Vỏ bọc chương 5 | Xử lý thông minh

03/04/2024 Tác giả: Hà Phong 695

Thắng cảm thấy rất ngạc nhiên. Vậy là người mà giám đốc Tuấn nói đến là Trà à? Đúng vậy, người Hà Nội, đi du học về, là giám đốc chi nhánh ở Đà Nẵng… tất cả thông tin đều trùng khớp với Trà. Không lẽ mọi chuyện lại tình cờ đến mức như có sự sắp đặt vậy sao? Thắng cau mày suy nghĩ rồi nói:

Kế hoạch kinh doanh vẫn còn phải bàn, nhưng sẽ bàn vào giờ làm việc. Anh không nghĩ làm việc cả vào giờ ăn trưa. Vậy em có thời gian vào công ty của anh vào chiều nay không? Chúng ta có thể bàn bạc kế hoạch kinh doanh, cũng như để em làm quen với môi trường làm việc của chúng ta, hoặc em có thể chọn địa điểm khác!
Trà ngả người ra ghế:

Thảo nào Việt Nam vẫn còn nghèo, người Việt không biết cách sử dụng thời gian hiệu quả. Ở nước ngoài, đôi khi chỉ cần một bữa trưa cũng đủ để ký một hợp đồng!
Thắng bật cười:

Em nói người Việt không biết cách sử dụng thời gian? Anh nghĩ đó không phải là đúng. Thứ nhất, em hãy nhìn lại xem mình còn là người Việt không? Hay là khi đi du học một thời gian em đã không còn là người Việt nữa? Thứ hai, sử dụng thời gian hiệu quả là quan trọng, nhưng không phải lúc nào cũng nên vội vàng, anh luôn làm việc có nguyên tắc, không đánh đổi mọi thứ vì lợi ích cá nhân. Có thể tư duy của những nước phát triển khác với tư duy của người Việt, đúng không, em du học sinh?
Trà cảm thấy bực tức, nhưng vẫn giữ giọng nhẹ nhàng:

Dĩ nhiên em vẫn là một cô gái Việt Nam, ý của em là một số người không chủ động trong công việc, điều này dẫn đến công việc không thuận lợi. Hoặc là… chiều nay anh đến khách sạn nơi em ở được không? Vì em mới về nước, Sài Gòn thay đổi nhiều quá, em không quen đường lắm!
Thắng cười to:

Câu này nghe không phải là hợp lý một chút nào. Thứ nhất, anh không có thói quen thảo luận về công việc ở những nơi riêng tư như thế. Thứ hai, em đã sống ở Sài Gòn nhiều năm, thời gian học ở đại học ở đây còn nhiều hơn thời gian đi du học đấy. Và lại, dù có sự thay đổi đường phố, em chỉ cần bấm địa chỉ trên điện thoại hoặc sử dụng phương tiện công cộng để đến đây.
Trà cười mỉa mai:

Có vẻ như công ty của anh không lớn lắm, không đủ sức so sánh với Tập đoàn của chúng tôi. Vì vậy, anh không quá nghiêm túc với hợp đồng lần này phải không? Anh nên nhớ, tập đoàn của chúng tôi rất lớn và có thể hạ gục công ty của anh, việc hợp tác với chúng tôi là một cơ hội tốt. Có thể, với hợp đồng này, anh sẽ được thăng tiến trong sự nghiệp!
Trà có vẻ như rất hiểu tâm lý người khác, đưa ra sự đe dọa để Thắng cảm thấy lo lắng chứ? Thắng nhếch môi:

Trà này, anh thực sự say mê công việc, trong kinh doanh không bỏ lỡ cơ hội, nhưng việc đó không có nghĩa là anh sẵn lòng hy sinh những điều quan trọng. Theo anh, công việc nên được thực hiện vào thời gian và địa điểm phù hợp. Nếu em muốn tham quan công ty, anh sẽ sẵn lòng. Nhưng, em đừng dùng Tập đoàn để đe dọa anh, vì công ty của anh và tập đoàn đã phát triển rất tốt mà không cần sự can thiệp của Tập đoàn em. Mọi hợp đồng đều có lợi cho cả hai bên, điều này em là một người du học sinh nước ngoài chắc hiểu đúng không?

