Vỏ bọc chương 18 | Trân trọng hạnh phúc

04/04/2024 Tác giả: Hà Phong 418

Hải kết thúc cuộc gọi và tắt máy, để lại Hiền ngồi đó chưng hửng, không thể tin vào những gì vừa nghe. Mất hết, từ gia đình đến tiền bạc, từ những giấc mơ đến tất cả đã tan biến. Cô đã hy sinh tất cả – chồng con, gia đình, công việc… chỉ vì một thứ không tồn tại, không có thật. Liệu lỗi do sự gian xảo của họ hay do sự ngu ngốc của cô? Cô tự trách mình hay trách ai bây giờ? Hiền ngồi thẫn thờ, Trà lấy lại điện thoại và nói:

Thế giờ mày tin chưa?
Hiền muốn tát Trà, nhưng cô ta nhanh hơn, giữ lại tay Hiền và nói mạnh mẽ:
Mày định đánh tao ư? Mày chưa đủ tuổi đâu! Nếu mày ngu ngốc, thì mày phải chịu, trách ai đây? Mày muốn kiện à? Kiện ai? Vì lí do gì? Vì mày tự đưa tiền cho anh rồi đòi lại không được phải không?
Hiền cố giành lại tay và nói với giọng nức nở:
Đúng, tại vì tao, do tao ngu ngốc. Nhưng mày là bạn thân của tao mà? Bạn thân từ thuở nhỏ, tại sao mày lại đẩy tao vào tình cảnh này? Mày giới thiệu anh Hải cho tao, nói anh ấy yêu tao, cuối cùng giờ đây hai đứa chúng mình lại hợp tác hại tao, liệu có công bằng không?
Trà cười to:
Thời đại này mày còn lấy cái lý thuyết bạn bè để trách tao à? Với tao, chỉ có tiền mới quan trọng! Không có tiền, thì đất đai cũng chả có, nói gì đến bạn bè?
Hiền nghe đến đó, ôm mặt khóc nức nở. Trà nói tiếp:
Giờ mày đã hiểu rõ hết chuyện chưa? Nếu hiểu rồi thì ra khỏi đây, để tao ngủ, tao mệt quá!
Hiền đứng dậy, kéo vali đi ra khỏi khách sạn. Khi đi qua quầy lễ tân, cô thấy những nhân viên đang nhìn mình với ánh mắt tò mò. Có lẽ vì chẳng có khách nào ra khỏi khách sạn với khuôn mặt sưng húp vì khóc như vậy.
Rời khỏi nơi mà Hiền từng nghĩ là bắt đầu của những ngày tháng rực rỡ trong cuộc đời, cô lang thang trên vỉa hè, không biết đi đâu bây giờ? Không thể về nhà của Toàn, về nhà bố mẹ sẽ làm họ mất mặt. Có lẽ bố mẹ cô vẫn chưa biết sự thật – Hiền hy vọng vậy. Nhưng lúc này, ngoài gia đình, cô không còn nơi để dựa dẫm nữa. Tuy nhiên, sau khi dừng lại một chút để cảm nhận hết mất mát, Hiền quyết định thuê một căn phòng nhỏ và rẻ để nghỉ ngơi. Tài khoản chỉ còn một ít tiền sau khi chuyển khoản cho Hải, những ngày tiếp theo, Hiền không biết mình sẽ sống như thế nào, nên phải chi tiêu cẩn thận. Mặc cho đau đớn, mặc cho sự uất ức vì bị người yêu phụ tình, bị bạn thân phản bội, Hiền vẫn cố gắng kéo vali đi tìm nơi nghỉ ngơi. Nhưng có lẽ không phải là phụ tình, anh ta chưa từng yêu cô chứ? Cô chỉ là một trò chơi của anh ta thôi. Khốn nạn thật! Cô với anh ta chẳng có mâu thuẫn gì cả. Nhưng liệu anh ta mê Trà đến mức hại người khác như vậy không? Thật là đáng khinh!

