Giao thừa có mưa chương 20 | Thổ lộ

19/04/2024 Tác giả: Hà Phong 186

Tuyết Nhung nghe Tuấn Vũ nói như vậy thì cười khẽ:

“Anh vẫn như xưa, lạnh lùng nhưng thực tế. Nhưng em lại thích điều đó.”

Tuấn Vũ không muốn nghe thêm những lời trống rỗng từ Tuyết Nhung nữa.

“Xin cô đi ra ngoài. Tôi đã nói đủ rồi mà cô vẫn cứ ngày ngày lải nhải. Tôi thấy cô thay đổi lạ kỳ. Đã mất tính kiêu hãnh thì phải?”

“Anh không cần quan tâm. Một phần đúng, một phần sai. Nhưng điều quan trọng là anh cũng không còn như trước phải không?”

“Tôi không muốn bàn luận với cô nữa. Xin cô ra ngoài!”

Tuyết Nhung gần lại gần Tuấn Vũ, đặt tay lên vai anh và nói:

“Trước khi đi, em có một điều muốn nói với anh. Hãy đến hành lang bên cạnh khu vườn hoa sữa ở bệnh viện. Anh sẽ thấy một điều thú vị đấy!”

“Anh không quan tâm đến những điều mà cô nói. Hãy đi ra khỏi đây!”

Tuyết Nhung cười nhẹ:

“Nhưng khi nào Hà Vân làm gì thì không phải là chuyện vớ vẩn đâu?”

“Hà Vân? Cô ý muốn nói gì vậy?” Tuấn Vũ bắt đầu cảm thấy lo lắng khi nghe Tuyết Nhung nhắc đến Hà Vân.

Tuyết Nhung giải thích thêm:

“Em nghĩ anh không tin lời em đâu, nhưng hãy tự mình kiểm tra điều đó. Nhưng trước tiên, hãy ra hành lang bên cạnh khu vườn hoa sữa và thấy điều đó!” Sau khi nói xong, cô quay lưng và ra đi.

“Ồ, cô ta nói cái gì thế?” Tuấn Vũ tự hỏi khi Tuyết Nhung rời đi, nhưng sự nghi ngờ trong tâm trí anh đã bắt đầu nảy sinh. Anh mở cửa phòng mẹ mình, thấy bà vẫn ngủ say sưa. Sau đó, anh đóng cửa lại và nhanh chóng bước ra khỏi phòng, hướng về hành lang bên cạnh khu vườn hoa sữa để kiểm tra như lời Tuyết Nhung nói.

Trong khi đó, Hà Vân và Thái vừa kết thúc cuộc trò chuyện của họ. Cô quay lưng để rời đi, nhưng Thái nắm lấy vai cô, muốn nói thêm điều gì đó. Hai người dường như cãi nhau một lúc trước khi Hà Vân quyết định rời khỏi. Từ xa, Tuấn Vũ đã theo dõi tất cả, nhưng anh không muốn can thiệp vào chuyện của Hà Vân. Thế nên, anh chỉ đứng nhìn và chờ đợi, cho đến khi Hà Vân và Thái đã đi xa khỏi nhau một khoảng. Sau đó, anh giả vờ quay lại nhà vệ sinh rồi đi về phía hành lang bên kia.

“Ơ! Hà Vân!” Tuấn Vũ giả vờ ngạc nhiên khi nhìn thấy Hà Vân điều khiển xe đang tiến tới phía anh.

“Chào anh.” Giọng của Hà Vân có vẻ khá xa cách và khách sáo so với những lần trước.

“Hôm nay tôi có thời gian rảnh nên đến sớm để xem mọi người.”

“Bà Mai hôm nay khỏe đấy. Bà đã đi được vài bước. Ăn ngon ngủ kỳ.”

Hà Vân trả lời như một báo cáo nhanh rồi quay đi, nhưng Tuấn Vũ cảm thấy cô đang cố né tránh mình.

“Hà Vân!” Anh gọi và bước nhanh theo cô.

“Có chuyện gì với anh?”

“Không có gì cả.”

“Liệu có thể cùng tôi đi uống cà phê không?” Anh đề xuất một cách bất ngờ.

“Xin lỗi, tôi đang bận làm việc.”

“Vậy chiều đi nhé. Tôi sẽ đợi cô!”

