Chạm tay vào hạnh phúc chương 49 | Tao muốn nếm máu mày
Bảy người đàn ông bước ra ngoài, đeo mặt nạ chống độc, che khuất khuôn mặt. Ngoại trừ Bá Trọng và người nói tiếng Việt, năm người khác chỉ nói và hiểu tiếng Pháp. Họ chung xe bọc thép chống đạn, do Dũng đợi sẵn và ngồi sau tay lái. Dũng không tỏ ra quá phấn khích khi gặp Trọng, chỉ gật đầu chào qua lớp mặt nạ chống độc. Ánh mắt tò mò ban đầu nhìn họ, nhưng sau đó mọi người nghĩ họ đến từ nước khác, đeo mặt nạ để đề phòng dịch bệnh.
Trên chiếc xe, Bá Trọng ngồi bên cạnh ghế lái, sáu người khác ngồi phía sau. Anh thảnh thơi xuống chiếc cúc áo dạ, nói nhẹ:
- Chú Phong, con đã về đây! Vũ Phong ngạc nhiên:
- Trọng, sao lại nhanh vậy? Làm sao con kết nối được với bộ đàm của chúng tôi? Trọng mỉm cười:
- Bí mật ạ! Cháu sẽ giải thích sau. Chú và mọi người giữ yên, khi cần thiết cháu sẽ báo hiệu để mọi người vào, nhưng phải cẩn thận vì nếu quá đông sẽ khó kiểm soát!
Vũ Phong lắc đầu:
- Rất nguy hiểm đấy! Bá Trọng chắc nịch:
- Cháu đã tính toán được, chú yên tâm theo dõi qua màn hình, chỉ cần cần thiết cháu sẽ kêu gọi ngay ạ!
Cả Vũ Phong và Thiên Vĩ đồng thanh:
- Trọng, hãy cẩn thận và bình tĩnh!
Chiếc xe nhanh chóng rời sân bay, hướng về vùng ngoại ô của thành phố C. Xe đến ngôi nhà hoang và dừng trước cổng. Bá Trọng thông báo qua bộ đàm:
- Chú Tuân, vui lòng ngắt hệ thống bom treo quanh tường. Bảng điều khiển nằm góc trái căn phòng, chú Phong, chú Kiên, chúng ta có ba mươi giây để phá hủy nó!
Trọng Tuân thực hiện lệnh, sử dụng flycam để tiếp cận bảng điều khiển một cách an toàn. Sau một chuỗi động tác khéo léo, hệ thống bom mìn được ngắt kết nối. Phong thông báo:
- Đã xong, Trọng!
Đến lúc đó, chiếc xe bọc thép dừng chặc trước sân của căn nhà hoang. Dũng, ngồi yên trên xe, cùng với Bá Trọng và sáu người khác bước xuống. Anh mở đầu bằng một câu tiếng Pháp, được người đứng bên cạnh phiên dịch:
- Ouvre, Vung! Bốn người lính bảo vệ ở cửa nhanh chóng gật đầu, một người cầm điện thoại nói:
- Chủ nhân Pháp đến! Một phút sau, cửa sắt mở ra. Bá Trọng vẫy tay, Dũng bước vào theo anh. Tám người đàn ông lớn tiến vào căn phòng rộng lớn. Thời điểm đó chỉ là năm giờ ba mươi phút sáng…
Bên trong căn phòng thép, ánh đèn lớn chiếu xuống bàn làm lễ. Trên bàn, chín ngọn nến to được sắp xếp trên giá, giữa là chiếc đĩa vàng đặt sẵn để xếp đồng tiền 2 USD. Mỗi nến kèm theo một bức tượng trắng, xung quanh đĩa tiền là các lá cờ với hình thù quái dị. Một phụ nữ cao ráo, mặc áo choàng trắng và đeo mặt nạ, tiến lại bàn làm lễ. Phía sau là đoàn người mặc áo đen dài giống như những diễn viên cổ trang, không đeo mặt nạ, trong đó có Linh Lan và người đàn ông đã đi cùng cô ta vào siêu thị. Băng nhóm này đã hoạt động trên thế giới từ năm năm trước, có căn cứ ở mười quốc gia và hoạt động bí ẩn, khó tiêu diệt. Việt Nam là quốc gia thứ mười tham gia vào đường dây buôn người này và là quốc gia tham gia muộn nhất. Cảnh sát đã ra chiến dịch truy quét, nhưng vẫn chưa tìm ra căn cứ cuối cùng vì hoạt động bí mật của chúng. Ngạc nhiên, căn cứ lại nằm trong một căn nhà hoang ngoại ô thành phố C, được ngụy trang cực kỳ kỹ lưỡng.
