Vỏ bọc chương 10 | Đốt nhà người khác

04/04/2024 Tác giả: Hà Phong 260

Sau khi Trà đã rời đi, Diệp thở nhẹ nhõm:

Haizzz, thật không ngờ chuyện này có thật trong cuộc sống thực sự! Con tưởng chỉ xảy ra trên phim thôi đấy!
Bà Hòa lắc đầu:

Phim cũng lấy cảm hứng từ cuộc sống mà con ạ, may mắn là con tỉnh táo làm nước ép từ đầu giờ chiều và đưa hết nguyên liệu ra khỏi tủ lạnh nên không gì nghi ngờ được.
Diệp cười, nhìn sang chồng:

Kể ra lấy chồng soái ca cũng mệt phết anh nhỉ?
Thắng xoa sau lưng vợ:

Thôi mà, anh cũng chẳng có tình cảm gì với cô ta đâu. Ngày trước chị Hiền thỉnh thoảng rủ Trà tới nhà chơi, lúc đó anh còn chưa chuyển công tác vào trong đây, nhưng mỗi khi về nhà anh thấy cô ta tới chơi. Anh nghĩ là bạn của chị dâu nên anh cũng không để ý nhiều, ngay cả khi cô ta có tình cảm với mình, anh cũng không biết vì anh ít nói chuyện với Trà.
Bà Hòa ngồi xuống ghế:

Tất cả cũng bắt nguồn từ con bé Hiền. Nó đưa Trà về và nói là bạn thân. Nhà mình cũng thoải mái, bạn bè của con đều vui vẻ như con mình. Nếu tới đúng bữa mời cơm, mẹ nhớ có lần Hiền nói rằng nếu Thắng lấy Trà thì tiện đường. Nhưng mẹ đã nói rõ quan điểm của mình, vợ chồng phải xuất phát từ tình yêu, tự nguyện đến với nhau, có duyên khắc đến, không thể ép buộc. Mẹ không ngờ bé Trà đi du học rồi về lại trở thành như thế này. Thực ra, trước đây mẹ cũng chỉ trò chuyện xã giao nên không biết con người của Trà, vì mẹ cũng không có ấn tượng gì về cô.
Diệp cười:

Dạ không sao đâu mẹ ạ, qua chuyện này con cũng hiểu tình cảm mẹ và Thắng dành cho con. Con thật may mắn được gả vào nhà này. Còn Trà, ban đầu con cũng cảm thấy cô ấy muốn gần gũi Thắng. Nhưng con không nghĩ cô ta dám làm những việc đó. Mà… hợp đồng với công ty bên kia đã ký xong chưa anh?
Thắng gật đầu:

Ừ, xong rồi, nhưng nếu không xong cũng chẳng sao. Em đừng lo, nó không ảnh hưởng gì đến công việc của anh đâu. Trà chả bao giờ đánh đổi công việc vì chuyện này, cô ta không mù quáng đến mức đó!
Bà Hòa vẫn còn bực tức:

Dù nó có ba đầu sáu tay cũng không dám làm gì vì chúng ta có bằng chứng trong tay. Cái này đưa ra pháp luật không dễ dàng đâu. Mẹ nói rồi, loại này không thể nhân nhượng được, phải trừng trị triệt để. Nếu không, để nó dây dưa mệt lắm. Giờ con cứ lo cho sức khỏe, ăn uống đủ chất, lo cho bản thân và đứa bé trong bụng. Bầu bí mệt mỏi, rồi nghén ngẩm, tính khí thất thường nên Thắng cũng phải chăm sóc cho vợ thêm. Nếu cần, mẹ sẽ thuê giúp việc và thỉnh thoảng bay vào đây với các con.
Diệp xoa xoa nắn vai mẹ chồng:

Mẹ đừng lo, con khỏe mạnh lắm. Với lại, công việc hiện tại của con không vất vả như trước nên cũng chưa cần thuê giúp việc đâu mẹ ạ, khi nào con sinh hẵng thì sẽ cần đấy.

