Phận dâu hào gia Chương 8 | Gia đình gặp vấn đề
Mạnh Quân không thể nhịn được sự ngạc nhiên khi nghe mẹ nói rằng họ sẽ bay về Sài Gòn sáng mai, và điều khiến anh càng ngạc nhiên hơn là Thanh Hằng cũng sẽ đi cùng. Dù đã được dặn trước, anh vẫn hỏi mẹ về lí do, nhưng mẹ chỉ đơn giản nói rằng có việc phải làm ở Sài Gòn và muốn đi cùng bác gái để vui vẻ, không muốn để bác đi một mình.
Bà Thanh Thảo không thể ngủ cả đêm, đó là đêm thứ hai liên tiếp bà thức trắng, suy nghĩ về những gì đã qua và chỉ biết thở dài. Bà không thể ngờ rằng mình đã có thể vượt qua cuộc sống phận dâu trong gia đình giàu có như thế, chỉ vì con của mình mà bà đã cố gắng chịu đựng và vượt qua. Bà tưởng rằng cuộc sống làm dâu trong một gia đình giàu có sẽ đầy sung túc và tiền bạc phủ phê, nhưng thực tế lại khác. Bà phải học và tuân thủ những nguyên tắc nghiêm ngặt của mẹ chồng, và ông Minh chồng bà cũng là người gia trưởng và ích kỷ. Bà thường muốn chia sẻ với ông hy vọng sẽ nhận được sự an ủi, nhưng ông luôn chỉ trách móc bà. Khi những điều đó đến tai mẹ chồng, cuộc sống của bà càng trở nên nặng nề hơn gấp bội.
Trên đường từ khách sạn đến sân bay, bà Thảo im lặng trong khi Mạnh Quân và Thanh Hằng nói chuyện. Anh biết mẹ đang căng thẳng nhưng biết rằng khi mẹ không muốn nói thì việc hỏi cũng vô ích. Khi hai người khuất sau cánh cửa an ninh sân bay, Mạnh Quân cảm thấy chắc chắn có chuyện gì đó xảy ra, liệu việc Thanh Hằng đi cùng mẹ về Sài Gòn có liên quan gì đến gia đình không? Anh không biết gì cả. Anh gọi cho Mạnh Hùng để đón mẹ về nhà và cũng muốn hỏi về tình hình ở nhà, nhưng nhận được câu trả lời không vui:
– Alo…
– Mẹ đang bay từ Đà Lạt về Sài Gòn lúc 10 giờ, em ra đón mẹ về nhà nhé…
– Anh không cần lo lắng về điều đó, Ba đã đi đón rồi… Tại sao anh không để mẹ ở đó vài ngày nghỉ mà lại vội về?
– Anh cũng đang thắc mắc về điều đó, không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà mẹ lại muốn về ngay…
Mạnh Hùng im lặng không nói gì và cúp máy, làm Mạnh Quân càng thêm bối rối. Gia đình anh đang gặp vấn đề gì vậy? Anh ít khi về nhà trong vài năm gần đây, mỗi lần về cũng chỉ ở nhà một hai ngày rồi lại đi, nên anh không biết gì cả. Hỏi thì mẹ cũng không nói hoặc trả lời mơ hồ. Đợt này công việc ở sàn tập cũng không bận nên anh quyết định trở về Sài Gòn mà không thông báo trước cho gia đình.
Khi đến sân bay, hai mẹ con định gọi taxi để về nhà, nhưng bà Thanh Thảo nhìn thấy ông Minh đang gọi điện thoại và vội kéo Thanh Hằng sang một nơi kín đáo để chờ ông nói xong. Bà chờ ông Minh nói xong rồi dặn Thanh Hằng kêu taxi về khách sạn. Thanh Hằng đã ra ngoài và đến chỗ ông Minh để ra sảnh đón xe, nhưng cô nghe ông Minh nói chuyện với ai đó một cách gay gắt. Cô dừng lại và lắng nghe, nghe tiếng ông khẳng định:
– Tôi đang đi đón bà ấy và sau đó sẽ ra ngân hàng rút tiền, chiều nay sẽ có tiền trả cho ông rồi…
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì nhưng thấy ông Minh cười rất vui. Thanh Hằng bỗng cảm thấy lo lắng cho mẹ Thảo, nếu không có tiền để đưa cho ông Minh thì chuyện gì sẽ xảy ra. Cô nghĩ một lúc rồi định quay lại để nói cho mẹ Thảo biết về cuộc điện thoại mà cô vừa nghe được, thì điện thoại của cô nhận được tin nhắn của mẹ Thảo:
– Con nhanh chóng rời khỏi đây, không cần lo cho mẹ…
