Phận dâu hào gia Chương 9 | Thay đổi cuộc sống
Bà Thảo đã cảm thấy như có một sự chuẩn bị trước khi phải đối đầu với ông Minh. Vì vậy, bà quyết định chuyển toàn bộ số tiền riêng của mình sang tài khoản của Thanh Hằng dưới hình thức góp vốn đầu tư. Không ai có thể hiểu được những suy nghĩ đang bao trùm trong tâm trí của bà, và cũng không ai có thể hiểu được lý do tại sao một phụ nữ như bà, vốn sinh ra trong gia đình lớn giàu có, sau hơn hai mươi năm cam chịu mọi gánh nặng khi lấy chồng, lại quyết định thay đổi cuộc sống của mình sau khi đã trải qua nửa đời người với phong lệ giáo phù trì. Không chỉ có gia đình của ông Minh, người chồng của bà, mà ngay cả mẹ của bà cũng phải gánh chịu nhiều khổ đau tinh thần khi bà trở thành con dâu, nhưng bà không ngờ rằng bản thân mình cũng không tránh khỏi số phận đó. Mặc dù hình thức có thay đổi, nhưng bản chất vẫn không khác biệt nhiều…
Bà từng nghĩ đến việc rời đi, nhưng nhìn vào gương mặt của ba đứa con trai ngơ ngác tìm kiếm mẹ, bà đã dừng lại. Mỗi đêm, bà thức dậy trong cơn mơ lo lắng về đứa con gái nhỏ của mình, người đã bị tổn thương từ khi còn trong bụng mẹ, và bằng mọi cách, bà thề sẽ tìm lại con. Tất cả những điều này bắt nguồn từ quan điểm truyền thống giữa nam và nữ trong gia đình của bà, khiến cho đứa con phải chịu đựng những gì như vậy…
Các con bà đã trưởng thành, đôi khi Mạnh Hùng hỏi về lý do tại sao bà phải chịu đựng sự kiểm soát, ích kỷ của cha, nhưng bà chỉ cười và an ủi con, vì vào thời điểm đó, bà vẫn còn một nhiệm vụ chưa hoàn thành, đó là tìm lại đứa con gái của mình. Giờ đây, khi đã đạt được mục tiêu, bà không còn gì để bận tâm nữa…
Khi nghe thấy tiếng ông Minh la hét từ phòng khách, bà không đáp lại và tiếp tục đi lên lầu. Sau một thời gian không thấy bà trả lời, ông Minh bắt đầu hoảng loạn. Ông chưa bao giờ thấy bà ấy mạnh mẽ như thế này đối với ông? Liệu bà có biết ông đang nợ nần và đối diện với khó khăn không? Nếu đúng như vậy, số tiền mà bà ấy giữ, nhưng bây giờ làm thế nào để có được nó khi giấy tờ quan trọng không còn? Hay bà ấy giấu ở đâu đó trong người và không muốn trả cho ông… Nhiều suy đoán nhưng ông không thể trả lời, vì số tiền đó là tài sản riêng của bà mà cha mẹ bà đã để lại cho bà, nên ông không có quyền sử dụng trừ khi bà tự nguyện chia sẻ…
Tiếng điện thoại làm ông giật mình, bây giờ mỗi cuộc gọi đều làm ông giật mình, vì ông nghĩ rằng đó có thể là chủ nợ đang gọi. Đúng như dự đoán, màn hình hiển thị tên ông Hoàng, chủ nợ của ông. Sau khi đắn đo một chút, ông quyết định nhấc máy:
– Alo, tôi nghe…
– Bây giờ ông đến nhà tôi hay tôi đến nhà ông?
– Tôi…
Ông không thể không nhận ra sự nhẹ nhàng của ông Hoàng trong cuộc trò chuyện này. Chỉ vài giờ trước đó ở sân bay, ông tin rằng mình sẽ rút tiền và trả cho ông ta, nhưng bây giờ tất cả đều thay đổi và ông không biết phải nói gì nữa. Nhưng ông hiểu tính cách của ông Hoàng, một khi ông ta đã nói một điều gì đó, ông ta sẽ không bao giờ thay đổi ý kiến. Việc ông Hoàng cúp máy đột ngột chỉ ra rằng ông ta đang giận dữ, và có thể ông ta đang trên đường đến. Vì vậy, ông cần phải ra khỏi nhà nhanh chóng, trước khi ông ta đến và làm ông mất mặt trước người khác.
