Giao thừa có mưa chương 27 | Tìm bằng chứng
“Anh là ai?” Người phụ nữ nhìn Tuấn Vũ một cách ngạc nhiên.
“Tôi là bạn trai của cô ấy!” Tuấn Vũ trả lời mạnh mẽ, dứt khoát.
“Bạn gái anh suýt gây ra một vụ án!”
Người đàn ông chen vào nói, đứng trước mặt người phụ nữ trẻ đang sẵn sàng tấn công Hà Vân.
“Dù có chuyện gì đi nữa, không được phép đánh người ở đây. Các bà muốn ỷ mình lên sức mạnh sao?”
Bấy giờ, một số bảo vệ của bệnh viện đang tiến tới. Trang đã kịp thời gọi bảo vệ khi có Tuấn Vũ ở đó để đảm bảo an toàn cho Hà Vân.
“Xin lỗi mọi người, vui lòng giải tán. Đây là khu vực cần được giữ yên tĩnh.”
“Ôn cái gì! Cô này cố tình tiêm thuốc độc cho mẹ tôi! Và còn cố tình bỏ trốn. Nếu tôi không chặn lại thì cô ta đã trốn khỏi bệnh viện rồi.”
Người phụ nữ to béo kêu lớn.
Tuấn Vũ đứng trước Hà Vân, đưa tay để bảo vệ cô, sau đó nói với người phụ nữ:
“Không được vu khống người khác như thế. Chúng tôi sẽ kiện cô đấy!”
“Người kiện phải là gia đình chúng tôi mới đúng. Rồi xem chúng tôi sẽ cho cô đi tù về tội giết người!”
“Mong mọi người thông cảm và giải tán đi. Đây là khu vực yên tĩnh của bệnh viện.”
“Hãy gọi giám đốc bệnh viện ra đây cho tôi! Tôi không muốn nói chuyện với bất kỳ ai khác. Tôi muốn đưa cô ta vào tù ngay!”
Người phụ nữ trẻ đe dọa.
“Đưa Hà Vân ra khỏi đây! Tôi sẽ lo cho cô ấy!” Tuấn Vũ nhìn Trang và nhấn mạnh.
Trang hiểu ý Tuấn Vũ và kéo Hà Vân đi.
“Đi đi!” Trang khẽ giục Hà Vân.
“Á à! Định trốn à? Không được!” Người phụ nữ to béo kéo Hà Vân trở lại.
“Hãy thả cô ấy ra!” Tuấn Vũ quát mạnh và giải phẫu tay của người phụ nữ ra khỏi vai Hà Vân.
“Định làm gì với em gái tôi?” Người đàn ông lao vào Tuấn Vũ, giơ tay sẵn sàng đánh.
Tuấn Vũ không sợ hãi, tự tin gỡ tay của người đàn ông ra khỏi vai mình và nói:
“Là em gái tôi, chị ta định đánh bạn gái tôi đấy!”
“Cô ta định trốn!” Người phụ nữ to béo tiếp tục gào mồm.
“Không ai định trốn ở đây cả. Nếu cô ấy làm sai, sẽ có pháp luật xử lý. Tôi không cho phép ai hại đến cô ấy dù có sai lầm.”
“À, thằng này, mày lớn tiếng nhỉ!”
Người đàn ông còn lại định đấm vào mặt Tuấn Vũ nhưng bị anh đẩy ra và đá một cú vào bụng, ngã lăn.
Hành động nhanh chóng khiến bảo vệ không kịp can thiệp.
Gã đàn ông còn lại thấy em gái mình bị đánh nên lao vào định đánh lại Tuấn Vũ, nhưng bị bảo vệ nắm chặt không cho đánh.
Trang cũng bước ra, đứng bên cạnh Hà Vân, ngăn không cho hai người phụ nữ tiếp tục tấn công. Lúc này, giám đốc bệnh viện và Thái cũng đã đến. Thái nhìn thấy Hà Vân đang đứng bên cạnh Tuấn Vũ, mặt lo lắng chuyển sang biểu hiện căng thẳng.
“Chúng tôi muốn kiện cô ta!”
“Xin mọi người bớt nóng giận. Vẫn còn rất nhiều điều chưa rõ.”
“Còn rõ ràng gì nữa? Rõ ràng là cô ta đã tiêm thuốc độc cho mẹ tôi. Các người bên bệnh viện ư? Chúng tôi sẽ mời công an vào cuộc. Chắc chắn phải đưa cô ta vào tù.”
Người phụ nữ to béo lên tiếng liên tiếp.
“Vấn đề này phải được điều tra cẩn thận.”
“Cô ta là nhân viên của bệnh viện. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ ủng hộ nhau. Nếu cô ta làm sai, chúng tôi sẽ mời công an điều tra.”