Cô định gọi lại nhưng điện thoại của mẹ Thảo tắt máy không liên lạc được. Đúng lúc đó thì cô thấy mẹ Thảo đi ra và rõ ràng ông Minh cũng rất vui khi nhìn thấy vợ. Hai người lên xe và chạy đi. Khi xe của ông Minh đã khuất lâu rồi mà Thanh Hằng vẫn còn ngồi yên một chỗ để suy nghĩ. Cô vừa lo lại vừa thương không biết khi về nhà mẹ không đưa số tiền cho ông Minh thì sẽ như thế nào? Rồi ông ấy nếu không có tiền trả cho ai đó thì sẽ ra sao? Trời ơi, tại sao đồng tiền lại làm con người ta khổ đến vậy chứ? Thấy không yên tâm, cô kêu taxi đến quán café gần biệt thự nhà Mạnh Quân để tiện quan sát…
Đúng như lo lắng của Thanh Hằng. Vừa lên xe thì ông Minh quay sang cười nói với vợ:
– Em thật đãng trí, tiền để trong ngân hàng mà lại nói đưa cho mẹ…
Bà Thảo không trả lời mà nhắm mắt giả vờ ngủ để còn tìm cách đối phó, nhưng ông Minh lúc này không còn bình tĩnh để chịu sự im lặng của vợ. Ông nói với lái xe:
– Chạy thẳng đến ngân hàng cho tôi…
Bà Thảo vẫn ngồi nhắm mắt ngủ không nói gì, ông Minh nghĩ thôi thì bà ấy đang mệt nên cố gắng nhẫn nhịn miễn sao lấy được tiền. Khi xe đến ngân hàng thì dừng lại, ông Minh quay sang lay gọi vợ:
– Xe đến rồi nè, em ráng rút tiền xong rồi về nghỉ…
Bà Thảo vờ ngạc nhiên:
– Rút tiền gì? Sổ tiết kiệm đâu còn nhiêu, anh rút hết rồi còn gì?
Bà Thảo không trả lời, vì trên xe còn lái xe, hơn nữa có gì thì về nhà nói chuyện. Nhưng bây giờ ông Minh đã chạy đến ngân hàng thì không có lý do gì mà bà không xuống. Nhưng bây giờ phải làm sao đây? Nếu ông ấy yêu cầu ngân hàng sao kê hoặc biết được lịch sử giao dịch nguồn tiền về đâu thì không yên tâm. Bà miễn cưỡng trả lời:
– Tiền,… tiền,… tại sao anh lúc nào cũng chỉ nói đến tiền, tất cả cha mẹ cho bao nhiêu thì anh cũng đã lấy, trong khi đó trước khi bàn giao cho anh thì công ty đang làm ăn tốt, có bao giờ thiếu vốn đâu, không biết anh làm ăn kiểu gì mà lúc nào cũng thấy thiếu…
Ông Minh nóng mặt, chưa bao giờ ông phải nghe những lời châm chọc từ vợ về tiền, và mỉa mai ông về công việc làm, nhất là lúc này có mặt lái xe ở đây, vậy ông còn ra thể thống gì nữa. Nhưng lúc này ông đang cần tiền để trả nợ, chính ông cũng không hiểu tại sao mình lại lâm vào cảnh này. Ông gầm gừ nuốt nước miếng trong cổ họng cố dằn cơn tức giận đang trào lên, ông nói với vợ:
– Thôi em chiều anh một lần này nữa thôi, nhất định anh sẽ trả lại…
Bà Thảo không chịu đầu hàng:
– Tôi đã nói rồi, không có tiền đâu, tôi nhớ đã đưa cho mẹ rồi…
– Tiền vẫn còn trong tài khoản ngân hàng, gần ba mươi năm chắc tiền lời cũng nhiều lắm…
Thực ra, ông chỉ làm phiền vợ, không phải yêu cầu ngân hàng kiểm tra tài khoản của bà Thảo, nhưng ngân hàng từ chối. Tốt nhất là ông đưa bà mang giấy tờ tùy thân đến trực tiếp, yêu cầu ngân hàng sao kê tài khoản xem còn từ chối nữa không. Bà Thảo nhớ ra một chi tiết quan trọng, sau khi qua cửa soát vé, Thanh Hằng cầm giấy tờ của cả hai, sau đó bỏ vào giỏ hành lý để kéo va ly cho bà. Bây giờ bà lấy cớ mất giấy tờ tùy thân là xong. Kiểm tra kỹ trong giỏ hành lý, bà bước xuống xe đi cùng chồng vào trong ngân hàng. Khi nhân viên ngân hàng yêu cầu bà đưa giấy tờ, bà giả bộ lục tìm rồi hốt hoảng la lên:
– Trời ơi, sao thế này…
Ông Minh cũng không bình tĩnh hỏi gấp:
– Có chuyện gì? Đưa giấy chứng minh cho người ta, bà không nghe thấy hả?
– Tôi nghe nhưng không tìm thấy, không biết rơi ở đâu rồi…
– Cái gì? Tại sao lại mất vào lúc này? Có bao giờ rơi ở trên xe không?
