Đọc truyện Giao thừa có mưa chương 1 tác giả Hà Phong
Cô gái đẹp ăn mặc lộng lẫy, trang điểm tinh tế, tóc uốn nhẹ buông tự nhiên, hương thơm của nước hoa lan tỏa trong căn phòng đầy mùi thuốc khử trùng, với vẻ mặt lo lắng không dám ngồi xuống giường như sợ bị vi khuẩn lây vào.
“Đưa đây cho tôi!” Cô gái đẹp lấy chiếc cặp chứa đồ ăn từ người giao hàng của dịch vụ ship, vẻ mặt khó chịu, một tay vén váy chật vật ngồi lên giường của bà Mai.
“Nào! Bác hãy hé miệng ra!”
Bà Mai, một bệnh nhân đột quỵ, không thể nói được, từ từ mở miệng ra khi nghe tiếng mắng của cô gái đẹp.
Cô gái đẹp liên tục đút hai ba thìa cháo vào miệng bà để bà ăn nhanh chóng. Bà Mai nuốt không kịp nên phải ho khụt. Cháo vô tình bắn lên ngực áo của cô gái đẹp.
“Thật kinh khủng! Ăn uống gì mà dơ dáy!” Cô gái đẹp giật mình lên và đặt cặp lồng xuống bàn với âm thanh “rầm”, sau đó đứng dậy giữ gìn cho áo váy của mình.
“Bẩn quá! Bà chỉ muốn ăn cháo mà thôi! Sống một cách đơn giản chứ có cần phức tạp đến thế không? Chết rồi còn gì!”
Vệt cháo đỏ vàng in rõ trên áo vá trắng sữa của cô gái. Lau mãi vẫn không sạch, khiến cô càng tức giận hơn.
“Không ăn nữa!” Cô nói rồi vứt cặp lồng vào thau chứa đồ chưa rửa của bà Mai, sau đó bước vào nhà vệ sinh, miệng vẫn phàn nàn.
Hà Vân đẩy xe thuốc tiêm vào phòng. Thấy vẫn còn chút cháo trên drap giường, cô nhanh chóng lau sạch.
“Bác! Bác sao vậy ạ?” Hà Vân hơi lo lắng khi nhìn thấy bà Mai nằm trên giường, miệng không nói được, mắt nhìn trời trần nhưng hai hàng nước mắt rơi ướt hết áo gối.
Hà Vân nhìn xuống thau đồ, cặp lồng cháo vẫn còn nguyên vẹn, mới chỉ được một ít sử dụng. Cô hiểu vấn đề ngay lập tức.
“Bác chưa ăn hết cháo phải không?” Hà Vân vuốt nhẹ tay bà Mai, dỗ dành: “Chờ chút, sau này cháu sẽ mua cháo khác cho bác!”
Bà Mai chỉ biết lắc đầu.
“Không sao đâu bác. Sắp nghỉ giờ, cháu sẽ mua cho bác ăn sau. Hay bác muốn ăn gì thì cháu sẽ mua cho?”
Bà Mai vẫn chỉ lắc đầu.
“Cô đang làm gì thế?” Cô gái đẹp bước vào nói mạnh mẽ.
“Tôi đang kiểm tra kim truyền cho bệnh nhân.”
Hà Vân vờ kiểm tra kim truyền cho bà Mai.
Cô gái đẹp nhìn thấy những vệt cháo trên giường đã được lau sạch thì nói:
“Kêu người thay drap giường giúp tôi. Hết chỗ để làm việc.”
Thấy thái độ coi thường của cô gái đẹp, Hà Vân giả vờ không nghe thấy.
“Cô kia! Cô không nghe tôi nói à?”
“Đây không phải trách nhiệm của tôi.”
Hà Vân đáp với thái độ phớt lờ.
“Cô là y tá kiểu gì vậy? Phòng này yêu cầu vậy. Các bạn phải tuân theo yêu cầu của bệnh nhân!”
“Tôi là điều dưỡng viên. Nhiệm vụ của tôi là chăm sóc sức khỏe cho bệnh nhân. Cô nhớ giúp tôi nhớ điều đó.”
Hà Vân nói nhưng không nhìn cô gái đẹp, chỉ tập trung ghi chép các chỉ số của bà Mai vào sổ y tế của mình rồi rời khỏi phòng.
Cô gái đẹp tức giận ngồi xuống giường, bất chấp sức nặng làm cơ thể bà Mai nhấp nhô lên khỏi tấm nệm lò xo.
“Ngày hôm nay là ngày nào mà toàn gặp chuyện khó chịu vậy! Chưa kịp tức vì bị bà Mai bắn cháo lên áo, lại bị cô điều dưỡng quạt cho một trận, còn đi ngang qua không chút lương lẹo, tôi lại càng tức hơn.” Cô gái đẹp tỏ ra cău có khi bà Mai hướng ánh mắt về phía cô.
“Nhìn cái gì thế? Bà báo tôi còn chưa đủ sao?” Cô gái cáu tiết la mắng bà Mai khi bà nhìn về phía cô.
