Chạm tay vào hạnh phúc chương 53 | Đoàn tụ

13/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1362

Bá Trọng chẳng hiểu gì mất vài chục giây. Trúc Linh đang đứng đó, nhìn anh, cô tỉnh dậy rồi sao? Anh tự gặp vào tay mình, đau đớn. Anh không kìm được niềm vui khi hét lên:

  • Linh!

Nhạc vẫn nhẹ nhàng, và hai gia đình đang sắp chuyển đến phần chúc rượu. Họ quay đầu nhìn lên sân khấu khi nghe tiếng Bá Trọng. Mọi người trầm trồ, bất ngờ, sau đó tràn đầy xúc động. Bà Thảo nói với con trai:

  • Trúc Linh, con tỉnh dậy rồi sao? Con nhận ra mọi người không? Linh mỉm cười:
  • Dạ, em nhớ rõ mọi người ạ. Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?

Bá Trọng ôm chặt Linh, nước mắt hạnh phúc và nhớ thương lẫn nhau rơi lạnh lẽo. Đó là những giọt nước mắt của niềm hạnh phúc tràn ngập, của niềm tin không bao giờ tắt trong anh. Anh nói với cô với giọng nức nở:

  • Linh à, hôm nay em là cô dâu của anh!

Trúc Linh tròn xoe mắt, nhìn quanh và người con trai ôm mình. Cô dậy, Bá Trọng đỡ cô, vẫn giữ lấy cô như giữ bảo vật quý. Anh nói với cô:

  • Ngày cưới đấy! Sao em lại ngủ trong ngày cưới thế này? Anh không thức em dậy trang điểm, vì anh nghĩ em ngủ ngon quá. Mọi người đã giúp em trang điểm rồi.

Bây giờ Linh mới nhìn xuống bản thân mình, chiếc váy cưới tinh tế ôm trọn vóc dáng. Áo bông trắng xinh xắn nằm ở phía ngoài. Cô là cô dâu của anh, nhưng liệu đó có phải là sự thật? Trúc Linh không tin vào những gì đang thấy. Nhưng khi nhìn thấy bản thân mình, cô nói nhẹ nhàng:

  • Trời ạ, em là cô dâu của anh sao?

Trúc Linh nhớ lại chị Mỹ Hoa, người đã đưa cô trở về với Bá Trọng. Cô cảm ơn chị:

  • Chị Mỹ Hoa, cảm ơn chị đã đưa em về với anh!

Nụ cười thánh thiện trên khuôn mặt của cô rạng lên, rồi chầm chậm biến mất trong không khí. Linh rơi vào giọt nước mắt và nói nấc cụt:

  • Trọng, em nhớ ra rồi, phải không? Em đã ngủ lâu quá phải không?

Bá Trọng xoa đầu cô, nhẹ nhàng lau đi giọt nước mắt trên gương mặt của Linh:

  • Không sao, quan trọng nhất là em đã tỉnh lại.

Mọi người đều nghẹn ngào, xúc động. Cả những người mạnh mẽ như ông Bá Kiên, Thiên Vũ, đến những chàng trai tinh tế như Thiên Vĩ và Giám đốc Trung, tất cả đều khóc. Họ đã khóc vì mối quan tâm đặc biệt cho đôi uyên ương, và giờ đây là những giọt nước mắt hạnh phúc, lời chúc phúc trở nên trọn vẹn hơn. Cuối cùng, họ đã thật sự ở bên nhau một cách viên mãn nhất.

Như nhớ ra điều gì đó, Linh đẩy Bá Trọng ra và nhìn anh một cách chăm chú:

  • Trọng, anh có bị thương ở đâu không? Em thấy chị ta…

Bá Trọng lắc đầu và nhẹ nhàng lau những giọt nước mắt trên gò má của Linh:

  • Không, anh không sao cả. Em không nhớ em đã cứu anh sao?

Linh mới để ý đến ngực trái của mình đau đớn. Cô nhìn chằm chằm:

  • Em nhớ rồi!

Bà Minh Châu nhanh chóng xen vào giữa, nhẹ nhàng đẩy Bá Trọng ra:

  • Tránh ra để tôi ôm con gái tôi. Mẹ hứa sẽ không đi shopping hai tháng, không chửi con gái ôn dịch kia nữa. Mẹ chỉ cần con tỉnh lại, mẹ sẽ tu miệng. Con dâu, có mẹ ở đây rồi!