Trà không nói gì, những từ của Thắng khiến cô không muốn nói thêm. Làm giám đốc của một chi nhánh mới, ký hợp đồng này cũng là trách nhiệm của Trà, là cơ hội để cô chứng minh năng lực của mình sau khi du học về. Nếu không ký được, Trà sẽ phải đối diện với chủ tịch tập đoàn – một người phụ nữ quyền lực mà cô sợ hãi. Và bên cạnh đó, nếu một người đã học ở nước ngoài mà không thể ký được một hợp đồng như thế này, Trà sẽ phải đối mặt với nhân viên trong công ty mình. Vì vậy, Trà nhẹ nhàng nói:

Thôi, em chỉ đùa thôi, anh làm căng quá. Được rồi, em hiểu nguyên tắc làm việc mà. Hai giờ rưỡi chiều nay em sẽ đến công ty của anh! Hẹn gặp anh chiều nay ạ!
Thắng cũng “OK” và tắt máy. Anh nhắn tin cho Diệp để nhắc nhở ăn uống đầy đủ, sau đó anh xuống căng tin của công ty ăn cùng các đồng nghiệp.

Chiều hôm đó…

Thắng đón Trà ở sảnh công ty, dẫn cô đi xem quy mô của công ty, rồi mời cô vào phòng kinh doanh. Căn phòng rộng lớn, được chia thành các khu vực riêng biệt cho từng nhân viên làm việc, không làm ảnh hưởng đến nhau. Thắng mời Trà ngồi và trình bày kế hoạch của mình. Không biết Trà nghe được bao nhiêu, nhưng cô nhìn Thắng rất chăm chú. Khi kết thúc, Thắng nhìn Trà:

Em có cần bổ sung gì không? Anh có thể gửi mail cho em nếu cần!
Trà mỉm cười:

Anh luôn xuất sắc, không cần bổ sung thêm gì. Em có thể xem trên laptop của anh được không?
Thắng nhanh chóng mở máy. Trà đặt tay nhẹ lên vai Thắng và xoa xoa. Sự va chạm không mạnh nhưng đủ để Thắng cảm thấy không thoải mái. Anh xoay laptop về phía cô và nói:

Em ngồi ở chỗ của mình mà xem, không cần đứng đây, mỏi chân lắm!
Trà cau mày một chút rồi mỉm cười:

Em chỉ muốn đi lại một chút thôi, để em xem nào!
Cô quay trở lại ghế và thong thả xem. Trà rất hài lòng với kế hoạch. Mọi thứ đã xong, cô ấn định ngày ký kết hợp đồng và đứng dậy để ra về. Nhưng khi cô đứng dậy, Trà bất ngờ lảo đảo như người chóng mặt. Thắng hỏi:

Trà, em ổn chứ?
Trà nhăn mặt:

Tự nhiên em thấy choáng váng quá! Anh Thắng có thể đưa em ra xe được không?
Thắng đỡ Trà ngồi xuống và nói:

Để anh gọi taxi cho em và anh sẽ đưa em về khách sạn.
Trà đưa tay xoa xoa thái dương và lắc đầu:

Em sợ bị lừa lắm, nếu họ thấy em như thế này rồi đưa đi lung tung thì sao? Hợp đồng đã xong, anh có thể đi cùng em được không?
Thắng gọi Lý để xin giúp đỡ:

Chị Lý ơi, em có thể giúp em một chút không?
Một phụ nữ hơn bốn mươi tuổi ra ngoài:

Sao vậy Thắng?
Thắng chỉ vào Trà:

Cô này đến đây để bàn bạc hợp đồng với em mà bỗng nhiên bị choáng. Chị có thể đưa cô ấy ra taxi và có thể đưa cô ấy về khách sạn được không? Vì là đàn ông, anh đi không tiện lắm!