Hiền đi tìm một căn phòng trọ nhỏ gần bến xe. Cô chọn nơi đó vì chỉ có những nơi như vậy mới cho thuê tính theo ngày, trong khi phòng trọ thông thường thường cho thuê theo tháng và Hiền không biết mình sẽ đi đâu tiếp theo. Thuê khách sạn thì quá đắt. Ngoài ra, ở đó cũng có nhiều xe hàng đi về, có thể gặp được những người quen buôn bán, vay tạm ít tiền để bắt đầu kinh doanh lại – Hiền đang nghĩ thế. Nhưng trước hết, trong hai ngày tới cô sẽ phải ra tòa. Với mối quan hệ của Toàn và tính cách đạo đức của anh ấy, chắc chắn mọi người sẽ giúp đỡ cô, thủ tục sẽ diễn ra nhanh chóng. Bây giờ, Hiền mới hiểu rằng sự trung thực của Toàn không sai, vì điều đó sẽ nhận lại sự giúp đỡ chân thành, trong khi lối sống lừa dối chỉ đem lại những đối xử thoáng qua. Hiền bắt đầu cảm thấy mong muốn cuộc sống giản dị mà cô từng có trong tầm tay. Sáng đi chợ, ngồi bán hàng và nghe những câu chuyện hài hước, nói những lời đùa vui. Tối về nghe con kể chuyện về trường, nghe tiếng tivi của bố mẹ xem phim… Rồi cô nhận ra, Hiền tiếc nuối những khoảnh khắc bên gia đình nhỏ. Trong mười năm kết hôn, bao nhiêu lần Toàn tổ chức cả gia đình đi chơi nhưng cô luôn tiếc một buổi chợ dù chồng đã giải thích thời gian bên con quan trọng hơn nhiều. Giờ đây, Hiền tiếc những cái ôm của con khi mẹ đi chợ về và tiếc những bữa cơm đầm ấm bên gia đình, cô tiếc nhiều thứ lắm… Nhưng đã quá muộn, cô đã mất họ, không thể quay lại được nữa.

Hai ngày sau, tại tòa án…
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng vì đã được sắp xếp trước. Bố mẹ của cả Toàn và Hiền đều có mặt, chỉ thiếu hai đứa trẻ. Vì việc chia tài sản đã được thỏa thuận trước nên tòa giải quyết nhanh chóng. Và đương nhiên quyền nuôi con thuộc về Toàn. Hiền không dám đề xuất điều gì vì cảm thấy xấu hổ, không còn xứng đáng để yêu cầu bất kỳ điều gì nữa.
Rời khỏi tòa án, Hiền đi sau cùng. Bố mẹ cô vẫn đang trò chuyện với gia đình của Toàn. Sau một lát, Hiền quyết định bước lại và nói:

Anh Toàn…
Toàn nhìn cô, khuôn mặt vẫn rất điềm đạm, không hề có chút oán giận hay trách móc:
Có việc gì nữa không?
Hiền cảm thấy e dè:
Con của chúng ta… Tại sao em không thấy họ???
Toàn nhấn mạnh:
Trên giấy tờ, họ vẫn là con của chúng ta, nhưng thực tế, họ chỉ ở với tôi, nên em không nên nói những điều ấy. Vợ chồng em trai tôi đã rời Sài Gòn ngay đêm em rời đi và đưa hai đứa cháu đi Sài Gòn chơi ít hơn để vui vẻ.
Hiền nói:
Anh vẫn bận rộn mà vẫn dành thời gian cho họ à?
Toàn gật đầu:
Dù bận rộn thế nào, gia đình vẫn là nơi để trở về, nơi đáng quý trọng nhất. Hai đứa sẵn lòng từ bỏ công việc khi gia đình gặp khó khăn, đó là quan trọng!

Hiền rưng rưng nước mắt:

Anh Toàn… Em xin lỗi. Em đã không biết trân trọng cái mà mình đang có. Anh… Anh và mọi người… Có thể cho em một cơ hội được không?
Mẹ của Hiền, im lặng suốt từ trước đó, bất ngờ lên tiếng:

Con còn dám nói những lời đó sao? Con không thấy xấu hổ, nhục nhã ư? Có được một người như Toàn, vào một gia đình như nhà ông Tân bà Hòa, đây quả là phúc lớn. Thế mà con còn dám bỏ đi được, con sẽ ở với ai nữa chứ? Bố mẹ sinh ra con nhưng không bao giờ bênh vực con trong chuyện này!
Bà Hòa nắm lấy tay mẹ Hiền:

Đủ rồi, không cần nói nữa. Giờ là quyết định của hai bạn trẻ, chúng ta không nên can thiệp. Hãy ra ngoài uống nước cho nhẹ đầu.
Tuy nhiên, Toàn phản đối:

