Giao thừa có mưa chương 30 | Sáng tỏ
Minh nhìn Hà Vân rồi từ từ nói:
“Cô và Tuyết Nhung có xảy ra mâu thuẫn gì không?”
“Tôi và cô ấy đã gặp nhau mấy lần trong phòng của bác sĩ. Không có mâu thuẫn lớn nào giữa chúng tôi. Chỉ có một lần cãi nhau nhỏ. Nhưng tôi nghĩ rằng không có gì quá nghiêm trọng.” Hà Vân trả lời, giọng khá bình tĩnh.
“Cô có biết người yêu hiện tại của Tuyết Nhung là ai không?”
Hà Vân liếc nhìn Tuấn Vũ rồi nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi chỉ biết trước đây cô ấy là bạn gái của anh Tuấn Vũ.”
“Ý tôi là hiện tại. Tôi nghe Tuyết Nhung nói cô ấy có bạn trai là một bác sĩ làm việc cùng cô. Cô có biết người đó là ai không?”
“Cô ấy nói thế à?” Hà Vân bất ngờ khi nghe Minh nói về bạn trai của Tuyết Nhung.
Minh nhận thấy thái độ khá lạ của Hà Vân liền tiếp tục:
“Cô có biết về bạn trai của Tuyết Nhung không?”
“Tôi không chắc. Nhưng theo kiến thức của tôi, cô ấy thích một bác sĩ tên là Thái.”
“Vậy bác sĩ Thái đó có mối quan hệ gì với cô không?”
Câu hỏi riêng tư khiến Hà Vân ngập ngừng.
“Tôi… tôi…”
Tuấn Vũ biết Thái thích Hà Vân. Thấy cô ngần ngừng khi nói về Thái, anh đặt tay lên vai cô và động viên:
“Điều này rất quan trọng đối với vụ án của em. Hãy nói thật những gì em biết cho Minh nghe. Điều đó sẽ giúp em đấy.”
Hà Vân không nhìn Tuấn Vũ mà nhẹ nhàng gật đầu:
“Bác sĩ Thái đã có tình cảm với tôi từ lâu. Nhưng giữa tôi và anh ấy, chúng tôi chưa có gì cả. Tôi không có cảm xúc với anh ấy.”
“Vậy là rõ rồi.” Minh đặt tay lên vai Tuấn Vũ nói.
“Rõ gì vậy?” Hà Vân ngạc nhiên nhìn hai người.
Minh nhìn Hà Vân và nói tiếp:
“Chuyện của hai tên lưu manh và vụ án 307 có liên quan đến nhau. Điều đó chắc cô cũng nắm rõ. Và kẻ chủ mưu trong cả hai vụ án này chính là Tuyết Nhung.”
“Là Tuyết Nhung sao?” Hà Vân kinh ngạc nói lên: “Không, không thể nào là cô ấy được. Tôi và cô ấy không có xảy ra mâu thuẫn gì cả. Sao cô ấy lại phải hỏi tôi chứ?”
“Ban đầu tôi cũng nghĩ như vậy. Nhưng cô Hà Vân hãy nghĩ lại xem. Người mà Tuyết Nhung yêu nhất lại thích cô. Nếu loại bỏ được cô, thì sẽ không còn ai cản trở đường cô ta nữa.”
“Chuyện này… cũng không thể dựa vào một số mâu thuẫn nhỏ đó mà kết luận Tuyết Nhung là tội phạm được.”
Hà Vân vẫn không tin lời của Minh.
“Đương nhiên chúng tôi không thể dựa vào suy luận để xác định tội phạm. Chúng tôi cần có bằng chứng. Bằng chứng và suy luận luôn phải đi cùng nhau. Người vào phòng bệnh nhân 307 vào thời điểm cô rời quán cà phê chính là Tuyết Nhung. Trên tay cô không bao giờ đeo đồng hồ. Nhưng trên tay nhân viên thứ hai khi truyền nước cho bệnh nhân 307 lại đeo một chiếc đồng hồ Rolex đắt tiền. Đó chính là của Tuyết Nhung.”
“Là cô ấy sao?” Hà Vân vẫn cảm thấy khó tin.
Tuấn Vũ đứng gần Hà Vân, ôm lấy vai cô và nói:
“Mọi thứ đã rõ ràng đấy em. Bây giờ đừng để lộ ra điều gì cả. Hãy cho rằng em không biết gì.”
“Chuyện này…” Hà Vân vẫn còn bàng hoàng khi nghe Minh và Tuấn Vũ giải thích về Tuyết Nhung.
