Vỏ bọc chương 13 | Người yêu mới

04/04/2024 Tác giả: Hà Phong 424

Nghe tiếng bà Hòa, Hiền mặt tái mét, không một giọt máu. Cô không nhìn mẹ chồng mà quay sang Toàn. Chưa bao giờ cô thấy ánh mắt tức giận của chồng đến như vậy. Hai bàn tay Toàn nắm chặt, những đường gân xanh nổi lên cả đám, một sự tức giận cực độ in hằn trên cơ thể anh. Ông Tân nghe tiếng vợ thì vội vàng bước vào. Nhìn thấy chiếc vòng quý giá mẹ mình để lại, đáng ra nó sẽ được bà Hòa cất giữ, nhưng giờ lại nằm trong tủ đồ của con dâu, lòng ông rất phức tạp – vừa tức giận vừa xót xa. Thằng bé thấy mọi người lặng thinh nhìn vật trên tay nó nên tỏ ra sợ sệt, nó nghĩ chắc người lớn không muốn mình cầm vật đó nên đặt lại vào chiếc túi:

“Con xin lỗi, con sẽ không cầm nữa đâu ạ!”
Toàn cúi xuống cầm chiếc túi nhỏ cũ kỹ. Tất cả đồ trang sức trong đó là những vật được bố mẹ hai bên trao cho vợ chồng vào ngày cưới của Toàn và Hiền cách đây mười năm. Anh cầm chiếc vòng đặt vào tay mẹ rồi nói:
“Con xin lỗi mẹ, là con chọn vợ không tốt. Con cứ nghĩ cô ấy tốt bụng…không ngờ….”
Rồi Toàn quay sang Hiền:
“Tất cả trang sức vẫn đang còn. Vậy tại sao năm ngoái tu sửa lại phần lăng mộ cho dòng họ, cần một số tiền, anh nói em nếu không đủ tiền có thể xem món trang sức nào bán được thì bán, tại sao em lại bảo tất cả đã bán hết để lo công việc bên nhà ngoại rồi? Anh nhớ khi bên nhà ngoại có việc, anh đã đưa tiền cho em cơ mà?”
Hiền cúi đầu không nói. Còn bà Hòa cầm chiếc vòng – vật quý mà mẹ chồng đã bọc trong chiếc túi nhung đặt vào tay bà với lời trăn trối mà cả đời bà cũng không quên được:
“Hòa, mẹ trao chiếc vòng này cho con. Tổ tiên dòng họ Trần có một quy tắc là con dâu nào xứng đáng sẽ được nhận chiếc vòng ngọc này. Mẹ rất vui vì mình là người được giữ chiếc vòng đó, giờ mẹ không trao cho vợ thằng cả mà trao lại cho con vì con xứng đáng. Con cũng có hai người con trai, tức là sẽ có hai nàng dâu. Con hãy tìm người xứng đáng để trao lại chiếc vòng!”
Bà Hòa ngày đó đã khóc nức nở. Bà cầm khư khư chiếc vòng. Mẹ chồng bà mất sau ngay sau đó khoảng mười lăm phút. Cái nhắm mắt của mẹ chồng khiến bà Hòa đau đớn nấc lên. Hôm đó đông người lắm, bà Hòa cũng Hiền và các bác, các thím lo công việc. Khi chuẩn bị đưa tang, bà sợ mất chiếc vòng quý nên vội vàng về phòng và cất nó cẩn thận trong ngăn tủ, có khóa lại hẳn hoi. Vậy mà ngay tối hôm ấy, bà thấy chiếc tủ đã bị bẻ khóa. Mọi thứ trong đó vẫn nguyên vẹn, chỉ chiếc vòng là biến mất. Bà đã hoảng hốt, đau đớn day dứt vì mình không làm tròn lời hứa với mẹ chồng, không giữ được chiếc vòng và cũng chẳng thể trao lại cho người con dâu xứng đáng kỉ vật ấy. Giờ cầm lại chiếc vòng trong tay cũng là vào một ngày buồn – một ngày mà bà phải nghe và chứng kiến bao chuyện không hay. Bà nhìn Hiền và nhắc lại câu hỏi của mình với giọng sốt sắng:
“Hiền, con nói cho mẹ biết đi, tại sao con lại lấy chiếc vòng đó?”
Hiền lắp bắp:
“Con… con… là…anh Toàn đưa ạ…”
Toàn nghe vợ nói, vung tay lên định tát Hiền nhưng bà Hòa ngăn lại:
“Không được, đừng làm việc đó, nhất là trước mặt hai đứa bé!”
Toàn tức giận chỉ vào mặt vợ:
“Láo toét! Mười năm rồi chưa bao giờ tôi đánh cô, nhưng giờ thì tôi không thể nhẫn nhịn được nữa. Hiền, tại sao cái việc như thế cô cũng nghĩ ra được hả? Kỷ vật của dòng họ mà ăn cắp? Sao lại còn đổ lỗi cho tôi nữa? Cô không sợ bà nội ở chín suối buồn hay sao?”