Vừa nói xong, tiếng giày lộp cộp từ xa vang lên. Cô gái đẹp nhanh chóng thay đổi thái độ, cúi xuống nhặt chiếc cặp lồng còn chứa chút cháo, lấy thìa và ngồi lên giường gần bà Mai.
“Bác hãy ăn tiếp mấy thìa nữa nhé! Bác thật tài năng!”
Vừa nói, Diễm My lau vệt cháo quanh miệng bà Mai bằng một tờ giấy.
Tuấn Vũ mở cửa bước vào, nhìn thấy người yêu đang bón cháo cho mẹ mình tỉ mỉ, anh cảm động lắm. Anh không nói gì mà chỉ đưa mình vào và đứng bên cạnh Diễm My.
“Anh! Anh đến đúng lúc vậy?” Diễm My giả vờ giật mình ngạc nhiên.
“Ừm, anh mới đến thôi.”
Diễm My vội đứng dậy lau chỗ giường bà Mai và nói:
“Em làm vụng quá, bón cháo cho mẹ ăn cũng nên thận trọng chút. Bị vung ra giường rồi. Em đã lau dọn nhưng vẫn còn một số vệt bẩn. Có lẽ phải thay drap giường.”
Tuấn Vũ nhìn thấy giường mẹ mình có một số vết bẩn, nhưng đã được lau sạch. Anh nhìn lên áo Diễm My thấy có một số vệt bẩn nhỏ nhưng đã được lau sạch. Anh sờ nhẹ lên cổ áo của người yêu và nói:
“Em làm việc vất vả quá.”
“Những việc này không đáng gì đâu anh.” Diễm My nói và nắm tay Tuấn Vũ.
“Hay là mình thuê người chăm sóc mẹ đi. Anh bận quá không thể giúp em được.”
“Không! Không cần đâu anh. Mẹ đã vất vả cả đời nuôi anh lớn như ngày hôm nay. Giờ mẹ già yếu bệnh tật như vậy mới cần mình. Anh hãy để em chăm sóc mẹ.”
Tuấn Vũ ôm vai Diễm My và nói:
“Cảm ơn em! Em là một cô gái tốt! Anh may mắn khi có một bạn gái như em.”
Diễm My cúi đầu thẹn thùng và nép vào ngực của Tuấn Vũ:
“Anh đùa đấy. Em chẳng tốt tí nào cả!”
Tuấn Vũ nhấc đầu của Diễm My lên và nói:
“Đối với anh, em là cô gái tốt nhất trên thế giới. Em chăm sóc mẹ của anh mà chưa là con dâu, còn hơn cả con đẻ là anh. Anh không tìm thấy cô gái nào khác như em trong thời đại này đâu!”
Tuấn Vũ nhìn mẹ mình, nghĩ bà đang cảm động về những gì Diễm My đã làm, và anh cảm thấy hài lòng.
“Mẹ hãy có gang ăn uống để mau khỏe. Khi nào được xuất viện, con sẽ cưới Diễm My về làm con dâu của mẹ, mẹ nhé!” Tuấn Vũ an ủi vuốt nhẹ bàn tay mẹ.
Bà Mai không nói gì, chân mày hơi nhíu lại. Hai bàn tay co lại, như muốn nói điều gì đó.
Diễm My lắng nghe kỹ cách động thái của bà. Cô cảm nhận rất rõ bà đang phẫn nộ. Cô sợ Tuấn Vũ nhìn thấy nên giả vờ nói:
“Hình như mẹ muốn đi vệ sinh. Anh ra ngoài một lúc đi để em cho mẹ đi vệ sinh.”
“Không cần đâu. Để anh giúp mẹ. Mẹ là mẹ của anh mà có gì đâu mà ngại chứ.” Tuấn Vũ cười nói.
“Em biết mẹ là mẹ của anh, không cần ngại. Nhưng có em rồi anh không cần phải làm những việc này. Dù sao thì phụ với phụ nữ cũng đỡ ngại hơn anh ạ. Anh không ngại nhưng mẹ ngại đấy. Mẹ chưa già lắm, đầu ốc vẫn còn tỉnh táo nên mẹ ngại. Tâm lý phụ nữ là vậy mà. Cha mẹ thì có thể chăm con cái sao cũng được nhưng con cái chăm cha mẹ thì cũng có vài phần tế nhị. Thôi anh đi ra đi!”
Diễm My tàn nhẫn và lý luận quá mà Tuấn Vũ cũng bị thuyết phục, lại càng cảm động về cô bạn gái của mình. Anh nhìn cô với ánh mắt biết ơn:
“Vậy nhờ em vậy! Cảm ơn em nhiều nhé! Anh ra ngoài tí. Xong thì em gọi anh nhé!”
“Vâng! Em biết rồi! Anh đi ra đi!”
Diễm My hối rồi đẩy Tuấn Vũ ra ngoài.