“Mọi thứ sẽ được giải quyết. Tin tưởng vào tôi!”
Minh vỗ vai Tuấn Vũ.
“Cảm ơn mày!” Tuấn Vũ nhìn Minh thầm biết ơn.
“Không có gì đâu! Đó là nhiệm vụ của tao mà.”
Thấy Tuấn Vũ có vẻ muốn nói gì đó với Hà Vân, Minh nhanh chóng rút lui:
“Tao phải về cơ quan xem lại một số vấn đề.”
“Vậy mày cứ lấy xe tao về.”
“Ừ.”
Minh cười nhìn Tuấn Vũ, đặt tay lên vai anh:
“Anh hãy an ủi cô ấy đi. Tôi thấy Hà Vân trông thật buồn. Vụ án này tôi sẽ giúp được. Cô ấy có vẻ lo lắng quá. Chắc là lo lắm.”
“Tôi biết mà!”
“Nếu biết thì hãy làm gì đó để động viên cô ấy. Phụ nữ lo lắng quá không tốt đâu!”
“Ừ ừ. Hi vọng là lần này tôi sẽ không thay đổi người yêu nữa.”
Minh nhìn Tuấn Vũ, trêu chọc anh. Anh biết Tuấn Vũ là người đa tình thay đổi người yêu như thay áo nên mới nhắc nhở anh.
“Rời đi nào!” Tuấn Vũ nổi quạu, đá nhẹ vào người bạn.
Minh nhìn Hà Vân, cười toe toét để cô thay đổi tâm trạng:
“Anh đi nhé!”
“Vâng ạ! Em cảm ơn anh nhiều!”
Minh vẫy tay chào Hà Vân rồi không quên liếc Tuấn Vũ một cái nữa trước khi phóng xe chạy đi.
Tuấn Vũ lại gần Hà Vân, nắm bàn tay cô và xoa xoa:
“Em trông gầy đi nhiều quá!”
Hà Vân cười buồn.
“Em đừng suy nghĩ nhiều nữa. Em nghe Minh nói rồi đấy. Vụ án này chúng ta chắc chắn sẽ giành chiến thắng. Em hãy yên tâm!”
“Thật sự em không thể tin Tuyết Nhung lại làm như vậy với em. Em không làm gì cô ấy cả. Tại sao cô ấy lại làm như vậy với em? Em không hiểu được!”
Hà Vân lắc đầu. Cô không thích Tuyết Nhung lắm nhưng không ghét. Chỉ có một số mâu thuẫn nhỏ không đáng để một người gây hại cho người khác. Nhưng đối với Tuyết Nhung, cô nhận ra có lẽ có một lý do đằng sau hành động của cô ta.
Tuấn Vũ nói nhỏ:
“Em không hiểu được cũng không có gì lạ. Vì em quá thiện lương. Nhưng người khác không phải ai cũng như vậy. Họ có thể vì quyền lợi của mình mà đẩy người khác ra khỏi con đường của họ. Tuyết Nhung là người kiêu ngạo và ngông cuồng. Anh hiểu tính cách của cô ta. Nhưng thật lòng anh cũng không nghĩ cô ta sẽ hại em. Có lẽ Minh nói đúng. Cô ta nhắm vào Thái và em là người ngăn cản trong cuộc tình của cô ta với Thái.”
“Thật là khó hiểu. Em không hề yêu Thái. Nếu em yêu anh ấy thì đã yêu cách đây 5 năm rồi. Tại sao cô ấy lại làm như vậy chứ?”
“Người ta không cần biết em có yêu hay không. Chỉ cần biết em là người làm trở ngại, họ sẽ loại bỏ em ra khỏi con đường của họ.”
Tuấn Vũ thấy Hà Vân vẫn suy nghĩ về Tuyết Nhung nên chuyển chủ đề:
“Thôi em đừng suy nghĩ nữa về Tuyết Nhung. Ai làm gì thì phải gánh chịu hậu quả. Bây giờ mọi việc đã sắp sửa sáng tỏ. Em nên giữ sức khỏe cho mình. Nhìn em xanh xao quá! Mấy ngày nay mẹ nhắc em nhiều mà anh không dám nói.”
Khi nghe Tuấn Vũ nhắc đến bà Mai, Hà Vân hỏi:
“Bác khỏe không anh?”
“Mẹ khỏe, ăn uống được. Chỉ là mẹ hay nhắc đến em nhiều. Có lẽ mẹ cũng bắt đầu nghi ngờ điều gì đó rồi.”
“Em cũng nhớ bác. Em muốn đến thăm bác.”