Hiền sau khi trải qua những phút bối rối, đột nhiên nói lớn:

Đúng vậy, tôi đã lấy nó, vậy thì sao? Có cái vòng cũ rích có gì đặc biệt chứ? Tại sao tôi lại lấy nó? Vì lúc đó, tôi là dâu cả. Nếu mẹ thấy được những cố gắng, những hy sinh của tôi thì mẹ đã trao ngay cho tôi lúc đó, bởi vì tôi đã đứng cạnh mẹ. Nhưng không, mẹ cất khư khư trong tay, rồi sau đó trước lúc di quan bà nội lại lo đi cất vòng. Tôi đã hiểu rằng mình không là gì đối với cái nhà này rồi. Chắc chắn mẹ đang nghĩ sẽ để lại cho vợ của chú Thắng dù người đó chưa xuất hiện.
Bà Hòa lắc đầu:
Trời ơi…
Hiền ngắt lời của bà:
Mẹ đừng nói nữa. Mẹ không phải giải thích gì hết, tôi tự hiểu ý mẹ. Tôi ở với mẹ mấy năm, thì bà nội mới mất, nên tôi đâu lạ gì mẹ. Sau đó, thấy mẹ có vẻ day dứt, tôi đã định trả nó về chỗ cũ. Nhưng thím Diệp xuất hiện, mọi người lại đổ dồn sự tin tưởng cho thím ấy. Mẹ còn kể cho thím ấy về chuyện chiếc vòng, đã thế thì tôi không thèm trả nữa.
Bà Hoà ngồi phịch xuống giường:
Hiền, quả là mẹ đã nhìn nhầm con. Thấy con vất vả, ngày ngày chạy chợ, rồi công lên buổi xuống, cái gì cũng phải lo toan dù tuổi đời còn rất trẻ. Vì thế, mẹ đã nghĩ rằng con chính là chủ nhân của chiếc vòng vì con xứng đáng. Nhưng lúc đó, mẹ vội cất vì sợ bị rơi. Mẹ đã tự nhủ cất vào tủ, đến khi xong việc sẽ trao cho con trước mặt tất cả mọi người.
Hiền lắc đầu:
Không thể như thế được. Mẹ nói dối!
Toàn suy nghĩ về chiếc vòng, nghe những gì Hiền nói, anh chỉ nói rất khẽ:
Cô đi đi!
Hiền nhếch môi cười:
Tất nhiên là tôi sẽ đi rồi. Chiếc vòng tôi đã trả lại mẹ rồi. Mẹ nhớ giữ cho cẩn thận hoặc đưa cho con dâu út của mẹ thì tùy. Tôi không liên quan gì đến cả nhà này nữa!
Hiền nói xong thì ôm hai đứa con vào lòng và nói:
Mẹ sẽ thành công và sẽ về đón các con!
Thằng bé nhỏ lắc đầu:
Con muốn ở cùng cả bố và mẹ cơ!
Hiền cười chua xót:
Mẹ không thể ở lại đây được nữa, nhưng mẹ sẽ không bỏ các con đâu. Mẹ đi làm xa, chưa thể đưa các con theo được, chờ mẹ nhé!
Cô đi nói xong thì kéo vali đi. Hiền ra đến cửa, Toàn nói:
Nếu cô đã xác định đi, thì dù có chuyện gì xảy ra cũng không được trở về nữa. Còn tôi vẫn sẽ cho cô gặp con vì dẫu sao cô cũng sinh ra chúng!
Hiền không quay đầu lại mà nói:
Chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa, con Hiền nay đã nói thì sẽ không hối tiếc.
Hai đứa trẻ ngơ ngác nhìn theo bóng mẹ, ánh mắt dù đã ráo hoảnh nhưng tiếng nức nở vẫn nghẹn trong cổ. Bà Hòa ôm lấy cháu và nói:
Hai con ngoan, ông bà và bố luôn yêu thương các cháu, rồi cả các ông bác, bà cô, cả chú Thắng thím Diệp nữa. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, tối nay hai đứa ngủ với bà nhé!
Hai đứa trẻ gật đầu. Thực ra, chúng đã quen được ông bà chăm sóc nhiều hơn mẹ. Hiền đi chợ trước giờ chủ yếu chỉ ở nhà vào bữa cơm thôi. Tối đến, cô cũng không có thời gian chơi với con hay kèm con học, mà lo tính toán tiền hàng, còn cái lại gần đều bị gạt ra. Vì thế, hai đứa trẻ thường quấn quýt với ông bà hơn. Nhưng bỗng nhiên mẹ đi đêm đêm chúng không còn thấy mẹ thì quả là một sự trống vắng. Bà Hòa chỉ mong thời gian sẽ xóa nhòa khoảng trống ấy, bởi một người mẹ như Hiền quả thật quá tồi tệ.
Hiền ra đến đường cái thì gọi cho Trà. Bạn thân của cô bắt máy ngay:
Tao đây! Sao thế?
Hiền nói:
Tao ra khỏi cái nhà đó rồi. Mày đang ở đâu?