Không kịp đi xe nhà vì tài xế đã ra về, ông Minh vội vàng vẫy một chiếc taxi rồi đi ngay. Lên xe rồi mà khi tài xế hỏi ông cũng không biết mình đang đi đâu? và tại sao không ở nhà mà lại bỏ đi chứ? Hay là để ông Hoàng đến nhà làm ầm lên cho bà Thảo nghe thấy, có như thế thì bà ấy mới hiểu rằng ông đang rất cần tiền mà đưa số tiền đó cho ông. Ông nói với tài xế lái xe taxi:
– Quay xe về nhà…
Tài xế xe Taxi ngạc nhiên bởi chỉ mới chạy ra khỏi nhà vài cây số, giờ lại quay về nhà là sao? Có bao giờ ông khách để quên giấy tờ gì không. Khi anh quay xe lại chạy được một đoạn thì ông Minh lại quát lên:
– Tại sao đang đi lại quay xe?
– Dạ. tại vì ông nói quay về nhà…
– Tôi nói hồi nào? Vớ vẩn…
Tài xế xe Taxi chỉ biết lắc đầu, nhưng kẹt nỗi anh đã đi vào đường ngược chiều nên không thể nào quay lại được. Tuy nhiên anh vẫn cố gắng kìm chế để hỏi khách:
– Dạ, nếu không quay về nhà thì bây giờ ông định kêu tôi chở đến đâu?
– Tôi nói anh chạy tiếp tại sao anh lại quay về, bây giờ lại hỏi đi đâu. Vậy là sao chứ?
Biết vớ phải ông khách không bình thường, dù sao anh cũng không còn cách nào khác là chạy hết đoạn đường một chiều, rồi dừng xe xin mời ông ta xuống cuốc bộ, anh còn phải đi kiếm tiền nuôi con chứ không thể cứ lằng nhằng với ông khách này được…
Bị mời xuống giữa đường, ông Minh tức lắm. Đường đường là một giám đốc, mà để cho một thằng tài xế lái xe taxi nó làm như vậy hay sao? Ông quát ầm lên:
– Này anh kia, anh có biết tôi là ai không hả?
– Tôi không cần biết ông là ai, chỉ yêu cầu ông đưa tiền cho tôi…
– Mày chở tao đến nơi rồi tao đưa, mày cứ đi lòng vòng tính tiền, tao không lạ gì ba cái trò đó cả…
Hai người cứ thế đứng cãi nhau bên vệ đường, tài xế xe thì đòi tiền và không chịu chạy tiếp, còn ông Minh thì cũng cương quyết không chịu đưa, ông yêu cầu phải chở ông đến nơi mà ông muốn thì mới thanh toán.
Đúng lúc đó thì một chiếc xe hơi sang trọng đỗ ngay trước mặt, từ trên xe bước xuống là người phụ nữ trung tuổi ăn mặc sang trọng đang tiến về phía hai người. Ông Minh hốt hoảng khi nhận ra người phụ nữ đó chính là bà Thúy Kiều. Tại sao bà ta lại biết ông ở đây mà đến chứ? Sáng nay ông có hẹn với bà ta rằng hôm nay sẽ trả tiền. Vậy là ông đang tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, nếu bà ta hỏi tiền thì biết trả lời làm sao?
– Ủa, xe nhà đâu mà anh lại đứng đây?
– Ờ…ờ…tài xế mượn chạy về nhà rồi…
– Anh lạ quá hén, xe nhà thì cho mượn trong khi bản thân mình thì đi Taxi. Thôi đi đâu lên xe em chở…
Thật tình ông không muốn lên xe của bà Kiều, mà ông đang muốn né tránh thì đúng hơn. Bởi ông chưa có tiền trả cho bà ấy, hơn nữa việc kết tình xui gia như đã hứa cũng không thực hiện được. Bây giờ ông biết phải trả lời sao?