“Vậy thì em hãy ăn uống cho khỏe. Nhìn em gầy thế này, anh cũng xót lòng. Chắc bà sẽ buồn lắm đấy!”
“Em gầy lắm sao?” Hà Vân hoảng hốt sờ vào hai má mình.
“Đúng vậy!” Tuấn Vũ ôm lấy hai vai cô:
“Hay chiều nay anh dẫn em về nhà?”
“Nhưng trông em thế này có ổn không?” Hà Vân lo lắng hỏi.
“Cũng tạm ổn. Chỉ cần em cười tươi lên chút đừng lo nghĩ nhiều nữa. Anh sẽ nói dối rằng em đi xe nhiều lại về quê chăm ông bà bị ốm nên không có thời gian ăn uống mới gầy đi. Chắc mẹ sẽ không nghi ngờ gì đâu.”
Tuấn Vũ cố dỗ dành Hà Vân. Hà Vân tự dưng trở thành một cô gái nhỏ trong mắt anh. Có lẽ trong những lúc khó khăn như thế này, có một người đứng ra bảo vệ cho mình, phụ nữ dù mạnh mẽ đến đâu cũng trở nên yếu đuối.
“Vâng! Vậy anh chờ em một lát nhé!”
“Ừ.”
Hà Vân nói rồi vào phòng thay quần áo, sửa soạn lại đầu tóc cho gọn gàng, thoa một chút son môi để tươi tỉnh lại. Sau bao ngày ủ rũ, suy nghĩ miên man về cuộc sống, cô lại bắt đầu thấy những tia sáng mới của cuộc đời.
Minh chụp chiếc đồng hồ trên tay của Tuyết Nhung khi cô đang thay chai thuốc tiêm truyền cho bệnh nhân 307, sau đó phục hồi lại cho rõ nét. Đang định gọi cho Tuyết Nhung để hẹn gặp, bất ngờ chính cô đã gọi cho anh trước.
“Anh rảnh không Anh Minh?”
“May quá, anh cũng vừa xong công việc!” Minh cười nói.
“Thật là trùng hợp! Em cũng vừa mới xong công việc, định mời anh uống cà phê nói chuyện nè! Anh không từ chối chứ?”
“Đương nhiên rồi. Anh cũng có việc muốn nhờ em đấy.”
“Em luôn sẵn sàng. Vậy em lái xe đến chỗ anh luôn nhé!” Tuyết Nhung hơi vội.
“Thôi để anh đến chỗ em. Ai lại để cho cô gái xinh đẹp thế này đến tận đồn công an chứ?”
“Không sao. Em đến thăm anh mà.”
“Nếu em không ngại. Vậy thì anh ra quán cà phê gần cơ quan trước nhé.”
“Vâng. Em sẽ đến ngay.”
Minh cúp máy rồi cầm lấy bức ảnh chụp chiếc đồng hồ Rolex, bỏ vào túi áo mang theo.
Tuyết Nhung đến rất đúng hẹn. Minh vừa ngồi được 5 phút, cô đã đến rồi.
“Anh chờ em lâu chưa?”
“Em nhanh quá đấy. Anh vẫn chưa ngồi nóng chỗ này.”
Minh cười hồ hởi, rồi kéo ghế cho Tuyết Nhung.
Tuyết Nhung tự gọi nước cho mình rồi nói.
“Dạo này em cũng rảnh, nên thỉnh thoảng hay hẹn mấy người bạn cũ đi chơi. Giờ mọi người đều có gia đình hết rồi, chẳng ai còn muốn đi chơi với em nữa. Chỉ còn mấy anh em mình thôi.” Tuyết Nhung mở đầu câu chuyện khá vui vẻ rồi nói tiếp:
“Công việc của anh dạo này có bận không?”
Minh chậm rãi uống ngụm cà phê rồi nhìn Tuyết Nhung:
“Công việc lúc nào cũng vậy, em ơi. Cảnh sát điều tra mà. Có lúc nào rảnh đâu!”
“Xem ra anh cũng vất vả nhỉ?” Tuyết Nhung nói. Mấy ngày nay cô cũng chú ý nghe ngóng tình hình của Hà Vân mà chưa thấy động tĩnh gì nên muốn moi tin tức từ Minh.
“Cái vụ án sốc thuốc gì đó trong bệnh viện đến đâu rồi anh? Đã điều tra ra chưa anh?”
“À vụ đó cũng sắp đến hồi kết rồi.”
“Có phải cô gái đó rắp tâm hãm hại bệnh nhân hay là chỉ nhầm thuốc vậy anh?”