Trà cười:

Tao đang ở nhà đấy, đang xem lại sơ đồ mấy mảnh đất lúc chiều nói với mày đấy. Vị trí thật đẹp đấy. Vậy giờ mày đã có chỗ ngủ chưa?
Hiền lắc đầu:
Chưa. Nhưng tao tới nhà mày thì không tiện lắm. Hai bác hỏi tao biết trả lời sao đây!
Trà nói:
Trước sau gì bố mẹ tao cũng biết cả thôi. Nhưng nếu mày ngại thì để tao nhờ anh Hải chở mày tới khách sạn chỗ anh ấy ở nhé. Chỗ ấy chắc còn phòng đấy.
Hiền thoáng đỏ mặt:
Có tiện không? Giờ không còn sớm nữa. Vả lại, tự nhiên nói anh Hải chở, tao chỉ mới gặp anh ấy có hai lần… Thôi, để tao tìm nhà nghỉ nào ngủ tạm rồi mai tính.
Trà nhăn mặt:
Con hâm! Có của quý cũng chẳng biết cách dùng, tao bảo mày ngủ chung với ông ấy đâu mà mày lo? Cứ xem như anh em bạn bè giúp đỡ nhau lúc khó khăn thôi. Mày đang đứng ở đâu?
Hiền nói:
Tao đứng ở ngã tư gần nhà, nhưng anh ấy tới đây lỡ ai thấy lại phiền…
Trà cười ha hả:
Phiền phức gì? Họ chưa thấy siêu xe bao giờ hay sao mà phiền? Vớ vẩn! Chờ đó!
Trà nói xong thì tắt máy. Hiền đứng chờ, tim đập thình thịch như khi mới yêu chờ người tình tới vậy. Chỉ mấy phút sau, cô đã thấy chiếc ô tô bảy chỗ đậu ngay trước mặt mình. Một người đàn ông cao lớn bước xuống:
Em, để anh xách vali cho!
Hiền bối rối:
Anh Hải, phiền anh quá. Em nói cái Trà mà…
Người đàn ông tên Hải cười:
Phiền gì đâu em, việc của Trà cũng như của anh thôi, vì anh xem nó như em ruột mà.
Hải vừa nói vừa đưa vali cất vào cốp rồi quay lại mở cửa xe cạnh ghế lái cho Hiền:
Em vào đi!
Hiền lặng thinh bước lên xe. Anh ta nhoài người cài dây an toàn cho cô. Khoảnh khắc mặt giáp mặt khiến Hiền lúng túng:
Có…có… cần thiết không anh? Đi cũng gần mà!
Hải cười:
Cần chứ, như em vậy… rất cần cho anh…