Bà Hòa gật đầu:

Ừ, nhưng nếu có chuyện gì phải nói ngay với mẹ, không được chịu đựng một mình. Giờ phụ nữ nhiều áp lực nên dễ stress, cuối tuần con cứ đi chơi cho khuây khỏa, thư thái. Còn nếu cần người giúp việc cứ nói, mẹ mà thuê thì sẽ tìm những người đứng tuổi, cẩn thận, sạch sẽ để tránh phiền phức.
Bà vừa nói vừa liếc Thắng khiến anh cười lớn:

Mẹ có vẻ không tin tưởng con trai mình nhỉ? Phiền gì chứ!
Bà Hòa lườm con:

Thôi thôi, tôi chả dại. Đấy, nhìn cái con hồ ly t.i.n.h vừa rồi đấy. Nếu tôi không cứng rắn, cái Diệp không nhanh trí thì …ôi trời, tôi không dám nghĩ tới luôn đấy!
Diệp nói:

Chồng con cũng thông minh mà mẹ. Anh ấy cảnh giác cao độ dữ lắm, mẹ đừng lo. Giờ mẹ đi nghỉ, rồi mai các bác tới còn đi chơi nhé!
Bà Hòa gật đầu rồi giục vợ chồng Diệp đi ngủ…

Mấy ngày sau đó, bà Hòa chuyển tới ở khách sạn cùng với các bác trong hội người cao tuổi. Ban ngày đi chơi, tối về các bác còn nhảy múa dân vũ, làm thơ, trò chuyện vui lắm. Tối nào Diệp và Thắng cũng tranh thủ tới chơi cùng mẹ và các bác trong hội.

Thấm thoắt thời gian dạo chơi của bà Hòa cũng kết thúc, ba mẹ con lại bịn rịn chia tay nhau. Diệp cũng không quên gửi bà mấy món về làm quà cho mọi người ở ngoài Bắc.
Xuống sân bay, ông Tân chở bà Hòa về thẳng nhà. Vừa về đến, ông lại lật đật đi đâu đó tới sát giờ ăn cơm mới về, vì mới về nên bà cũng không hỏi. Còn Hiền cũng mãi năm giờ chiều mới về lo cơm nước. Trông con dâu cả của bà có vẻ như đang có việc gì vui nên Hiền phấn khởi lắm, vừa đi vừa hát. Tuy nhiên, thấy bà Hòa, Hiền chỉ chào nhẹ:

Dạ mẹ đã về ạ!
Bà Hòa vui vẻ đưa một túi quà cho Hiền:

Cái Diệp nó gửi cho con này! Còn quà của hai cháu lát nữa chúng đi học về mẹ đưa nhé!
Hiền cầm lấy túi quà của Diệp, mở ra, ghé mắt nhìn vào – chà, một lọ nước hoa. Cô khẽ ” vâng ” một tiếng rồi đi về phòng, nhìn kỹ lọ nước hoa, mở Google xem loại ấy có đắt tiền không rồi bĩu môi:

Khiếp, gửi cho chị dâu mà được lọ nước hoa giá một triệu, rẻ bèo!
Hiền đặt lọ đó lên bàn trang điểm rồi nhắn tin cảm ơn Diệp cho phải phép. Tay bấm tin nhắn nhưng miệng lẩm bẩm:

Haizzz, giá cái Trà là chị em dâu của mình thì đã có hàng hiệu dùng rồi, một lọ nước hoa của nó cỡ cũng hơn mười triệu cơ. Đúng là ” sai một ly đi một dặm” mà, chọn sai vợ cũng làm khổ luôn người khác!
Nhắn xong, Hiền đứng dậy đi nấu cơm. Thấy bà Hòa đang nhặt rau, cô ta nghĩ tới chuyện Trà đã kể liền nói:

Mẹ à, hôm sinh nhật chú Thắng chắc vui mẹ nhỉ?
Bà Hòa dừng động tác nhặt rau, nghĩ lại tối hôm đó bà vẫn chưa hết bực, nhưng rồi bà trả lời:

Ừ, cũng vui con ạ!
Hiền nói tiếp:

Trà cũng đến ạ mẹ? Vừa rồi con nghe nó kể.
Bà Hòa chỉ khẽ ” ừ ” rồi lại tiếp tục nhặt rau. Bà biết kiểu gì Trà cũng kể cho Hiền nghe, thoát sao được! Nhưng bà xem như không biết chuyện gì cả. Hiền nói:

