Đọc truyện Mặt trời sau giông bão chương 1 tác giả An Yên
Anh đã về muộn thế à?
Đúng vậy, anh vừa có cuộc họp với đối tác để thảo luận về việc thay đổi dây chuyền sản xuất mới. Em biết đấy, chồng em là quản đốc của một lò gạch lớn, phải đảm nhận trách nhiệm quản lý mọi hoạt động sản xuất trong xưởng, từ phân công lao động đến đảm bảo hoàn thành mục tiêu, lên kế hoạch mới và đốc thúc nhân công làm việc, xử lý các sự cố phát sinh. Đâu nhàn nhã như công nhân các em.
Những dòng hội thoại như thế thường xuyên diễn ra vào thời điểm sau mười một giờ rưỡi đêm tại căn nhà ba tầng tại thành phố F. Mặc dù là một thành phố nhỏ, nhưng so với nhiều nơi đông đúc khác, nó chỉ giống như một thị trấn nhỏ. Tuy nhiên, ở đây, cuộc sống của mỗi gia đình lại phản ánh sự khác biệt rõ ràng: những người giàu có sống trong phú quý sung túc, trong khi những người nghèo khổ phải chịu đựng sự cơ cực. Ngôi nhà ba tầng kia là của ông Nguyễn Tráng – Tổng giám đốc của một trong những lò gạch lớn nhất tại thành phố F, nơi sản xuất gạch nổi tiếng trên toàn quốc với nhiều nhà máy cạnh tranh nhau.
Cô là Ngô Tuệ Nhi, hai mươi tuổi, một cô gái có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt lớn tròn, sáng bóng, và nụ cười tỏa nắng. Tuy nhiên, cô lại xuất thân từ một gia đình nghèo, và mặc dù đã có thành tích học tập xuất sắc trong suốt mười hai năm, đỗ vào khoa Công nghệ thông tin của một trường Đại học danh tiếng, nhưng cuối cùng lại không thể tiếp tục học lên cao hơn vì thiếu tiền. Nhi đã quyết định giữ lại kết quả thi một năm, hy vọng có thể làm công nhân tại lò gạch để tích lũy tiền và thực hiện ước mơ tiếp tục học đại học. Tuy nhiên, khi cô mới mười chín tuổi, trái tim của cô đã rung động trước sự quan tâm và ân cần của Nguyễn Hoàng Tuấn, một chàng trai ba tuổi lớn hơn cô, cũng là con trai út của giám đốc lò gạch mà cô làm việc. Sau một năm yêu nhau, họ quyết định sống chung. Với một cô gái trẻ, một tình yêu đầu đời và một gia đình giàu có, điều đó thật sự là một hạnh phúc không ngờ.
Gia đình chồng cô là một trong những gia đình giàu có nhất ở thành phố F. Ông bố chồng là một người đàn ông quyền lực, thường áp đặt ý kiến của mình lên người khác. Mẹ chồng của Nhi, bà Dương Tâm, lại là một người phụ nữ nhỏ nhắn, kiểu mẫu, hiền lành và đoan trang. Mặc dù sống trong thời đại hiện đại, nhưng bà vẫn giữ cho mình một lối sống giản dị và yên bình. Gia đình của bà cũng có đóng góp không nhỏ vào thành công của gia đình chồng bà trong việc xây dựng cơ nghiệp của mình. Tuy nhiên, bà Tâm luôn giữ mình trong sự nhẹ nhàng và vui vẻ, không tham gia vào những cuộc cạnh tranh hay ghen tuông. Do đó, trong gia đình này, tiếng nói quyết định đều thuộc về ông Tráng. Trong khi đó, Tuấn có lối sống thoải mái hơn. Anh không quá quan tâm đến việc quản lý gia đình, và mặc dù chỉ hơn Nhi ba tuổi, nhưng anh vẫn giữ một tinh thần trẻ trung, thích thú với những niềm vui của cuộc sống và chưa thực sự nhận ra vai trò của mình trong gia đình.
!
Thời kỳ đầu, Tuấn thật sự quan tâm đến Nhi và luôn chiều chuộng cô. Ông Tráng không phải lo lắng nhiều về việc quản lý gia đình vì có bà Dương Tâm làm hậu phương vững chắc. Vì vậy, ông chỉ tập trung vào việc điều hành lò gạch. Với sự giúp đỡ của người hầu, Nhi không phải làm nhiều việc nhà. Bản thân cô đã có thể làm việc tay chân nhanh nhẹn từ khi còn là một con nhà lao động. Bố mẹ cô – Ông Ngô Vinh và bà Lê Thanh Loan – cũng là công nhân gạch, cuộc sống của họ chỉ đủ để nuôi con cái và giáo dục họ tới lớp mười hai. Mặc dù không dư dả, nhưng bố mẹ Nhi vẫn cố gắng hết mình để con cái không phải gánh vác gánh nặng của nghèo đói. Vì thế, mặc dù Nhi học rất giỏi, nhưng để đi học đại học ở thành phố C là một ước mơ xa xỉ với gia đình cô. Sau Nhi là em trai, Ngô Đình, đang học lớp chín. Do đó, cô quyết định đi làm để giúp bố mẹ nuôi em trai và sau đó mới thực hiện ước mơ của mình. Cô tin rằng, với sức trẻ và nỗ lực, việc học có thể chậm lại một chút không sao.