Trúc Linh nói lên lo lắng:

  • Mẹ, vì con mà mẹ bỏ nhiều thú vui quá!

Bà Minh Châu mỉm cười, nhưng nước mắt tràn ngập:

  • Không sao, sau hai tháng mẹ sẽ đưa con đi mua đủ thú vui!

Ánh mắt của Trúc Linh chạm tới bà nội và ông Đạt. Trong khi bà nội xấu hổ quay đi, lau nước mắt và thể hiện sự hối hận, ông Đạt tiến tới và xin lỗi:

  • Linh, xin lỗi con gái!

Trúc Linh gật đầu. Dù không biết ông đã như thế nào, cô cảm nhận được ông đã nhận ra kế hoạch của Linh Lan và đã cố gắng ngăn chặn. Mặc dù có những tội ác trong quá khứ, ông vẫn là ba ruột của cô. Trong giây phút cuối cùng, ông đã thể hiện sự lương thiện và thay đổi. Ông nói:

  • Linh, cho ta nghe một tiếng ba được không con?

Trúc Linh nhìn sang mẹ, bà Thảo, sau một giây lưỡi sững, gật đầu. Mọi thù hận dường như tan biến khi con người có khả năng hiểu và thông cảm cho nhau. Trúc Linh gọi tiếng đã lâu không dành cho người cha:

  • Ba!

Khuôn mặt của ông Đạt co rúm lại, với những vết nhăn nổi lên, nước mắt rơi vì hạnh phúc. Ông ngước lên để giấu ánh mắt đỏ hoe, rồi thể hiện xúc động và hối hận:

  • Cảm ơn con, cảm ơn…

Không khí trong buổi lễ cưới trở nên thiêng liêng, xúc động và hạnh phúc hơn bao giờ hết. Với số lượng khách mời ít ỏi, bàn tiệc vẫn chưa bắt đầu vì tất cả đều quan tâm đến Trúc Linh. Chẳng ai ngờ đến tình huống kỳ diệu khi cô tỉnh dậy. Phần sảnh và sân khấu được trang trí tinh tế và sang trọng. Mọi người nhìn chằm chằm vào cảnh tượng này, chị Hằng bình luận:

  • Con ngốc này, ngủ đủ đường mấy tuần liền, chị mệt nhặt nước mắt mất!

Linh đáp trả:

  • Chắc chị mệt vì thấy nước mắt chị tuôn rơi không ngừng kia!

Lúc này, mẹ ông Đạt mới chú ý đến hai người lớn tuổi khác trong lễ cưới:

  • Xin lỗi, đây là… Bà Minh Châu giới thiệu:
  • Bố mẹ nuôi của Bá Trọng từ Pháp mới về!

Trong khi bà nội của Trúc Linh nhìn chằm chằm hai người lớn tuổi này, bố mẹ nuôi của Bá Trọng chú ý vào bà Thảo và con gái mình. Mẹ ông Đạt tò mò hỏi:

  • Xin lỗi, tôi là bà nội của Linh. Tôi nhận ra hai vị này, có vẻ giống những người trong làng tôi trước đây, họ mất tích sau một trận lũ lụt lớn. Bố nuôi của Bá Trọng thở dài và giữ đầu nhăn nhó:
  • Xin lỗi, tôi xin lỗi!

Nhưng người đàn ông xua tay, thể hiện không sao. Bá Trọng nghiêng đầu hỏi:

  • Bà nội, bà có nhận ra bố mẹ nuôi của con không? Bà nhớ rõ:
  • Đúng vậy, mặc dù đã hàng chục năm, nhưng tôi vẫn nhớ. Họ đã mất trong trận lũ lụt lịch sử ấy. Ngày đó, nhà tôi không bị hại nhưng trong làng có nhiều người mất. Anh chị Ba, họ bị cuốn đi. Nghe đâu ông Ba đang trèo lên mái nhà thì chiếc thang bị gãy và…

Bá Trọng vội đứng lên và chia sẻ:

  • Bố mẹ của tôi không nhớ rõ quê hương ở Việt Nam, nhưng họ nhớ rằng có một người đã cứu họ và đưa họ sang Pháp. Sau khi người đó qua đời, con cái của họ đã tính đưa họ vào trại dưỡng lão. Rồi tình cờ, tôi gặp họ và quyết định đưa họ về sống với tôi ở Pháp. Từ đó, họ trở thành bố mẹ nuôi của tôi.