Không thể ngăn cản, Hà Vân và nhóm của cô phải rời khỏi hiện trường.
Giám đốc bệnh viện nhìn Hà Vân với ánh mắt lo lắng:
“Tạm lánh đi em. Tình hình đang căng thẳng. Nếu có vụ việc, bệnh viện sẽ chịu ảnh hưởng lớn.”
“Tôi xin lỗi. Nhưng tôi chắc chắn rằng mình không sai. Tôi không biết làm sao chai thuốc lại có adrenalin.”
Giám đốc gật đầu tiếc nuối.
“Tôi cũng muốn tin em. Nhưng chúng ta cần bằng chứng. Hiện tại, bằng chứng đều đang chống lại em. Chúng ta phải điều tra cẩn thận.”
“Tôi… tôi thật sự không hiểu. Tại sao mọi người lại không tin tôi?”
Hà Vân nức nở khi bị giám đốc bệnh viện nghi ngờ.
“Được rồi. Hà Vân! Bình tĩnh đi. Nếu em không làm gì sai, không cần phải lo. Hãy để công an vào cuộc!”
“Anh Tuấn Vũ nói đúng. Nếu em không có tội, hãy để họ điều tra và làm sáng tỏ.”
“Thôi được rồi, mọi người giải tán đi. Ban đầu, tôi chỉ muốn thỏa thuận với gia đình nạn nhân. Nhưng tình hình đã đến mức này thì thôi. Hà Vân đã làm việc ở đây 5 năm. Tôi hy vọng em không phải chịu oan.”
Giám đốc bệnh viện quay đi. Thái nhìn Hà Vân khó chịu. Trang cũng không thèm để ý đến Thái. Hà Vân và Tuấn Vũ chỉ quan tâm đến nhau. Thái cảm thấy hình như mình là người thừa. Anh không tin cô trong khi Tuấn Vũ lại tin tưởng cô. Có lẽ vì điều này mà Hà Vân đã nghiêng về phía anh ta. Thái cảm thấy mình hiểu rõ hơn nhiều. Nhưng hóa ra anh ta không hiểu gì về cô cả.
Cả Hà Vân và Tuấn Vũ đều không để ý đến sự có mặt của Thái. Hà Vân lo lắng về chuyện của mình, còn Tuấn Vũ lại để ý đến Hà Vân. Chỉ có Trang là chú ý đến Thái.
Thái lặng lẽ quay đi. Trang cũng không gọi theo anh, chỉ nhìn anh một cái rồi thôi.
Bệnh nhân phòng 307 đã được cứu sống kịp thời, nhưng tình trạng sức khỏe nghiêm trọng. Có nguy cơ bị liệt suốt đời. Con cái bà ấy đã đâm đơn kiện Hà Vân.
Hà Vân không thể đến chăm sóc bà Mai. Tuấn Vũ phải tìm cách nói dối bà để không gây sốc. Anh nói Hà Vân phải về quê mấy ngày vì ông bà ở quê bị ốm. Bà Mai không nghi ngờ gì bởi chính Hà Vân đã gọi điện để nói như vậy.
Thu xếp công việc của mẹ xong xuôi, Tuấn Vũ lại lao vào lo việc của Hà Vân. Rất may cho anh là đội trưởng đội điều tra trong vụ việc của Hà Vân chính là Minh, bạn thân của anh.
“Hóa ra nghi phạm là bạn gái mày à?”
“Ừ. Chắc chắn là cô ấy không làm chuyện này. Mày cố gắng điều tra cho thật kỹ.”
“Sao mày lại dám chắc chắn như vậy?”
“Mày gặp cô ấy là sẽ rõ. Tao tin là cô ấy không làm. Việc cô ấy hại người khác càng không thể. Chắc chắn là có ai đó cố tình hãm hại cô ấy. Mày phải giúp tao vụ này!”
“Mày yên tâm. Nếu cô ấy không có ý định hại người khác thì không sao. Huống hồ lại còn là bạn gái nữa. Nhưng tao rất tò mò. Vì hình như cô bạn gái này mày chưa từng giới thiệu với chúng tao.”
“Mày cứ lo làm tốt việc này đi đã. Chuyện sau đó chúng mày muốn gì cũng được.”
“Được rồi!”
Minh cúp máy. Anh kêu nhân viên đưa hồ sơ vụ việc của Hà Vân cho anh nghiên cứu.
Bệnh nhân 307 đột ngột qua đời. Người nhà bà ta lại cuồng loạn giận dữ, đổ hết tội lỗi lên Hà Vân. Dù nguyên nhân tử vong là do biến chứng của bệnh đái tháo đường. Họ quyết định kiện Hà Vân vì cố ý hại bà ấy. Hà Vân phải nghỉ việc để tạm thời điều tra.