Gần đây, lò gạch đang chuẩn bị thay đổi dây chuyền sản xuất nên Tuấn bận rộn lắm, thường phải về khuya. Đêm nay cũng vậy, sau khi về nhà, chồng Nhi đã thay đồ và nằm xuống giường, mùi rượu nồng nặc phát ra từ hơi thở của anh. Nhi pha một cốc nước chanh và đưa cho anh, vì đã muộn nên cô không muốn làm phiền người giúp việc. Tuấn lấy cốc nước và uống một hơi, sau đó lại nằm xuống. Nhi cất cốc nước và cẩn thận đặt một cái nữa ở tủ đầu giường, sẵn sàng cho chồng nếu anh cần nước giữa đêm.
Khi Nhi vừa ngả lưng xuống, Tuấn đã quay sang và bắt đầu sờ soạng trong áo ngủ của cô, mùi rượu khiến cô cảm thấy khó chịu. Giọng chồng cô khàn khàn:
Cho anh nhé!
Nhi vẫn giữ tư thế, nhẹ nhàng đáp:
Hôm nay anh uống quá nhiều rồi, để hôm khác tỉnh táo đi. Chúng ta còn nhiều kế hoạch phải thực hiện.
Thực ra, vì Nhi vẫn nuôi giấc mơ đi học đại học nên cô chưa muốn có con. Mỗi khi quan hệ, cả hai luôn chọn giải pháp an toàn. Nhưng đối với một người say, việc này không hề dễ dàng. Tuấn nằm lên người Nhi:
Em chán anh rồi à?
Nhi lắc đầu:
Em chưa bao giờ nghĩ vậy, nhưng anh đã say rồi!
Tuấn cười nghịch ngợm:
Say thì sao? Say rượu cũng giống như say em thôi!
Những lời nói ấy, nửa trêu ghẹo nửa mờ mịt, khiến Nhi không thể từ chối. Tuấn đưa lưỡi vào trong miệng cô. Hơi rượu nồng nặc làm cô khó chịu. Tuấn tiếp tục thăm dò cơ thể của Nhi bằng cách xoa bóp khắp nơi. Miệng hôn, tay xoa, Tuấn thể hiện sự khao khát. Cô đành phản ứng theo. Khi Tuấn tiếp tục tác động mạnh mẽ, Nhi nhớ nhào ra:
Chồng, anh chưa …
Nhưng Tuấn đã tiến vào bên trong cô. Nhi cố gắng nhắc nhở chồng về biện pháp an toàn nhưng anh ta không chịu nghe, và tiếp tục hành động mặc kệ. Khi Tuấn đạt được mục tiêu của mình, cô nhớ nhào:
Anh quên rồi à?
Tuấn nằm xuống bên cạnh Nhi và nói:
Đừng nghĩ đến kế hoạch nữa, mọi người đang bàn tán rằng em có vấn đề không thể sinh con, hoặc sao mà mãi vẫn chưa có gì thấy đâu!
Nhi bất ngờ:
Nhưng anh đã hứa với em là…
Tuấn lắc đầu:
Anh không quên, nhưng sinh xong rồi học cũng được!
Nhi lẻn lòng, nhẹ nhàng nói:
Nhưng… có con rồi lại vướng bận con cái, em sợ không thể tập trung được. Chỉ có con đường học tập mới giúp em có sự nghiệp, nếu không chỉ là công nhân thôi anh ạ. Và, anh là quản đốc, có bằng cấp, khi người ta hỏi về vợ làm công nhân, em cảm thấy không ổn chút nào ạ!
Tuấn nhíu mày:
Em phải hiểu rằng nếu nhà mình chỉ là một gia đình bình thường thì không sao, không ai biết đến, nhưng chúng ta lại là một gia đình có quan hệ rộng, anh là quản đốc, con trai của giám đốc. Bây giờ nếu khách khứa đến nhà hỏi mình có con chưa thì trả lời thế nào? Chẳng lẽ nói đang kế hoạch cho vợ đi học Đại học à? Em có nghĩ đến danh dự gia đình không? Người ta sẽ nghĩ nhà này bắt con dâu học hành này nọ. Và, phụ nữ không cần phải có sự nghiệp to tát làm gì chứ? Em chỉ cần làm dâu, làm vợ và làm mẹ cho tốt là được. Mọi việc khác để anh lo, hay em muốn phải vượt qua cả sự nghiệp của anh mới hài lòng?