Mẹ nuôi Bá Trọng, sau thời gian im lặng, bất ngờ nói:

  • Phu nhân họ Dương!

Mẹ ông Đạt kinh ngạc:

  • Chị Ba, chị nhận ra tôi à?

Người phụ nữ gật đầu:

  • Tôi nhớ rồi, trời ơi, tôi nhớ rồi!

Bà nội Trúc Linh ôm chặt bà:

  • Bà Thảo, bà là thông gia!

Bá Trọng ngơ ngác:

  • Là sao ạ?

Mẹ ông Đạt quay lại nhìn bà Thảo và bày tỏ sự shock:

  • Hương Thảo, bố mẹ con còn sống!

Bà Thảo không kìm được nước mắt:

  • Bảo Bảo ơi, sao mẹ không biết mà đã lâu thế?

Bà ngoại Trúc Linh sụt sịt giải thích:

  • Lúc đó, dòng nước cuốn bố mẹ đi. Bố cố ngoi lên nhìn thấy con đã được xuồng cứu hộ đưa đi, nhưng bố cũng kiệt sức và gọi cứu giúp. Một người đàn ông đến và cứu bố mẹ lên. Lúc tỉnh dậy, chúng ta đã ở thành phố A nhưng không nhớ rõ thân phận. Người ân nhân đó đưa chúng ta sang Pháp định cư. Bố mẹ giúp ông chủ trồng vườn và lo việc nhà. Ông chủ qua đời, con ông muốn đưa chúng ta vào viện dưỡng lão. Nhưng may mắn, chúng ta gặp Bá Trọng, và anh ấy đã đưa chúng ta về sống với anh ấy.

Bà Thảo cảm kích:

  • Từ sau trận lũ lụt, mẹ sống một mình, chưa từng biết về bố mẹ. Giờ đây, chúng ta lại đoàn tụ được.

Người đàn ông nói thêm:

  • Khi bố mẹ tỉnh dậy, họ ở thành phố A nhưng không nhớ rõ. Người ân nhân đã cưu mang và đưa chúng ta sang Pháp. Tại đây, họ đã có cuộc sống mới và chăm sóc cho ông chủ trồng vườn. Khi ông chủ qua đời, họ còn phải đối mặt với viện dưỡng lão trước khi gặp Bá Trọng.

Mẹ bà Thảo quay sang nhìn bà nội Trúc Linh và chia sẻ:

  • Dù chúng ta không còn là người thân, nhưng tôi biết rằng chúng ta vẫn đều biết ơn gia đình Dương vì đã chấp nhận Hương Thảo – đứa trẻ không cha mẹ. Cuộc sống vợ chồng là một duyên phận, chúng tôi đã cùng nhau vượt qua thăng trầm, không gì có thể chia lìa được như Linh và Trọng. Vì vậy, chúng ta hãy vui mừng sống hạnh phúc!

Tâm trạng của mọi người tràn ngập niềm vui và xúc động. Trên sân khấu, cảnh đẹp của cặp đôi mới cưới đang tận hưởng niềm hạnh phúc được thể hiện rõ. Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên:

  • Chúc mừng anh Bá Trọng và chị Trúc Linh! Tất cả mọi người quay đầu nhìn về phía nguồn âm thanh, và không ai khác ngoài Phương Nga. Bà Minh Châu không chần chừ, lao xuống và tát Phương Nga mạnh mẽ:
  • Con khốn nạn, làm sao mày còn sống? Đến đây làm bẩn lễ đường? Tao không tin Diêm Vương lại tha cho mày! Hay mày ác quá nên ông ấy chê, sợ bẩn cả Diêm phủ?

Bà quay lại nhìn Bá Trọng và tiếp tục:

  • Trọng, mày cho mẹ học bắn súng, giờ nó lại nhơn nhơn thế này à?

Bá Trọng cũng ngạc nhiên, nhưng sau một lúc, anh nhìn chăm chú vào khuôn mặt của Phương Nga:

  • Cô không phải là Phương Nga?

Phương Nga gật đầu và giữ một tay trên má:

  • Dạ, em là Phương Loan, em sinh đôi với chị Nga!