Chị Lý nhìn vào biểu hiện của Trà và cười rạng rỡ:

Được rồi em, chị hiểu tình hình rồi đấy!
Cô ta đỡ Trà và nói với Thắng:

Anh cứ làm việc đi, để chị lo cho em!
Thắng cảm ơn chị và đứng dậy. Trà vẫy tay:

Không cần đâu chị ạ! Em chỉ đứng đó choáng một chút thôi, với lại, em và anh Thắng quen nhau từ lâu, xem nhau như người trong gia đình, nên em mới dám nhờ đấy chị ạ…
Chị Lý cười:

Chị hiểu mà, nhìn cách em choáng là chị biết ngay, nhưng Thắng đã có gia đình rồi. Trừ khi anh ấy được chứng nhận là anh trai ruột của em, nếu không, mọi thứ đều cần có giới hạn!
Thấy chị Lý đỡ cô và dắt đi, Trà nén lòng tức giận. Cô nghĩ trong lòng: “Không biết mụ này là con quỷ cái nào mà giúp Thắng nhiệt tình thế nhỉ? Mẹ kiep, đừng nói là muốn tranh giành với mình nhé! Có thể tuổi tác không bằng nhưng thủ đoạn thì con Trà này không thiếu đâu!”

Khuôn mặt của Trà hiện lên một tia sắc lạnh khi nhìn chị Lý, sau đó cô tiếp tục để chị dìu đi. Khi đến sảnh công ty, Trà nói:

Chị ơi, đây là đến rồi. Taxi kia đây, em sẽ hỏi họ chở đến khách sạn, em cũng đã khỏe hơn nhiều rồi, em không muốn làm phiền chị đâu ạ!
Chị Lý lo lắng:

Không được đâu! Chị đã hứa với Thắng rồi, phải đưa em đi đến nơi an toàn. Và lại, em còn lo sợ taxi sẽ đưa em đi lung tung. Chị cũng đã xong phần của mình, đưa em về khách sạn chị mới yên tâm được!
Chị Lý gọi taxi và cùng Trà lên xe. Cô ta vẫn vui vẻ, nói và đùa để tạo không khí. Khi đến khách sạn, Lý đợi Trà trả tiền taxi và nói với tài xế:

Anh chờ một chút nhé, tôi sẽ đưa cô này lên phòng để yên tâm, sau đó xuống và quay về công ty, được không ạ?
Tài xế gật đầu:

Được chị, cô cứ lên đi, tôi sẽ đợi ở đây!
Trà nhìn Lý:

Em tự đi được rồi, em đã đỡ rồi mà chị!
Nhưng Lý lắc đầu:

Không được, chị phải hoàn thành nhiệm vụ, không thể để khách về trong tình trạng sức khỏe không ổn định được!
Trà miễn cưỡng cùng Lý lên phòng. Đến cửa, cô nói:

Chị ơi, chị vào uống cùng em cốc nước đi ạ!
Lý cười:

Được thôi!
Hai người bước vào trong, chị Lý thấy căn phòng rất sang trọng. Chị ngồi xuống sofa và nói:

Từ đây có thể nhìn thấy cảnh thành phố, rất đẹp!
Trà rót nước cho Lý rồi ngồi xuống ghế đối diện:

Em ở đây mỗi khi đi công tác. Trước đây là sinh viên thì em thuê chung cư, nhưng giờ chỉ ở thời gian ngắn nên em ở khách sạn cho tiện. Chị mới đi chứ ạ! À, chắc chị và anh Thắng thân nhau lắm nhỉ?
Trong khi cô ấy hiểu ngay, Trà vẫn tròn mắt hỏi để biết về mối quan hệ giữa Lý và Thắng. Lý nhếch miệng:

Không gì cả, mỗi người lo công việc của mình thôi!
Trà cười:

Em thấy anh Thắng nhờ một câu mà chị nhiệt tình quá!