Không khí trong căn phòng đầy ám ảnh. Bất kỳ tiếng động nhỏ cũng làm mọi người chú ý. Khi đoàn người của Bá Trọng bước vào, “chủ nhân” Việt Nam quét mắt qua đám đông, thậm chí còn nhìn qua lớp mặt nạ để xác định đúng chính ông. Cô dừng ánh mắt tại người mặc áo dạ đen dài, quan sát chiếc nhẫn to bản trên ngón tay của người đó – một chiếc nhẫn với hình đầu lâu người. Đặc biệt, ngón tay đó run rẩy không ngừng như người mắc bệnh Parkinson, khuôn mặt có vẻ nghiêng và đơ cứng dù qua lớp mặt nạ chống độc vẫn có thể cảm nhận. “Chủ nhân” Việt Nam gật đầu hài lòng, như đã xác định rõ người đứng trước mặt là ông ấy. Phụ nữ mặc áo trắng kiểm tra đồng hồ – năm giờ năm mươi tám phút, sau đó quay sang người bên cạnh:
- Chuẩn bị làm lễ! Người đó dịch lại cho nhóm người mới vào bằng tiếng Pháp. Bá Trọng gật đầu khó khăn, đứng bên cạnh “chủ nhân” Việt Nam.
Sáu giờ sáng… Từ trần nhà, những chiếc đèn led sáng lên, làm sáng rõ sợi dây xích kéo dọc theo tường. Trên đó, chín người phụ nữ treo lơ lửng, cả hai tay bị siết chặt bởi những vòng sắt, đầu nghiêng sang một bên do thuốc mê, trông như những xác chết. Ánh mắt của Bá Trọng toả ra những tia thương xót khi nhìn thấy cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, người anh mong đợi về nhà để ôm vào lòng – Dương Trúc Linh. Bên cạnh là Hồng Nhung, vợ cũ của giám đốc Trung, ngày xưa từng là cô tiểu thư quý phải giờ mặt mày xanh xao. Bảy người phụ nữ khác cũng treo lơ lửng như vậy. Bàn tay của Bá Trọng nắm chặt thành quyền, những đường gân xanh nổi lên rõ ràng… “Chủ nhân” Việt Nam nhìn sang gã mặc áo đen bên cạnh:
- Thắp nến!
Chín ngọn nến lừng lẫy, ánh sáng chói lọi làm bật lên những hình nhân quái dị, tạo nên không khí ma mị đầy rùng rợn. Người phụ nữ cầm lá cờ vừa múa vừa lạy lời may mắn, vuốt nhẹ tay trên những ngọn nến và hình nhân. Dưới đất, sự yên bình đến mức có thể nghe thấy tiếng thở từng người. Chốc sau, người áo đen đưa đến trước “chủ nhân” một bình rượu và một chiếc bát lớn. “Chủ nhân” rót rượu vào bát, sau đó nghiêng cổ uống một ngụm lớn và phun rượu lên từng hình nhân trên bàn. Sau khi làm ướt chín hình nhân bằng rượu, cô ta tiếp tục hành động đến từng người treo lơ lửng trên dây xích, phun rượu vào mặt họ. Riêng với Trúc Linh, “chủ nhân” dừng lại một chút, nụ cười ranh mãnh hiện ra sau lớp mặt nạ, và cô ta nói nhỏ:
- Dương Trúc Linh, chia tay nhé! Ngụm rượu được phun vào mặt người phụ nữ mà Bá Trọng yêu thương hơn tất cả, ngay trước mắt anh nhưng Trọng vẫn đứng im như tượng đá. Cô ta xong việc, đặt bình rượu xuống bàn và ra lệnh:
- Lấy máu! Ngay lập tức, một người áo đen cầm cây kim tiến tới gần dây xích. Người khác cầm bát rượu theo sau. Mỗi người phụ nữ bị kim châm vào ngón tay trái, máu rơi vào bát rượu và sau đó được băng lại bằng băng cá nhân. Khi chiếc bát được đặt trên bàn, màu trắng của rượu đã chuyển thành đỏ, mùi tanh nồng nặc lan tỏa trong không khí khiến mọi người gần cảm thấy buồn nôn. “Chủ nhân” mỉm cười:
- Tạt nước! Ngay lúc đó, chín xô nước được mang tới và tạt thẳng vào những người phụ nữ. Một chút sau, những đôi mắt bắt đầu lờ mờ mở ra…
Trúc Linh nhẹ nhàng vận động đôi mí, đầu nặng trịch, cô cảm thấy muốn nhắm mắt lại để tránh sự chói lọi của ánh sáng. Khi mở mắt, cô cảm nhận thân thể đau nhức, cảm giác ê ẩm và đau nhức từng xương khớp. Cố cựa quậy người, Linh nhận ra tay và chân bị kẹp chặt, cảm giác như đang lơ lửng giữa không trung. Cô mở mắt và nhìn quanh xung quanh. Đau. Cảm giác ẩm ướt, nhức nhối từ thân thể và xương khớp như muốn nát vụn. Linh nhìn những người xung quanh và nhận ra Hồng Nhung đang nhìn cô với ánh mắt ngỡ ngàng. Định thần lại, Linh mới để ý mình và nhiều người khác đang treo lơ lửng trên dây xích to tướng. Cô đau đớn, cảm giác ẩm ướt và đau đớn như đang rỉ máu từ mỗi vết thương.