Dạ không cần ạ, chỉ một vài câu nữa thôi! Đối với tôi, bố mẹ của Hiền vẫn là bố mẹ. Nếu họ cần, tôi sẽ ở đó ngay. Tôi cũng xin lỗi bố mẹ vì đã gây buồn lòng cho họ.
Sau đó, anh quay sang Hiền:
Còn với em, giờ chỉ còn hai vấn đề. Thứ nhất, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Người đã vì vật chất mà rời bỏ gia đình một lần thì có thể sẽ làm lại. Thứ hai, tôi vừa chuyển khoản số tiền mà em đã dành để mua đất. Đất ấy thực tế là không thể sử dụng vì nằm trong khu quy hoạch của thành phố, làm sao mà một người mới vào thị trường bất động sản như em có cơ hội? Còn đây là một nửa số trang sức mà hai bên phụ huynh đã trao vào ngày cưới cách đây mười năm. Tôi gửi lại cho em một nửa không phải vì lợi ích cá nhân, mà phần còn lại là dành cho các con!
Hiền kinh ngạc hỏi:
Tại sao… Tại sao anh có được chúng?
Toàn mỉm cười:
Tại sao tôi có chứ? Người mà em định chạy theo, anh ta đã tự đến gặp tôi và giao lại tất cả. Anh ta nói đúng, đó là một thử thách dành cho em và em đã không vượt qua được. Anh ta không thiếu tiền để làm những việc đó.
Hiền chỉ biết ôm mặt nức nở:
Toàn à… Em xin lỗi….
Toàn lắc đầu:

Tôi đã cùng Hải kiện Trà và đó là điều tôi có thể làm cuối cùng cho em. Chúc em sống tốt và biết trân trọng hạnh phúc. Tạm biệt!
Anh nói rồi quay gót rời đi. Mẹ của Hiền cũng xin lỗi gia đình Toàn rồi nói với con gái:
Đó là bài học đắt giá cho con. Hãy bắt đầu lại, mọi thứ vẫn ở phía trước và bố mẹ vẫn luôn ở cạnh con, mong con biết hối cải.
Hiền ôm lấy mẹ:
Con xin lỗi bố mẹ, con sai… Con sai quá rồi….
Bố mẹ an ủi Hiền mấy câu rồi cùng cô về nhà. Cuối cùng, gia đình vẫn là nơi bình yên nhất…

Trong buổi sáng đó, Trà ngồi trong khách sạn thì nghe tiếng gõ cửa. Cô vội vã ra mở cửa, hai cảnh sát đã sẵn sàng, và lệnh bắt cô đã được đọc. Trà há hốc miệng:

Không thể, tôi không làm gì cả, tất cả đều là do người khác…
Cô đang cố thanh minh thì Hải bước vào:
Đúng, là tôi làm, nhưng theo lệnh của cô!
Trà chỉ tay vào Hải và nói với cảnh sát:
Đúng, anh ta mới là người lừa đảo tiền của bạn thân tôi để trục lợi!
Nhưng cảnh sát lắc đầu:
Không, anh Hải đã trả lại toàn bộ số tiền và trang sức cho gia đình cô Hiền và đã giúp họ kiện cô. Anh sẵn sàng đối chất với cô trước pháp luật!
Trà nhìn Hải với ánh mắt căm phẫn:
Anh là loại kẻ nhân nhượng. Anh lừa tôi và cô ấy, uổng công tôi đã yêu anh!
Hải cười:
Em chưa bao giờ yêu tôi. Cả em và Thắng, em chỉ muốn giành được anh ta, nhưng đó không phải là tình yêu. Với tôi, tôi đã từng yêu em, không chỉ vì vẻ đẹp mà còn vì trí tuệ của em. Nhưng khi thấy em đang cố chen chân vào gia đình Thắng, tôi đã khuyên em. Nhưng em lại chọn con đường phi lý, tôi không còn cách nào khác ngoài việc làm theo ý em để cho em nhận lấy bài học. Đây cũng là hành động tử tế cuối cùng mà tôi dành cho em.
Trà ngồi xuống sàn. Vậy là mọi thứ đã kết thúc, một cô gái xinh đẹp, tràn đầy tuổi trẻ và trí tuệ, nhưng vì ích kỷ mà phải chịu hậu quả. Chiếc còng số tám lạnh lẽo chụp lấy bàn tay thon thả của cô khiến Trà hiểu rằng mọi thứ đã kết thúc.
Mấy ngày sau đó…
Hiền dũng cảm đến nhà Toàn, căn nhà mà cô đã từng nghĩ sẽ là nơi của mình suốt đời. Cô chọn đến vào buổi tối để gặp tất cả mọi người. Nhìn quanh, không thấy con, cô hiểu là hai đứa vẫn ở TP.HCM. Hiền cúi chào mọi người và nói:

Hôm nay con đến đây để xin lỗi mọi người. Dù xin lỗi bao nhiêu, nhưng không thể xóa bỏ đi những gì con đã gây ra, nhưng con vẫn muốn thú nhận lỗi lầm trước gia đình mình. Sau đó, con cũng chào bố mẹ và anh, con chuẩn bị đi xuất khẩu lao động, bắt đầu lại cuộc đời. Con nhờ bố mẹ và anh chăm sóc hai cháu, hi vọng sau này gặp lại, con sẽ là một người mẹ tốt và tử tế hơn.
Bà Hòa cũng rơi nước mắt:
Yêu hay rời, đều là quyền của hai con, bây giờ mọi quyết định là của hai con. Mọi chuyện đã qua, nhưng hai gia đình vẫn coi nhau như tình bạn thân thiết. Chúc con mọi điều tốt lành!
Hiền ôm bà rồi rời căn nhà đó vào đêm tĩnh lặng, nhưng lần này lòng cô đã nhẹ nhõm hơn rất nhiều…
TP.HCM…
Hôm nay, Thắng và Diệp có việc quan trọng phải đến công ty. Hai đứa đi chơi với ông bà, và Toàn cũng xin nghỉ để cùng bố mẹ thay đổi không khí. Nhưng hôm nay, anh cảm thấy mệt nên không đi cùng. Khi vừa mới dậy, nhìn ra ngoài, anh thấy trời đã chiều, và nghe tiếng chuông cửa. Không quen biết ai ở đó, Toàn cũng ngại ngần khi ra mở cửa. Khi thấy một cô gái đứng trước cửa, anh hỏi:

Cô đến đây tìm ai?

Người đó cười tươi:

Xin chào anh, tôi là Lý – cùng phòng với Thắng. Vì Diệp hôm nay bận nên Thắng nhờ tôi đi mua ít đồ về nấu ăn. Anh có cho tôi vào không, hay tôi gọi điện cho Thắng đã?
Chị Lý nói xong liền lấy điện thoại ra và bấm gọi. Toàn muốn đảm bảo ăn ngon nên đợi cho em trai nói chuyện xong rồi mới mở cửa cho chị Lý vào. Anh cũng đã cảm thấy tốt hơn nên cùng chị chuẩn bị đồ nấu nướng, cả hai vừa làm vừa trò chuyện vui vẻ. Đang nấu nướng thì nghe tiếng hài hước:
À, vui ghê đấy! Có vẻ như tôi về không đúng lúc!
Đó là Thắng và sau đó là tiếng của Diệp:
Hả? Ở đâu? Vui ở đâu chồng?
Thắng hòa mình vào bếp và nói:
Vợ ơi, chỗ này có thể chúng ta thừa, để hai bạn kia đi. Anh và em vào phòng làm việc, chứ anh thấy mình như kỳ đà cản mũi quá!
Diệp cũng cười rồi cả hai vào phòng. Ông Tân bà Hòa cùng hai cháu về, rồi cùng nhau chuẩn bị cơm. Bữa cơm không chỉ vui vẻ mà còn có điều gì đó lạ lẫm. Một làn gió nhẹ nhàng vỗ về, ôm ấp và sưởi ấm căn nhà…
Trong cuộc sống, mỗi người đều tạo cho mình một vỏ bọc. Người lương thiện có vỏ bọc chân thành. Người ích kỷ cố tạo vỏ bọc tử tế, nhưng họ không thể có được hạnh phúc trọn vẹn. Mỗi người có bản chất và vỏ bọc bên ngoài là cách họ đối xử với thế giới. Vì vậy, hãy trân trọng những gì mình có, những hạnh phúc bình dị. Hạnh phúc có thể chỉ là một bữa ăn, một câu chuyện vui vẻ, nhưng khi mất đi, sẽ không kịp nuối tiếc. Cuộc sống là cho đi, nhưng điều gì nhận lại phụ thuộc vào lòng người. Sự ích kỷ, tham lam không mang lại hạnh phúc.

Bài viết liên quan