Minh đích thân thẩm vấn Hà Vân. Lần đầu tiên gặp cô, anh khá ngạc nhiên vì Hà Vân trông khá bình dị, không giống những người phụ nữ mà Tuấn Vũ từng yêu. Nhưng Hà Vân toát lên một vẻ dễ mến và thiện lương. Cô gái này không thể là tội phạm. Bằng kinh nghiệm nghiệp vụ, Minh cảm thấy phần nào đoán ra.
Minh đã nghiên cứu kỹ hồ sơ của Hà Vân trước khi gặp cô. Anh nhận thấy có một số điểm sơ hở. Vì vậy muốn gặp Hà Vân để hỏi rõ.
Hà Vân nhìn thấy Minh. Cô không sợ hãi, nhưng có chút buồn buồn.
“Tôi là Vũ Minh. Đội trưởng đội điều tra. Tôi có mấy việc muốn hỏi cô cho rõ.”
“Vâng!”
“Trong hồ sơ có ghi là bà Vân bị sốc thuốc từ 11 giờ đến 12 giờ. Cô cũng nói rằng sau khi đặt chai nước truyền cho bệnh nhân, cô đi ra ngoài.”
“Đúng vậy. Tôi đặt nước truyền cho bệnh nhân xong khoảng 11:15. Rồi tôi đi ra ngoài khoảng 30 phút, khi quay lại đã xảy ra sự việc.”
“Nghĩa là trong khoảng thời gian đó, cô không có mặt ở hiện trường?”
“Đúng vậy.”
“Tốt. Đây là một bằng chứng ngoại phạm của cô. Nếu cô có chứng minh được cô đã đi ra ngoài trong khoảng thời gian này thì có thể cô được minh oan.”
“Tôi…” Hà Vân ngập ngừng.
“Cô đi đâu?” Minh nhìn chờ câu trả lời.
“Tôi đi gặp một người.”
“Người đó là ai? Cô có thể nhờ người đó làm chứng cho cô trong khoảng thời gian cô không có mặt ở hiện trường.”
“Người đó…” Hà Vân ngập ngừng. Cô không biết người lạ đã liên lạc với cô là ai. Liên quan đến sự việc hôm trước với hai tên lưu manh.
Minh thấy Hà Vân có vẻ như vẫn còn điều gì đó e dè nên nói luôn:
“Cô biết Tuấn Vũ chứ?”
Khi nghe nhắc đến Tuấn Vũ, Hà Vân liền nói:
“Tuấn Vũ? Sao anh biết anh ấy? Anh ấy không liên quan đến việc này.”
“Đương nhiên là tôi biết anh ta không liên quan đến việc này. Tôi là bạn của Tuấn Vũ. Tôi nói để cô biết. Tuấn Vũ đã nhờ tôi giúp đỡ cô. Vậy nên có việc gì cô cứ thẳng thắn trao đổi với tôi.”
“Anh ấy nhờ anh sao?”
“Đúng vậy. Tôi cũng khá bất ngờ vì là bạn thân của anh mà lại không biết cô. Tôi cũng không biết phải nói sao khi gặp cô trong tình huống này!”
Hà Vân thở nhẹ. Lúc trước cô lo lắng cho Tuấn Vũ, nghĩ rằng anh sẽ bị liên lụy vào vụ việc này. Cô không muốn anh phải vướng vào rắc rối. Nhưng hóa ra lại là anh đang nhờ người khác giúp đỡ cô. Cảm giác an tâm hiện về một chút trong lòng cô.
Hà Vân kể lại những gì xảy ra vào tối hôm trước khi cô gặp hai tên lưu manh và được Tuấn Vũ cứu giúp. Sau đó, cô kể về sự việc liên quan đến trưa ngày bệnh nhân 307 bị sốc thuốc. Cô nhận được một cuộc gọi lạ, ra ngoài quán cà phê để gặp nhưng lại không gặp được. Khi trở về bệnh viện, sự việc đã xảy ra.
Minh đoán chắc rằng có những ẩn khuất trong vụ việc này. Không ngờ lại là sự thật. Khi nghe Hà Vân kể lại mọi chuyện, anh đã có thể đoán ra người đứng đằng sau vụ hai tên lưu manh và sự việc bệnh nhân 307 chắc chắn là có liên quan đến nhau. Xem ra vụ án này còn nhiều sơ hở. Kẻ chủ mưu cũng không phải là cao thủ. Minh rất tự tin vào khả năng phá án của mình. Anh vui vẻ nói với Hà Vân rằng cô cứ yên tâm. Anh sẽ giúp cô Minh oan. Chỉ cần thêm bằng chứng là được.