Linh nhìn quanh, thấp thoáng nhớ lại…
Chiều qua, Linh quyết định về sớm cùng chị Hằng, nhưng nhớ ra chiếc USB lưu tài liệu mà cô để quên trong phòng. Cô quay lại phòng kinh doanh để lấy. Ra khỏi phòng, Linh bước vào thang máy và thấy một người đàn ông mặc đồ bảo vệ đang đi từ tầng trên xuống. Người đó đeo khẩu trang, khiến Linh nghĩ rằng công ty có thể đã thuê thêm bảo vệ để kiểm tra cuối giờ làm. Cô cúi đầu chào và đứng bên cạnh. Cánh cửa thang máy vừa khép lại, Linh bỗng ngửi thấy mùi gì đó hăng hắc. Cô đang định đeo thêm khẩu trang thì cảm nhận mùi gần cô, làm đầu cô chói lọi và rồi Linh rơi vào tình trạng mất ý thức. Chẳng biết cô đã bị mê đi bao lâu, và không hiểu tại sao lại tỉnh dậy trong tình trạng treo lơ lửng, trước mặt là những kẻ ma quái như thế này…
Linh nhìn những kẻ không mặt, đẩy mắt ra xa một chút và thấy Linh Lan cùng người đàn ông từ siêu thị. Cô nhếch môi, dù cổ họng khô khốc, cô vẫn thều thào:
- Lan, hóa ra cô muốn giết tôi sau khi lừa đảo gia sản của ba tôi!
Linh Lan nở nụ cười ác mộng:
- Ba mày ngu thì tự chịu. Haizzz, nếu ông ta đồng ý bán mày thì tao còn không phải làm phiền. Bây giờ, mọi thứ đã ổn rồi, ông ta không còn cách nào ngăn cản tao nữa đâu! Trúc Linh nhíu mày:
- Cô… đã làm gì với ông ấy? Lan cười to:
- Ông ta muốn phá hủy tao, nhưng tao làm cho ông ta im lặng, chỉ vậy thôi! Im lặng! Liệu có phải nghĩa là chết không? Dù ông Đạt có tàn nhẫn nhưng vẫn là ba của Linh. Nghe những lời này, trái tim cô không khỏi đau xót. Lan nói như vậy chứng tỏ ba cô đã chống lại và có lẽ đã bị cô ta hại. Trúc Linh lúc này đang đối mặt với ranh giới của cái chết…
Cô đang mơ mơ màng màng khi người phụ nữ mặc áo trắng phát biểu:
- Màn khóc lóc đã xong chưa? Nghi lễ tiếp tục! Mắt Linh mở to khi nghe âm thanh từ người phụ nữ đeo mặt nạ:
- Trợ lý Nga? “Chủ nhân” cười lạnh:
- Tai cô tốt đấy! Có biết vì sao cô ở đây không? Linh liếc mắt về phía Lan:
- Là cô ấy bắt cóc tôi ngay trong công ty! Phương Nga lắc đầu:
- Không cần phải quan tâm đến cô ấy, bắt giữ cô dễ dàng, giống như lấy bản kế hoạch hay đụng vỡ cái ly pha lê thôi! Linh cố gắng co duỗi chân để kiểm tra liệu còn sống hay không. Nhưng càng cố gắng, vòng sắt phía trên càng làm tổn thương cổ tay cô. Cảm giác không thoải mái, dạ dày còn réo rắt. Cô không biết mình đang ở thời điểm nào. Bá Trọng sẽ về nhà vào ngày hôm nay, cô sẽ gặp anh như thế nào khi cô ở trong tình trạng này?:
- Chị Nga.. tại sao chị… lại làm vậy với tôi… Phương Nga giận dữ và tát vào mặt Linh, nói rất hung dữ:
- Con khốn! Mày chờ đấy! Tao sẽ đưa mày sang ở với những lão già Trung Quốc, mày không xứng với Bá Trọng, hiểu chưa Linh? Chỉ có tao mới là người phụ nữ thích hợp cho anh ấy thôi! Linh nhổ một ngụm nước bọt, miệng đắng chát. Cô hít một hơi và nói:
- Chị thật đáng thương! Khi tình yêu chỉ tồn tại vì tính ích kỉ thì kết cục chẳng bao giờ là tốt đẹp! Nga tức giận và tát Linh một phát vào mặt, nói ác độc:
- Con khốn! Mày đụng đến người đàn ông của tao, giờ tao sẽ đưa mày sang Tây Thiên luôn! Cô ta quay lại bàn và cầm bát rượu pha máu, uống một ngụm rồi cười đắc dại. Một người áo đen đưa bát rượu máu ra trước mặt Bá Trọng. Anh nhăn mày, ngay sau lớp mặt nạ anh vẫn cảm nhận được mùi máu tanh. Anh nói bằng tiếng Pháp:
- Mùi tanh quá! Sau khi người phiên dịch dịch lại, Nga tỏ vẻ không hiểu:
- Người của bang hội lại chê máu tanh, muốn uống gì đây? Người phiên dịch chưa kịp nói, một khẩu súng giảm thanh xuất hiện trước trán của Nga, cùng với một câu nói lạnh lùng bằng tiếng Việt:
- Tao muốn nếm máu của mày, hiểu chưa?