Minh ngừng lại nhìn Tuyết Nhung. Cô ta sợ Minh nghi ngờ điều gì đó khi mình hỏi hơi quá sâu về công việc nên liền lảng tránh:
“À Em xin lỗi. Đây là bí mật của công an đánh lý ra em không nên hỏi sâu như vậy.”
Minh thấy Tuyết Nhung nói vậy liền cười:
“Anh chụp hình em lúc nào à?” Tuyết Nhung ngắm nghía bức ảnh rồi tự tin nói.
“Đúng là chiếc đồng hồ này quá quý giá. Anh có chụp hình của em rồi gửi nhờ người ta tìm cũng không được. Chiếc đồng hồ này chỉ có em đeo mới đẹp nhất.”
Tuyết Nhung thấy Minh khen mình thì lại càng tự tin vào bản thân. Cô cười lớn:
“Anh quá khen em rồi. Nếu anh thích chiếc đồng hồ này đến vậy em có thể tặng nó cho anh.”
“Thôi đó là bạn trai cũ của em tặng mà. Anh không nên lấy nó làm gì. Dù sao cũng là đồ kỷ niệm của người khác. Lại là phiên bản giới hạn quý hiếm nữa chứ. Ở Việt Nam mình ngoài em ra không có ai có chiếc đồng hồ này mà. Đồ quý giá như vậy anh không dám nhận đâu!”
“Đúng vậy. Kể ra em đã đánh mất cơ hội của mình mất rồi. Người đàn ông đó rất yêu em. Em muốn cái gì ông ta cũng cho. Những thứ quý giá nhất ông ta đều dành cho em. Nhưng em lại không biết trân trọng nó. Em quay về đây để tìm Tuấn Vũ. Nhưng anh ấy vẫn không thay đổi. Anh ấy không trân trọng em. Em thật ngu dại. Đúng là phụ nữ chỉ nên lấy người yêu mình. Theo đuổi một người đàn ông thật là mệt mỏi!”
Tuyết Nhung bất ngờ thổ lộ tâm tình của mình với Minh.
“Không phải bây giờ bạn trai của em đang là bác sĩ sao? Có bạn trai là bác sĩ cũng tốt mà. Hay anh ấy không tốt với em sao?”
Tuyết Nhung được thể như muốn chút luôn bầu tâm tư của mình với Minh. Thực ra thì cô luôn muốn nói tâm sự với ai đó nhưng ở đây cô không có một người nào bạn thân cả. Nói bạn thì nhiều nhưng bạn thân để mà có thể chút tâm tư ra thì rất khó. Bạn bè của cô toàn là những người giàu có, sáng chảnh. Nếu họ không bận bịu với công việc thì cũng là chỉ gặp gỡ chơi bời cho vui. Tìm được một người bạn để có thể nói rõ những nỗi lòng mình quả thực là rất khó. Nhất là với Tuyết Nhung. Thực ra bản thân cô cũng đang đắm chìm trong những mối yêu hận không vui vẻ gì. Tuy rằng bề ngoài luôn tỏ ra mạnh mẽ và kiêu ngạo có tất cả mọi thứ. Nhưng trong tâm hồn cô hoàn toàn trống rỗng. Thực ra là cô chẳng có thứ gì cả.
Thấy Minh có vẻ tâm đầu ý hợp với mình, cô chẳng ngại ngần bày tỏ nỗi niềm của mình. Phụ nữ vốn như vậy. Dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng khi bị lệ thuộc vào tình cảm cũng sẽ rút ruột rút gan mình ra hết.
“Nói thật với anh. Bạn trai em… anh ấy vẫn chưa chấp nhận em.” Tuyết Nhung ngập ngừng nói một cách thiếu tự tin.
Minh nghe Tuyết Nhung nói vậy liền tiếp nối câu chuyện:
“Em nói khó tin quá! Một cô gái đẹp như em mà lại có người đàn ông nào nỡ từ chối sao?”
“Thì vậy mới nói!”
“Hay anh ta có vấn đề về giới tính?”
“Không phải vậy!”
“Hay là anh ta có gia đình rồi? Mà không phải. Dù có gia đình rồi gặp được em cũng phải động lòng thôi. Anh còn thế nữa mà. Nhưng em lại là người yêu của thằng Tuấn Vũ mất rồi. Nó lại là bạn thân anh anh làm sao dám!” Minh giả vờ trêu chọc Tuyết Nhung.
“Nếu người đàn ông nào cũng như anh và Tuấn vũ thì em đâu phải khổ tâm như này.”