Nhi lắc đầu:
Dạ không, em không có ý đó. Chính vì nghĩ đến danh dự nhà mình nên em mới học để xứng với anh mà!
Tuấn nhìn về phía vợ:
Không cần, khi xuất hiện cùng anh, em chỉ cần ăn mặc đẹp, trang điểm đẹp, và thế là đủ rồi. Em chỉ cần là bình phong, là người đứng sau sự nghiệp của anh, ủng hộ anh thôi.
Nhi nhăn môi:
Anh không giữ lời hứa trước đây. Anh đã từng đồng ý với em rằng sẽ cho em đi học Đại học đàng hoàng nên em mới cưới. Vậy mà…
Tuấn lên tiếng hơi gắt:
Hứa cái gì? Vấn đề là trước đây anh nghĩ mọi thứ đơn giản, và yêu nhau thì cưới, mọi thứ còn lại không quan trọng. Nhưng khi bước vào cuộc sống hôn nhân, anh nhận ra rằng nếu không có đứa con thì tình cảm vợ chồng cũng dần xa cách, con cái là sợi dây gắn kết chúng ta. Giờ không có tiếng trẻ con, về nhà cũng buồn. Và, người ta nói linh tinh, có người nói anh yếu sinh lý hoặc có vấn đề về tình dục, lấy em chỉ để che mắt mọi người, người khác lại nói em không biết sinh.
Nhi vẫn cố thuyết phục chồng:
Anh à, mình hiểu rồi, ai nói gì kệ họ, quan tâm đến lời nói của mọi người làm gì ạ?
Tuấn nhếch môi:
Một gia đình danh gia như thế này mà em bảo ai nói gì kệ á? Bao nhiêu người nhìn vào, xem như một gia đình mẫu mực đấy. Em làm vợ phải hiểu bổn phận, với việc trong nhà đã có nhiều người giúp, em chỉ cần hưởng thụ. Công việc ở lò gạch, anh công nhận có vất vả, nhưng với công nhân, có việc là tốt rồi. Bao nhiêu nhà máy phá sản, công nhân mất việc đấy. Em chỉ cần đi làm, công việc cũng không căng thẳng như anh, chỉ làm theo dây chuyền, về nhà cũng không bận rộn với việc nấu cơm, giữ gìn con cái. Sinh con và nuôi dạy, đó là nhiệm vụ của người phụ nữ, em cứ làm ngơ vậy, em có cảm giác khó chịu là sao?
Thực ra, những gì Tuấn nói không hoàn toàn sai. So với nhiều công nhân khác, Nhi thực sự được đầy ắp hơn. Cô không phải lo lắng về việc đi chợ, nấu nướng, hay chăm sóc con cái như nhiều người khác. Mặc dù không lười biếng, nhưng với sự giúp đỡ của người hầu, cô chỉ phải làm ít việc hơn. Từ bên ngoài, ai cũng nghĩ rằng cuộc sống của cô thật là sung túc và thoải mái, và việc không sinh con thì có thể được coi là một lỗi lầm đối với chồng và gia đình chồng. Nhưng ít ai biết rằng khao khát của Nhi về việc theo đuổi ước mơ của mình về giảng đường đại học đang ngày càng lớn. Cô hiểu rõ vị trí của mình, nhưng cũng hiểu rõ giá trị cá nhân của mình. Cô là một người có trí tuệ, có khả năng học hỏi, và cô khao khát được học tập, tiếp thu kiến thức chuyên môn trong lĩnh vực Công nghệ thông tin để phục vụ cho cuộc sống trong tương lai, để xây dựng một gia đình hạnh phúc và ổn định hơn.
Nhìn thấy Nhi im lặng, Tuấn thở dài:
Em nên bỏ cái thái độ giận dỗi đó đi. Em không còn là một công nhân nghèo nữa, mà là vợ của một quản đốc. Công ty này cũng thuộc về anh trai và tôi. Nếu anh trai được làm tổng giám đốc, thì tôi cũng sẽ là phó giám đốc, và chúng ta sẽ đưa công ty lên tầm cao mới. Em phải cư xử phù hợp với vị trí mà em đang đứng.
Nhi lắc đầu:
Không, em không giận, chỉ là…
Tuấn gắt lên:
Không cần phải suy nghĩ nhiều. Nếu muốn ăn chơi, em đã cắm mặt vào công việc mỗi ngày và không có thời gian chăm sóc bản thân, chăm sóc gia đình. Giờ lại muốn học đại học, không biết làm gì cho mệt.
Nhi im lặng không nói gì. Cô không biết phải làm sao để chồng hiểu, vì vậy cứ để yên một chút, phải tìm cơ hội xem sao. Bây giờ chồng cô đang say, nên càng nói càng không có tác dụng gì. Nén một hơi thở dài, cô quay mặt vào trong. Nhi cảm nhận rằng có điều gì đó đang len lỏi trong cuộc hôn nhân bề ngoài hoàn hảo của họ…