Lý ” à ” lên tiếng rồi nói:

Thực ra, phòng kinh doanh và cả công ty nói chung, mọi người đều cư xử với nhau như vậy. Mọi hành động đều hướng tới lợi ích chung của công ty và tập đoàn, không nói xấu, không ganh đua, không ghen tức, không đối đầu. Ai có việc gì thì mọi người đều hỗ trợ lẫn nhau. Vấn đề của Trà liên quan chặt chẽ đến Thắng nên chú ấy gọi tôi. Nếu là ai khác cũng sẽ được tôi giúp đỡ như vậy. Và tôi nghĩ Thắng là đàn ông, những tình huống như vậy dễ bị hiểu lầm lắm!
Những lời của chị Lý không chỉ khiến Trà tò mò mà còn cảm thấy xấu hổ. Một người luôn tự tin vào khả năng của mình, đã du học ở nước ngoài, nhưng giờ lại nhận ra một người không có học vấn cao cũng có thể dạy cho mình một bài học về tinh thần đoàn kết trong tập thể. Trà không biết liệu những lời này của chị Lý có ý định hay không, nhưng nó khiến cô cảm thấy thật xấu hổ. Cô cười bất lực:

Đúng là một trong những tiêu chí quan trọng để đạt được thành công lớn ạ!
Chị Lý gật đầu:

Chính xác, phòng kinh doanh của chúng tôi cũng có nhiều người, nhưng mỗi người đều biết nhiệm vụ của mình và chúng tôi luôn hỗ trợ lẫn nhau mà không ganh đua hay cạnh tranh, đặc biệt là không xen vào công việc của người khác!
Trà bỗng cảm thấy như chị Lý đang ám chỉ điều gì đó, nhưng cách nói chuyện của chị rất khách quan nên cô nghĩ đó chỉ là một sự trùng hợp và cười:

Đúng vậy ạ!
Chị Lý nói thêm vài câu rồi đứng dậy:

Thôi tôi về đây! Em nghỉ ngơi đi, hy vọng hai công ty sẽ có mối hợp tác tốt đẹp!
Trà nói:

Chị ngồi chơi một lát nữa đi, nói chuyện với em thật thoải mái ạ!
Chị Lý vẫy tay:

Không cần đâu, tôi phải về tránh bác tài đợi lâu, thật đáng thương. Và lại, chưa hết giờ làm việc mà!
Trà cũng không kéo chị xuống nữa mà tiễn chị ra cửa. Khi trở về công ty, chị vào ngăn của Thắng. Anh thấy chị Lý thì cười tươi:

Cảm ơn chị nhiều nhé!
Lý khoanh tay trước ngực:

Haizzz, mặc dù Diệp lấy một người chồng đẹp trai và tài giỏi, hợp đôi đấy, nhưng cảnh Trà giả vờ choáng váng ra tín hiệu thế này, nếu Diệp biết thì mệt mỏi lắm!
Thắng bật cười:

Diệp biết Trà mà chị, nhưng chị cũng biết tính Diệp nhà em, rất vô tư và tinh tế, không gây ồn ào đâu!
Chị Lý lườm Thắng:

Hôm nay chú xử sự được, nhưng đừng biến đối tác thành nguyên nhân gây mâu thuẫn trong gia đình, vì chị rất quý Diệp bé. Mấy trò giả vờ choáng váng rồi nhờ đưa về, sau đó lại tha thiết “Anh ơi, anh đừng đi…” Ôi dào, em mày nằm trong lòng bàn tay rồi…
Thắng nhìn chị và nhún vai:

Mê phim, mê truyện của chị cũng có ích đấy chứ nhỉ?
Chị Lý cười:

Phim là đời, truyện là cuộc sống chứ!
Thắng nói:

Để cảm ơn chị đã giúp đỡ em lần này, em mời chị và chồng cùng dùng bữa tối với em nhé!
Chị Lý hỏi:

Ai nấu? Chú nấu hả?
Mọi người trong công ty đều biết Thắng không chỉ làm việc năng động, sáng tạo mà còn là một đầu bếp giỏi. Thắng gật đầu:

Được chị, em sẽ vào bếp phục vụ chị và chồng em, để em gọi cho Diệp nhé!
Chị Lý đồng ý và vui vẻ quay về ngăn làm việc của mình…

Bài viết liên quan