Dù có nét giống nhau, nhưng ai cũng có thể nhận ra sự khác biệt giữa Nga và Loan. Bà Minh Châu nhận ra điều này và tỏ ra bất ngờ:

  • Sinh đôi? Tôi chưa bao giờ thấy cô ở các bữa tiệc của Tập đoàn?

Loan giải thích:

  • Dạ, khi mới sinh, không biết tại sao ba mẹ quyết định đưa một trong chúng tôi đi, họ nghĩ rằng nếu cả hai ở lại thì công ty sẽ phá sản. Vì vậy, từ bé, tôi đã sang Úc cùng gia đình người ruột. Khi chị Nga sang Úc du học, do lối sống không lành mạnh nên cô ta bị gia đình đuổi ra khỏi nhà. Ban đầu, tôi đồng ý học thay chị ấy nhiều môn, nhưng sau đó, vì chị ấy quá mạnh mẽ, tôi từ chối. Chị ấy bắt đầu đe dọa và ép tôi làm theo. Tôi đã phải trốn chị ấy trong một thời gian dài. Khi chị Nga về nước, tôi đã cung cấp thông tin cho cảnh sát Úc về Hội, dựa trên những gì tôi nghe được từ chị ấy. Bây giờ, chị Nga đã trả giá. Trong hình hài của chị ấy, tôi xin tạ lỗi mọi người vì tinh thần và sức khỏe của ba mẹ tôi không tốt để đến đây. Sắp tới, họ muốn tôi về Việt Nam tiếp quản công ty.

Bà Châu tỏ ra bối rối và nói:

  • Xin lỗi, tôi đã nhầm lẫn…

Phương Loan lắc đầu và an ủi:

  • Không có vấn đề gì cả ạ, con cũng đã bị nhầm nhiều lần rồi ạ. Cái quan trọng là bản chất con người, không phải vẻ ngoài ạ!

Trong khi đó, một nhóm người, dẫn đầu là một người đàn ông cao lớn, cùng sáu người mặc vest đen bước vào:

  • Cuối cùng, con trà xanh lại bị đại ca tiêu diệt. Xin lỗi, chúng tôi đến muộn! Chúng là những người đi cùng chuyến bay với Bá Trọng về Việt Nam. Bá Trọng bước xuống và chào Bảo Long, người bạn trợ lý thân thiết của mình, người đã học y cùng anh ở Pháp và hiện đang làm việc ở Paris. Bá Trọng bắt tay với sáu người Pháp và nói bằng tiếng Pháp:
  • Cảnh sát Peter, cảm ơn anh đã giúp đỡ tôi! Peter mỉm cười:
  • Tôi đã nằm vùng mấy năm trong Hội mà không làm chúng suy giảm. Nhưng chỉ cần “chủ nhân” của Pháp xuất hiện, chúng toàn bị tiêu diệt hết. Sào huyệt của chúng đã bị bắt cả. Cảnh sát Việt Nam quá xuất sắc, người Việt Nam đúng là những anh hùng! Peter, cảnh sát ngầm của Pháp, đã nằm vùng trong Hội buôn người và giữ vai trò “chủ nhân” của Pháp. Khi biết Bá Trọng muốn trở về nước cứu Linh, anh đã tự tới gặp Trọng ở sân bay và giúp đỡ anh, đưa anh về bằng chuyên cơ và tổ chức màn chào đón ngoạn mục mà Phương Nga không hề hay biết, kể cả tới lúc chết!

Cuộc đám cưới trở thành một sự kiện cổ tích độc đáo, đậm chất đầy cảm xúc với nụ cười và giọt nước mắt. Nó là một bức tranh tuyệt vời về sự đoàn tụ, ân hận, yêu thương và lòng bao dung. Cuối cùng, nếu nhìn xa hơn, thế giới rộng lớn, tình người bao la, nhưng cuộc sống mỗi người đều có hạn. Vì vậy, trong vườn đời, mỗi bông hoa hãy tỏa hương để làm thơm ngát cuộc sống, đồng thời tránh để những sâu bệnh ích kỷ và ganh đua cướp lấy sự trong sáng và lòng thiện lương… Hãy học cách YÊU THƯƠNG và HI SINH, từ đó, hạnh phúc sẽ đến với chúng ta.

Bài viết liên quan