Nhưng tất cả thái độ lúng túng của ông Minh, đều không vượt qua được đôi mắt cú vọ của bà Kiều, bà kéo tay ông đi về phía mình rồi vẫy tay ra chiều nói tài xế chạy đi. Nhìn ông Minh thật thảm thương khi bước theo bà ta như một cái máy. Bà ta nói với tài xế gì đó rồi chiếc xe cứ thế chạy theo ý của chủ nhân. Có một điều đặc biệt mà ông lo lắng bà ta không đòi nợ đã không xảy ra. Cuối cùng xe chạy đến biệt thự của bà Kiều thì dừng lại và cả hai người cùng xuống…
Nhấp ngụm trà sen mật ong mà người làm mang ra, ông Minh cảm thấy tâm trạng có phần dần ổn định. Trong khi bà Kiều thì vẫn chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại và xem như không có sự hiện diện của ông Minh trước mặt. Lát sau bà ta lên tiếng:
– Mệt mỏi lắm phải không?
Thấy ông Minh vẫn im lặng nên bà ta nói tiếp:
– Có nhiều cách giải quyết mà, chẳng qua là anh cứ rối lên nên không nghĩ ra được gì mà thôi?
Thấy bà ta đã không đòi nợ mà lại tính kế cho ông, nên ông Minh tình thực kể cho bà ta nghe về số tiền của vợ mình, và lý do không rút được tiền là làm mất giấy tờ…
Bà Thúy Kiều cười mỉa cắt ngang câu nói của ông:
– Tôi không phải con nít để mất thời gian ngồi nghe ba cái chuyện cổ tích mà ông kể. Tôi chỉ muốn biết ông trả tiền cho tôi thế nào? Nếu ông không nghĩ ra thì tôi sẽ nghĩ cho ông…
– Bà nói vậy là ý gì?
– Ông cũng khéo giả bộ ngây thơ, ông thử nhìn tôi xem, mang tiếng là chủ nợ nhưng căn biệt thự nhà tôi sao dám sánh với biệt thự nhà ông. Trong khi tôi phải cầm ngân hàng lấy tiền cho ông vay, giờ ông trả tiền cho tôi chuộc nhà về…
Ông Minh mặc dù chưa hiểu lắm nội dung mà bà Kiều muốn gì, nhưng ông đang ở thế lép vế, nên cố gắng năn nỉ:
– Xin bà ráng cho thêm ít bữa, chờ bà Thảo làm lại chứng minh sẽ rút tiền trả bà…
Nhưng với ai chứ với người gian xảo như bà Kiều thì không bao giờ bà bỏ lỡ cơ hội. Bà trở mặt nói giọng thâm si:
– Ông là đàn ông nhưng tính lại đàn bà…
Bị xỉ tức bất ngờ, ông Minh không chịu được nữa đứng dậy chỉ thẳng tay vào mặt bà Kiều hét lên:
– Này, bà đừng tưởng cho tôi mượn tiền rồi muốn nói gì thì nói nghe chưa?
– Tôi nói không đúng hay sao? Ông vay tiền tôi thì sao hả? vậy mà bây giờ khất năm lần bảy lượt thì không là đàn bà thì là đàn gì?
Ông Minh bí từ không trả lời được, bởi ông năm lần bảy lượt khất mà không giữ lời. Ông vớt vát:
– Thì tôi cũng có nói gì đâu, tôi chỉ xin bà cho thêm ít ngày…
Bà Kiều quả quyết:
– Tôi không đồng ý mà yêu cầu ông trả ngay tại đây…
Thấy ông Minh ngơ ngác, bà Kiều lấy ra một tập hồ sơ rồi để ra trước mặt ông Minh rồi nói:
– Ông đọc đi…
Mặc dù không hiểu đó là gì nhưng ông Minh vẫn cầm lên đọc. Nhưng chỉ mới đọc dòng chữa tгêภ cùng là ông lại một lần nữa đứng bật dậy tỏ ra ngạc nhiên đến tột độ:
– Bà đang nghĩ gì vậy hả? tôi không bán nhà…
– Không bán thì trả nợ đi…khỏi nói nhiều. Tôi chỉ muốn cứu ông thôi…
– Bà xui tôi bán nhà mà bà lại nói muốn cứu là cứu gì chứ?
