng bảo thủ, bà không muốn con dâu phải khổ như bản thân ngày xưa.

– Nhà này đẹp quá…

Người phụ nữ bên cạnh làm bà mỉm cười:

– Bà biết chúng tôi là mẹ con à?

– Có chứ, giống nhau như đúc…

– Bà dám cá không?

– Chơi thôi…

Ba người cười, bà Thanh Thảo nói với cô bằng giọng hứng:

– Mẹ ước có một con gái, hoặc làm con nuôi nhé…

Không suy nghĩ, Thanh Hằng trả lời:

– Được, không phải vì nhà giàu mà vì con quý mẹ…

Bà Thanh Thảo hạnh phúc:

– Mẹ còn muốn…

– Gì nữa không? Nhanh lên, con suy nghĩ đấy…

– Mẹ muốn…con và Mạnh Quân…

Thanh Hằng trả lời:

– Làm con nuôi thì do con quyết định, nhưng còn làm con dâu thì có vẻ không ổn, bởi còn phải tìm hiểu nhau, hơn nữa xem anh Quân có chịu con không nữa chứ?

Bà Thảo chưa kịp trả lời thì cô lại nói tiếp:

– Con hỏi thật mẹ nhé…

– Ừ, con hỏi đi…

– Con không hiểu sao mà mẹ có thể yêu và lấy Ba Minh chứ? Người đâu mà gia trưởng, bảo thủ. Con khẳng định là mẹ không hạnh phúc…

Bà Thanh Thảo bỗng ôm con gái và.. khóc. Từ ngày làm dâu nhà ông Minh là những ngày đẫm nước mắt đối với bà, nhưng mỗi lần quá buồn tủi mà chạy về nhà mình, thì y như rằng bà bị đuổi về nhà chồng, cũng chỉ vì con mà bà phải cam chịu. Nhưng suốt bấy nhiêu năm, chưa có một ai nói với bà những câu như thế, mặc dù nghe có vẻ tàn nhẫn nhưng nó hoàn toàn đúng. Biết bà Thảo buồn, Thanh Hằng vẫn ngồi yên để mẹ gục đầu vào vai khóc. Cô động viên:

– Mẹ cố lên, không việc gì cứ phải cam chịu như thế, mẹ đã đi hết hai phần ba cuộc đời rồi, vậy nên mẹ phải mạnh mẽ lên…

– Giá như mẹ có được một đứa con gái như con bên cạnh thì tốt biết mấy…

Thanh Hằng im lặng, cô thương bà Thảo lắm nhưng dù sao cô cũng chỉ là người ngoài, hơn nữa khoảng cách địa lý lại quá xa. Thời gian ở lại chơi không nhiều, nhưng qua tâm sự thì cô thấy thương bà vô cùng, qua tâm sự thì cô hiểu rằng bà Thảo cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình, con dâu đầu kết hôn không có tình yêu nên con trai bà thường lấy cớ công việc để xa nhà, con dâu cũng nhân cơ hội đưa con về nhà mẹ đẻ, như vậy mang tiếng là có con dâu, mà bà vẫn như phải làm dâu cho chính ông chồng của mình…

Nhưng bây giờ cô biết làm sao khi cô còn cha mẹ già, Ba cô lại thường xuyên ốm đau rất cần người chăm sóc. Chính vì thế mà cô không thể đi đâu xa được…

Thấy Thanh Hằng im lặng suy nghĩ, bà Thảo tiếp tục:

– Nhà mẹ nhìn bề ngoài tưởng giàu như không giàu đâu…dạo này không biết ông Minh làm ăn thế nào mà nghe nói đang cần vốn lắm…trong khi đó mẹ đang còn một số tiền ông ngoại cho riêng mẹ hồi đi lấy chồng…

Thanh Hằng vẫn ngồi im nghe bà Thảo nói, bởi cô là người ngoài không biết gì để tham gia ý kiến. Bà Thảo nói tiếp:

– Sở dĩ mẹ nhanh chóng quyết định đi Đà Lạt là để né tránh ông ấy về số tiền đó…

– Việc này con không biết gì nên không thể góp ý cho mẹ, con chỉ mong mẹ giữ sức khỏe…

Cầm bàn tay cô gái, bà nói:

– Hay là mẹ chuyển số tiền đó cho con giữ giúp…

Chưa nghe hết câu thì Thanh Hằng giãy nảy lên:

– Dạ không ạ, không phải tiền của con thì con không nhận, hơn nữa con không muốn dính dáng về tiền bạc…

– Đây là con giữ giúp mẹ, có làm văn bản cụ thể. Chỉ có như thế thì mẹ mới giữ được số tiền đó để dưỡng già…

– Nhưng…nhưng nếu chuyện này bại lộ thì không biết sẽ như thế nào? Mà tại sao mẹ không đưa cho anh Quân mà lại đưa con…

Bà Thanh Thảo ngước đôi mắt lên nhìn Thanh Hằng rồi nói:

– Con là con gái của mẹ, con giữ những đồng tiền cuối cùng này để làm ăn, nếu vào tay ông ấy thì sẽ mất ngay thôi…

Cuối cùng Thanh Hằng đồng ý cho bà Thảo gửi số tiền nhưng với hình thức góp vốn phát triển chuỗi phòng tập YoGa. Bỗng bà Thảo kéo tay cô đi ra ngoài rồi nói:

– Hai mẹ con đến văn phòng luật sư làm các thủ tục, sau đó lên ngân hàng giải quyết trong ngày hôm nay cho xong. Sáng mai mẹ phải bay về Sài Gòn rồi…

Nhìn bà Thảo lo lắng như sắp có chuyện gì kinh khủng sắp xảy ra, Thanh Hằng đưa ra một quyết định:

– Sáng mai con sẽ bay vào Sài Gòn cùng với mẹ. Con có người quen cũng làm bên phòng tập. Nếu mẹ cho phép thì con sẽ dùng một phần số tiền này thử sức kinh doanh xem có được không? Nhưng con sẽ thuê phòng để ở chứ không về nhà mẹ để tránh nghi ngờ, có gì hai mẹ con sẽ dễ dàng gặp nhau hoặc qua điện thoại…

– Con tốt quá. Vậy mẹ yên tâm rồi…

Sở dĩ bà Thảo phải làm gấp việc chuyển tiền, bởi ông Minh đã lên ngân hàng truy tìm ra số tiền riêng của bà, ông yêu cầu bà bay về ngay để lên ngân hàng cùng ông rút số tiền đó. Chính vì thế bà đành phải đi một bước quyết định táo bạo và có phần mạo hiểm, nhưng không còn cách nào khác, bởi bà biết nếu đưa cho ông Minh số tiền này thì chẳng khác nào như muối bỏ biển mà thôi. Rồi lúc đó bà có ân hận thì cũng muộn rồi…

Bài viết liên quan