Tuấn Vũ đành phải đứng dậy đi ra ngoài đóng cửa lại.
Lúc này, ánh mắt Diễm My sa sầm xuống nhìn bà Mai:
“Sao? Bà muốn nói gì? Bà tức lắm phải không? Đáng lẽ tôi cũng không muốn nói với bà như vậy đâu. Nhưng bà thử nghĩ mà xem. Bà già cả rồi, sống được có mấy đâu mà cứ phải cố. Sống mà cứ nằm một chỗ như thế này để con cháu hầu hạ là đang báo hại nó đấy. Bà có mỗi thằng con trai thì phải biết nghĩ cho nó. Thà bà khoẻ mạnh thì không sao. Đằng này bị đột quỵ nằm cả nửa năm trời, không đi đứng được, ăn, ỉ.a đều phải có người giúp. Nếu tôi không vào đây thì nhất định anh ấy sẽ vào chăm bà. Công việc ở công ty thì bận rộn. Những tháng cuối năm lại càng bận. Lỡ lơ đãng mà xảy ra chuyện gì có phải sự nghiệp con trai bà đi tong không? Tôi là đang nghĩ cho con trai bà. Bà cũng đừng trách tôi độc ác.”
Diễm My nói một thôi một hồi rồi nâng phần dưới của bà Mai lên, lột quần thay bỉm cho bà dù bà không hề đi vệ sinh ra bỉm.
Cô ta lấy một cái bỉm mới mặc vào cho bà Mai rồi quấn cái bỉm cũ thành một cục cố tình bỏ xuống sàn nhà.
Xong xuôi đâu đó cô mới lên tiếng nói rất to:
“Xong rồi anh!”
Tuấn Vũ ở bên ngoài nghe thấy giọng người yêu nói xong rồi thì đẩy cửa đi vào.
“Anh ở lại nói chuyện với mẹ. Em mang đồ ra ngoài.”
Diễm My cúi xuống nhặt cái bỉm vừa thay ra bỏ vào cái bịch, cần mẩn nhặt cả mấy cái vỏ thực phẩm bỏ vào cái thau nhựa đựng cái cặp lồng mới ăn xong đứng dậy.
“Em để anh!” Tuấn Vũ chặn lấy.
“Anh có biết chỗ nào đâu mà đi. Để đấy em làm cho. Với lại em còn đi gọi hộ lý để xin cái tấm gra về thay cho mẹ nữa. Anh cứ chơi với mẹ, lo tốt công việc ở công ty là được rồi. Mẹ đã có em lo, anh đừng lo gì cả.”
Diễm My nói, miệng mỉm cười không hề tỏ ra khó chịu vì mấy thứ bẩn thỉu cô đang bê trên người. Nó hoàn toàn trái ngược với bộ quần áo cô đang mặc trên người, mùi nước hoa đắt tiền thơm phức đang toả ra từ người cô. Tuấn Vũ lại càng cảm động và biết ơn người yêu lắm lắm.
Diễm My đã rời đi. Tuấn Vũ lại tiến gần giường mẹ, nắm lấy tay mẹ mà xoa xoa nắn nắn.
“Mẹ thấy Diễm My thế nào ạ? Cô ấy rất tốt phải không mẹ? Thật may trong lúc này có cô ấy ở bên, con cũng yên tâm phần nào. Mẹ nhanh khỏe để về với chúng con nhé mẹ.”
Bà Mai không nhìn con trai. Hình như bà có chút gì đó giận con. Mà thực ra bà giận mình nhiều hơn thì phải. Ngay chính bản thân bà sống trên đời gần 60 năm rồi mà còn bị lừa huống hồ là con trai bà. Bà trách con một thì lại trách mình mười.
“Bác ơi!” Hà Vân xách một cái cặp lồng khác vui vẻ đẩy cửa đi vào phòng. Hồi nãy cô để ý thấy Diễm My đã đi ra ngoài tưởng cô ta đã về rồi nên mới đi mua cháo rồi mang vào cho bà Mai. Không ngờ lại gặp Tuấn Vũ ở đây.
“Chào cô!”
Tuấn Vũ đứng dậy, tưởng Hà Vân đi vào kiểm tra tình trạng sức khoẻ của mẹ mình nên lùi ra nhường chỗ.
Hà Vân giấu cái cặp lồng ra đằng sau. Cô hơi luống cuống không nghĩ ra được lý do nào hợp lý để vào đây thì bất ngờ phát hiện ra mình đang đeo cái ống nghe trên ngực.
“À… Tôi vào đo huyết áp cho bác gái.” Cô nhanh trí nói.
“Vâng!”
Ngọc Mai lại chỗ của Tuấn Vũ cúi xuống đo huyết áp cho bà Mai.
“Được rồi! Huyết áp bác gái ổn định. Anh cố gắng chăm sóc bác ăn uống đều và nghỉ ngơi là được.”
“Vâng! Cảm ơn cô!”
Hà Vân nói xong thì đứng dậy lấy cái cặp lồng lập tức rời đi.