– Ông bình tĩnh nghe tôi nói. Thực ra là hợp đồng vay tiền, cái đó thì ông đã viết rồi, nhưng tôi muốn ông cộng lại hết số tiền vay mấy chủ nợ rồi tôi sẽ thanh toán hết để ông đỡ đau đầu. Tôi biết hiện nay ông không còn khả năng chi trả, nếu đến một ngày mà mấy chủ nợ đến ҳιếϮ nhà, thì ông còn có quyền mà tính toán hay không? Trong khi đó ông làm hợp đồng chuyển nhượng căn biệt thự cho tôi kèm theo một giấy nợ vay số tiền. Ông tính toán xem trong thời gian mấy năm thì sẽ chuộc lại được nhà, nếu quá thời hạn tгêภ mà không trả được, thì ta sẽ tính giá trị căn nhà theo giá thị trường lúc bấy giờ và thực hiện theo thỏa thuận hợp đồng…
Ông Minh im lặng, vậy đúng là bà ta đang cho mình vay thêm tiền mà mình vẫn không phải đi đâu. Nếu tình hình công nợ ổn rồi thì ông tập trung vào công việc thì mấy hồi mà gỡ lại đuợc…
Bà Kiều tiếp lời:
– Tôi cho ông thoải mái thời gian, miễn là hàng tháng phải trả tiền lời cho tôi để tôi trả ngân hàng cái nhà này. Còn nhà thì ông vẫn ở chứ không như vay ngân hàng, họ sẽ sẵn sàng đến ҳιếϮ nợ chứ ở đó mà khất linh ϮιпҺ…
Ông Minh suy nghĩ một hồi rồi gật đầu đồng ý, nhưng ông lại lên tiếng:
– Nhưng nếu vợ tôi không ký được không?
– Ông nói đùa đấy chứ? Nhưng ông cứ ký đi còn tôi sẽ nghĩ cách…
Vậy là ông Minh bắt đầu ký tên vào hợp đồng, rồi cũng chẳng hiểu từ đâu xuất hiện hai người ở phòng công chứng cùng đi vào. Hình như đã có bàn bạc trước nên họ không hỏi nhiều mà chỉ ở đâu trong hợp đồng thì ông Minh ký vào chỗ đó.
Sau khi mọi thủ tục giấy tờ xong xuôi thì bà Kiều yêu cầu ông Minh phải đưa sổ đỏ nhà đất cho bà ta giữ, ông Minh thì yêu cầu phải đưa tiền thì mới đưa sổ. Cuối cùng đi đến thống nhất bà Kiều chở ông Minh về nhà lấy sổ, rồi bà giao tiền cho ông luôn…
Vậy là mọi việc đã tạm thời được giải quyết, nhưng không hiểu sao ông Minh lại thấy hụt hẫng đến như thế này. Nhưng trong tình huống này thì ông không có quyền lựa chọn. Bà ta còn nói sẽ có cách buộc bà Thảo phải ký mà không biết đó là cách gì? Thôi thì ông sẽ tìm cách giải thích với bà ấy, hơn nữa chính bà ấy cũng có lỗi còn gì? Nếu đưa cho ông số tiền kia thì đâu còn phải rắc rối như thế này nữa chứ… Lững thững theo bà Kiều ra xe mà ông Minh như người mất hồn. Ông đang làm gì hả? tại sao một việc lớn như vậy mà ông không bàn với vợ và các con để tìm hướng giải quyết? Cũng chỉ vì cái tính gia trưởng ᵭộc đoán nó đã chiếm hữu trong con người ông, nên chính ông lại đưa bi kịch về nhà mình, và rồi đây tất cả đều vượt ngoài sự kiểm soát thì ông còn được lựa chọn hay không?