Hiền ngoảnh mặt ra ngoài, che giấu sự thẹn thùng. Hải lái xe đi đến một khách sạn sang trọng rồi cũng Hiền bước vào. Cô ta kéo khẩu trang che kín mít như đang làm một việc sai trái sợ bị phát hiện. Hải đưa hiện lên tầng ba của khách sạn, mở cửa phòng kéo vali vào cho cô rồi nói:
Em nghỉ ở đây nhé! Anh ở phòng bên cạnh. Nếu cần gì cứ gọi, đừng ngại. Đây là card visit của anh, có số điện thoại trên đó, em cần bất kỳ lúc nào anh cũng có mặt, kể cả nửa đêm hay mờ sáng!
Hiền phì cười:
Anh không ngủ sao?
Hải nhìn cô bằng ánh mắt của người đàn ông từng trải:
Anh đang làm việc, với lại biết em ở phòng bên cạnh… anh rất khó ngủ….
Hiền cúi mặt không đáp. Một lúc sau, cô nói:
Em cảm ơn anh Hải nhé!
Hải nói:
Không phải cảm ơn, là anh tự nguyện mà. Em nghỉ đi. Hôm nay đi xem đất cả ngày chắc mệt rồi!
Hiền hỏi:
Dạ, nhưng anh ơi, miếng đất mà em đặt cọc tiền mua đó, có ổn không anh?
Hải bật cười:
Không ổn… mà quá ổn. Đó là miếng đẹp nhất trong số những miếng chúng ta đi xem đấy. Em không chỉ xinh đẹp, mà còn là người có tầm nhìn.
Hải vừa nói vừa ghé sát mặt Hiền. Cô ta cố tránh cái nhìn đó và nói:
Em cũng chỉ nhờ anh và Trà chứ có biết gì về đất đai đâu, em mới tập tành công việc này mà.
Hải vẫn ghé sát mặt Hiền, giọng khàn khàn:
Yên tâm đi! Cứ ở cạnh anh, mọi việc sẽ quen, ai cũng có lúc bắt đầu cả.
Hiền đẩy Hải ra:
Dạ, em biết rồi, em sẽ cố gắng ạ. Anh nghỉ đi nhé!
Hiền vừa nói vừa bước về phía cửa. Hải nói:
Hiền, chắc em cũng hiểu tình cảm của anh chứ. Dù mới gặp em hai lần, nhưng anh rất quý em…
Hiền lắc đầu:
Em không còn son trẻ, em đã lấy chồng và có hai con. em cũng chưa hiểu gì về anh…
Bước chân của Hải dừng trước cửa. Anh ta đưa tay chặn hành động mở cửa của Hiền rồi nói:
Như Trà đã giới thiệu đấy, anh chưa lấy vợ, không ràng buộc gì. Và anh cũng biết em không hạnh phúc với chồng, rồi cũng sẽ chia tay. Vậy tại sao chúng ta không cho nhau một cơ hội?

Bài viết liên quan