Nói xong, ông Minh cầm túi của vợ đổ xuống đất làm mọi thứ văng tung tóe, bà Thảo biết chồng đã quá căng thẳng và bị sốc, hơn nữa đây lại đang ở ngân hàng, bà im lặng cúi xuống lượm đồ cùng mấy cô nhân viên, nhìn vẻ lo lắng của ông mà họ cũng chỉ biết lắc đầu. Một cô nhân viên tỏ vẻ thông cảm:
– Chồng chị nóng tính quá, cách đây hai ngày chị mang giấy hôn thú và chứng minh phô tô của mình đến yêu cầu ngân hàng sao kê tài khoản, nhưng phía ngân hàng từ chối, chồng chị bực mình lắm.
Bà Thảo cười chua chát:
– Chồng tôi thế mà…
– Cô phải hiểu chồng mình mới sống yên ổn được…
Thấy ông Minh đi vào, bà Thảo nhanh chóng nói:
– Con ra ngoài đi…
– Vâng…
Quay sang ông Minh, bà hỏi:
– Anh tìm trên xe có thấy không? Em bỏ vào giỏ hành lý mà, tại sao lại mất?
Ông Minh quát to:
– Bà hỏi tôi thì tôi biết hỏi ai? Đi về…
Bà Thảo không nói gì mà lẳng lặng theo ông Minh ra xe. Lời nói của cô nhân viên vừa rồi chứng tỏ ông Minh chỉ làm phiền bà, chứ thực ra ông ta chưa biết số tiền đó có hay không trong ngân hàng. Bây giờ giấy tờ tùy thân của bà cũng không còn, chờ cấp lại cũng mất thời gian. Thôi thì cứ tạm thời như thế, sau này tính…
Trên đường về, ông Minh tức giận mắng vợ vô dụng, thậm chí còn văng tục trước mặt bà và tài xế, nhưng điều đáng lạ là bà Thảo vẫn ngồi im lặng, hai mắt nhìn ra ngoài không gì rõ ràng. Không ai biết bà đang nghĩ gì trong đầu, nhưng chắc chắn là cuộc sống của bà đang bắt đầu có những sóng gió, và có lẽ sẽ ảnh hưởng đến ngôi nhà và cả cuộc sống của bà.
Ngồi ở quán café nhìn về hướng ngôi biệt thự một lúc dài mà vẫn không thấy xe của ông Minh trở về, Thanh Hằng lo lắng không thôi. Đúng lúc này, điện thoại của cô rung, cô mở túi xách để lấy điện thoại, và vô tình nhìn thấy chứng minh nhân dân của mình và bà Thảo. Cô cẩn thận cất giấy tờ vào túi rồi nghe điện thoại của Quân:
– Alo, em đây…
Từ bên kia dây, Quân nghe có vẻ lo lắng:
– Em và mẹ đã về nhà rồi chứ?
Thanh Hằng nhìn về phía ngôi biệt thự, cả hai cổng vẫn đóng chặt mà không biết phải nói thế nào, cô trả lời không rõ ràng:
– Dạ, Mẹ anh chắc đã về, vì em bận công việc nên tạm biệt ở sân bay luôn…
– Vậy làm sao mẹ có ai đón không?
– Dạ có, Ba anh đã đón rồi…
– Vậy thì được rồi, có gì anh sẽ gọi sau nhé…
Mạnh Quân hỏi như vậy để an tâm, bởi anh cảm thấy lo lắng lạ thường, có lẽ giữa bố mẹ đã xảy ra chuyện gì đó nhưng mẹ lại không nói cho anh biết. Ngày bà nội còn sống, anh đã thấy mẹ khóc mỗi khi đêm về, còn bố thì đi bão bùng, ít khi ở nhà. Nhưng dù sao, còn hơn là bố đi xa, nếu bố ở nhà sẽ làm mẹ lo nhiều hơn…
Ngày xưa, bà nội rất nghiêm khắc, không chỉ với con dâu mà cả những đứa cháu trai cũng phải tuân theo quy định của bà, anh còn nhớ bà có một cây roi mây, và thường thì Mạnh Hùng là người bị phạt nhiều nhất. Kể từ khi bà qua đời, cây roi mây bí mật biến mất, và cho đến giờ cũng không ai biết ai đã lấy nó và để làm gì…
Thanh Hằng đột nhiên giật mình khi thấy xe của ông Minh mới về đến nhà, khi người giúp việc mở cổng, chiếc xe từ từ tiến vào sân, cô lấy điện thoại ra định gọi cho mẹ Thảo nhưng biết rằng tài xế xe lúc này có ông Minh nên cô thôi lại. Cô đợi ông Minh đỗ xe và vào trong nhà, trong khi đó tâm trạng cô vẫn lo lắng không nguôi, chỉ khi nào cô liên lạc được với mẹ Thảo thì có thể cô mới yên tâm được.