“Tôi cũng bận chiều này.”

“Bận việc gì vậy?”

“Nhiều công việc. Xin lỗi, tôi phải đi ngay!” Hà Vân trả lời một cách lạnh lùng rồi tránh qua Tuấn Vũ.

Thái độ của Hà Vân hôm nay lạ lùng quá! Liệu cô ấy có liên quan gì đến anh chàng bác sĩ kia không? Tuấn Vũ nghĩ về Hà Vân và Thái. Anh biết cả hai đều độc thân. Thái đã thích Hà Vân từ lâu rồi. Liệu hôm nay anh ta đã tỏ tình với cô ấy chăng? Hay là cô ấy đã đồng ý? Rõ ràng cô ấy đang tránh né mình. Hay là Thái bắt cô ấy làm như vậy? Nhưng không có lý do gì để Thái làm như vậy. Anh ta không có quyền ép buộc cô ấy. Nhưng hôm nay Hà Vân thật khác thường! Những câu hỏi này làm Tuấn Vũ không thể yên tâm. Chắc chắn có chuyện gì đó. Tuyết Nhung, có lẽ cô ấy biết gì đó? Liệu nên hỏi trực tiếp cô ấy không? Nhưng Hà Vân thì quá khó để tiếp cận. Ngoài ra, anh không muốn xâm nhập vào đời tư của cô ấy. Tuyết Nhung cũng không đáng tin. Anh phải làm gì bây giờ? Tuấn Vũ cảm thấy mình như đang bị mắc kẹt vào một rối rắm. Chưa bao giờ anh cảm thấy khó xử như vậy với một người phụ nữ. Chưa bao giờ anh không thể tìm ra giải pháp trong mối quan hệ. Đối với anh, nếu quá phức tạp, anh sẽ bỏ qua. Nhưng lần này khác. Nó làm cho anh bối rối và lo lắng!

Hà Vân đã về nhà sớm hơn bình thường. Sau khi ăn gói mì, cô nằm trên giường với một tâm trạng không được yên bình. Cô nhớ lại những lời Thái nói về mối quan hệ giữa cô và Tuấn Vũ. Trong lòng, Hà Vân không thể rõ ràng về cảm xúc của mình đối với Tuấn Vũ là gì nữa. Cô nghĩ rằng điều này có thể liên quan đến tình cảm của cô đối với bà Mai. Hà Vân cảm thấy rằng bà Mai như một người thân trong gia đình với cô, và cô hiểu rằng với Tuấn Vũ, cô cũng có một cảm giác gần gũi như vậy. Tuy nhiên, giữa họ không có tình cảm nào ngoài mối quan hệ gia đình. Hà Vân nhận ra rằng Tuấn Vũ không phải là người đàn ông mà cô mong muốn, và cô đồng ý với ý kiến của Thái. Cô không muốn gần gũi với anh ta, vì điều đó chỉ gây hiểu lầm cho cả hai. Hà Vân nhận ra rằng cảm xúc của cô dành cho Thái và Tuấn Vũ là khác biệt. Trong khi với Thái, cô chỉ coi anh như một người anh, một người thầy, thì với Tuấn Vũ, cô cảm thấy có một chút ngượng ngùng. Cô cố gắng để xác định rõ ràng về tình cảm của mình, vì cô hiểu rằng tình cảm là điều phức tạp nhất trên thế giới này, và nếu không rõ ràng, nó sẽ cuốn cô vào mớ bòng bong mà không thể thoát ra. Hà Vân không muốn có mối quan hệ tình cảm nào khác nữa, cô chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên.

Từ lần gặp đó, Hà Vân tránh né Tuấn Vũ. Cô luôn tự đặt lịch để khi anh đến, cô đã xong hết công việc và tránh ra khỏi phòng. Cô cố gắng để không phải tiếp xúc trực tiếp với anh. Khi Tuấn Vũ đến, cô đang nói chuyện với bà Mai và không muốn bỏ mặc bà. Mặc dù cô cảm thấy không thoải mái, nhưng vì trách nhiệm, cô phải ở lại.

Tuấn Vũ nhận ra rõ ràng rằng Hà Vân không còn thân thiết như trước. Anh không hiểu tại sao cô lại thay đổi như vậy, nhưng anh nghĩ rằng có liên quan đến Thái. Anh lo sợ rằng có thể Hà Vân thích Thái thật sự. Điều đó làm Tuấn Vũ cảm thấy lo lắng.