Mẹ này, thực ra nếu chú Thắng lấy Trà từ trước thì sẽ thuận lợi hơn nhiều đấy. Nó có công việc ổn định, giàu có sẵn, tiền tiêu không cần lo lắng. Nếu thế chắc giờ chú ấy đã có siêu xe để đi rồi, không phải đi ô tô như thế này nữa đâu!
Bà Hòa đặt mạnh rổ rau xuống bàn rồi nói:
Hiền, con ăn nói linh tinh cái gì đấy? Yêu ai, cưới ai là quyền của Thắng, nó có bao giờ hỏi vì sao Toàn lại cưới con mà không phải người khác chưa? Vả lại, cái Diệp có học lại tốt tính, còn Trà cũng có học đấy, nhưng tính chẳng tốt đẹp gì! Mẹ thấy không lấy con bé đó là may mắn mới đúng!
Hiền cười:
Mẹ à, tốt hay không thì quan trọng gì đâu. Cuộc sống này, kẻ nào nhiều tiền thì kẻ ấy thắng. Thím Diệp lương được mấy xu, lại đi nhiều mệt người, chẳng có thời gian lo cho gia đình. Lương mấy tháng của thím ấy không bằng một cái hợp đồng nhà đất của cái Trà.
Bà Hòa lớn tiếng:
Con im ngay! Thế tình cảm là gì? Con có biết trong ngày sinh nhật Thắng, con Trà nó đến nhà Thắng rồi ch.u.ố.c t.h.u.ố.c cho cả nhà, tính để mẹ và cái Diệp ngủ li bì, còn thằng Thắng sẽ lọt vào tròng của nó đấy! Bạn thân của chị đấy!
Hiền cũng nhàn nhã ngồi xuống, cầm cọng rau lên và nói:
Con thấy chuyện đó có gì đâu ạ? Con nói mẹ nghe nhé, người như Trà, khối anh lao vào, khối gia đình muốn nó làm con dâu. Vì sao? Bởi nó xinh đẹp, giỏi giang, giàu có, nhà ai chả thích! Còn thím Diệp, nếu con là mẹ, con sẽ cho không cho chú Thắng cưới đâu, vì ngoài cái mác nhà báo ra chả có gì hay ho, chỉ được cái nói nhiều.
Bà Hòa chưa kịp nói gì thì Toàn bước từ ngoài vào lên tiếng:
Hiền, hôm nay em làm sao thế? Sao lại nói thím Diệp như thế? Mẹ mới về, nghe những lời này, mẹ sẽ buồn đấy, em hiểu không?
Hiền nhăn mặt nhìn chồng:
Anh thì đâu biết chuyện gì chứ? Mẹ nói cái Trà chẳng ra gì, trong khi nó đường đường đi du học ở nước ngoài về, gia đình giàu có lại nhanh nhẹn nữa. Em nói giá mà chú Thắng lấy nó thì giờ đã sướng rồi. Em cũng chỉ nghĩ cho gia đình này thôi. Chả phải vừa rồi nó đưa hợp đồng đến cho công ty chú ấy, nhờ vậy chú Thắng mới lên đến chức trưởng phòng đấy thôi, đã không mang ơn nó lại còn…
Bà Hòa đập bàn rít lên:
Mẹ nói cô im ngay! Con thử đặt mình là cái Diệp đi. Gia đình đang êm ấm, tự nhiên xuất hiện một con giáp thứ mười ba ve vãn chồng mình, ch.u.ố.c t.h.u.ố.c cho mình ngủ để trèo lên giường với chồng con, như thế con có tức không?
Hiền đến nghĩ cũng không cần, gằn giọng:
Kẻ nào dám làm thế? Đứa nào đụng đến con, con b.ằ.m nó ra cho nhỏ mới thôi!
Bà Hòa cười nhẹ:
Đấy, là mẹ mới ví dụ mà con đã sồn sồn lên như thế, vậy thì con hiểu con Trà làm gia đình người khác ngứa mắt thế nào rồi đấy!
Hiền xịu mặt, giọng nhẹ xuống:
Nhưng cái Trà nó tử tế, bạn con từ nhỏ nên con biết mà, nó yêu chú Thắng trước, chẳng qua nó đi du học chứ nếu không thì …
Toàn quát:
Im lặng, không nói nữa! Vớ vẩn! Em làm thế chẳng khác gì đ.ố.t nhà chú thím cả!

Hiền mỉa mai:

Anh đã giỏi rồi. Nếu ở vị trí của anh, ai cũng có nhà lầu, siêu xe, chẳng có ai như anh đâu, chính trực tới mức đó…
Bà Hòa phát biểu:
Toàn không làm gì sai cả, nó đảm nhiệm trách nhiệm của mình đúng là tốt, đừng nhìn sang ai đó rồi rơi vào hoàn cảnh khó khăn đấy!
Hiền dọn dẹp mọi thứ trên bàn rồi nói:
Con của mẹ thì mỗi người đều có những ưu điểm riêng, còn thím Diệp làm nhà báo, có học vấn, chẳng giống như con dâu chỉ biết buôn bán phà phà, việc mẹ tận tình với Diệp là đúng đắn. Vậy thì, con sẽ xây dựng một sự nghiệp cho riêng mình, đến lúc đó mọi người sẽ thấy rõ ai xuất sắc hơn!
Hiền nói xong thì bước vào bếp chuẩn bị đồ ăn. Bà Hòa lắc đầu ngán ngẩm rồi đi lên phòng…

Bài viết liên quan