Hôm nay, anh đến sớm hơn một chút để có cơ hội gặp Hà Vân trước khi cô ra khỏi phòng. Anh nhận thấy rằng Hà Vân đang bận rộn với việc phục vụ bà Mai. Anh thấy cô còn e dè khi gặp anh, nhưng vẫn ở lại để phục vụ bà Mai.

Tuấn Vũ không nói gì, chỉ ngồi đó và giúp đỡ Hà Vân với những công việc nhỏ. Cảm thấy có một chút nhẹ nhõm, Hà Vân cũng tiếp tục công việc của mình.

Sau khi bà Mai đã ăn xong, Tuấn Vũ tiếp tục lại gần Hà Vân:

“Anh có thể nói chuyện với em được không?”

“Anh nói đi, đây không phải là nơi thích hợp.”

“Nhưng đây là phòng của mẹ anh, không ai lạ đâu.”

“Thực sự, đây có chút không thuận tiện. Vì chúng ta đang nói chuyện riêng tư, không liên quan gì đến mẹ cả.”

Bà Mai nghe con trai nói như vậy, nắm lấy tay Hà Vân và nhìn cô gật đầu. Ý của bà Mai là hãy để Tuấn Vũ và Hà Vân ra ngoài để nói riêng.

Hà Vân hiểu ý của bà Mai, cười nhẹ và nói với bà:

“Dạ, cháu hiểu rồi. Bác hãy ở đây nghỉ một chút nhé!”

Bà Mai cũng cười và gật đầu, cảm ơn Hà Vân, sau đó liếc nhìn về phía Tuấn Vũ.

Tuấn Vũ vui mừng nói với mẹ:

“Con và em sẽ ra ngoài một lát, mẹ nhé!”

“Ừ.”

Bà Mai nhẹ nhàng mỉm cười và nói.

“Chúng ta sẽ đi đến quán cà phê nhỏ ở phía đối diện cổng bệnh viện, Hà Vân!”

“Được thôi!”

Tuấn Vũ đi trước và Hà Vân lặng lẽ theo sau. Hai người bước vào quán cà phê đối diện cổng bệnh viện. Lúc này, quán cà phê khá đông khách. Họ tìm mãi mới tìm được một bàn trống ở tầng 2, ngay sau khi một cặp đôi vừa rời đi.

Tuấn Vũ đã sẵn sàng để nói chuyện với Hà Vân. Chỉ sau vài phút ngồi, anh đã nhìn thẳng vào Hà Vân và nói một cách nghiêm túc:

“Hà Vân! Tôi xin lỗi về sự đột ngột này. Nhưng thực sự, tôi không thể chờ đợi nữa! Tôi nghĩ rằng suốt thời gian qua, em cũng đã nhận ra tình cảm của tôi.”

“Anh Tuấn Vũ!” Hà Vân không chờ Tuấn Vũ nói xong câu đã ngắt lời.

“Tôi cũng xin lỗi vì đã gián đoạn lời nói của anh. Tôi hiểu anh muốn nói gì. Nhưng tôi nghĩ anh không cần phải nói nữa!”

“Không! Tôi nhất định phải nói với em điều này! Dù kết quả ra sao, tôi vẫn muốn nói. Tôi không muốn bỏ lỡ cơ hội để có em trong cuộc đời này. Dù chỉ còn một chút hy vọng, tôi cũng muốn bày tỏ tình cảm của mình để em hiểu. Tôi thực sự bị cuốn hút bởi em. Chưa bao giờ tôi cảm thấy như vậy với bất kỳ cô gái nào trước đây. Có lẽ, khi đứng trước người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, người ta thường bộc lộ những điều từ đáy lòng mà chính họ cũng không ngờ tới.”

Tuấn Vũ nói những điều đó và nhìn Hà Vân với ánh mắt tha thiết. Anh như đã biến thành một người khác. Những lời anh nói hôm nay cả anh cũng không ngờ. Có lẽ, khi đứng trước người phụ nữ quan trọng nhất đời mình, người ta thường bộc lộ những điều từ đáy lòng mà chính họ cũng không ngờ tới.

Bài viết liên quan