Hai nửa yêu thương chương 31 | Loan giở trò
“Bà Hoan thấy trên TV có một người quen, liền hỏi:
“Có lẽ cô giáo kia dạy cùng trường với con phải không?”
Loan vẫn nhìn TV mà không để ý đến câu hỏi của mẹ. Trong lòng, cô ấy đầy ghen tức và giận dữ, không hiểu vì sao.
Khi phóng viên phỏng vấn Viên và máy quay gần mặt cô, bà Hoan vui mừng reo lên:
“Đúng vậy, cô Viên! Cô ấy chính là cô giáo dạy cùng trường với con.”
Bà Hoan hỏi Loan: “Cô Viên đã chuyển trường à? Người đó đẹp và giỏi lắm!”
Bà Hoan khen ngợi Viên.
Loan đã tức giận từ trước, bây giờ lại nghe mẹ khen Viên nên cô không chịu nổi:
“Giỏi cái gì mà giỏi!”
Bà Hoan nhìn con ngạc nhiên: “Làm sao thế con?”
“Con không có gì cả.” Loan bực bội đứng dậy rồi bỏ vào phòng mình ngay lập tức, để lại bà Hoan đang trố mắt ngạc nhiên không hiểu tại sao lại bị con gái gắt gỏng.
Loan vừa đi vừa uống nước rồi đập cái cốc lên bàn làm việc của mình, gương mặt méo mó vì giận dữ. Nhìn thấy bức ảnh của mấy giáo viên cùng tổ treo trên tường có cả mặt của Viên, cô như điên lên, giật lấy nó rồi đập tan xuống đất trong cơn giận dữ.
“Choang!” Tiếng vỡ của mảnh thủy tinh làm bà Hoan giật mình, chạy vào phòng con gái xem có chuyện gì không.
“Có chuyện gì vậy con?” Bà Hoan hoảng hốt khi thấy khung ảnh vỡ dưới đất, trong khi con gái chỉ nằm trên giường.
Bà Hoan lo lắng, nhanh chóng leo lên giường lay con: “Loan! Loan ơi! Có chuyện gì vậy con?”
Loan mở mắt nhìn mẹ lạnh lùng: “Không có gì!” Sau khi nói, cô bật dậy rồi ra ngoài sân lấy xe máy đi.
Bà Hoan rất lo lắng về thái độ lạ của con, vội vã chạy theo gọi í ới, nhưng Loan đã đi ra xa khỏi cổng rồi.
Cô ta lái xe đến nhà Viên. Đã tối. Cả hai cánh cổng nhà Viên đều khóa. Loan nhìn vào không thấy ai. Điện vẫn sáng.
Khi chuẩn bị quay về, Loan nghe tiếng xe máy tiến về. Cô ta giật mình, chạy tới lên cao rồi quẹo vào một hẻm nhỏ để quan sát.
Lâm đang chở Viên bằng xe máy. Viên xuống xe mở cửa, Lâm dắt xe đi vào. Chỉ có hai người họ.
Loan để xe lại, đi theo cổng nhà Viên theo dõi.
Lâm đỗ xe, tự mình cởi mũ bảo hiểm cho Viên.
“Anh làm gì mà còn dễ thương hơn em!” Viên ngại ngùng nói.
“Với ai không biết, nhưng với anh, em luôn là dễ thương nhất!”
Lâm nhẹ nhàng bỏ mũ, đặt nó lên ghi đông xe chọc Viên.
“Đừng quên em kém anh 4 tuổi đấy.”
“Tuổi tác không nói lên điều gì ngoài số năm mình sống trên đời!”
Lâm đặt tay lên vai Viên nhìn cô:
“Em dạo này trông hơi xanh xao đấy! Phải tẩm bổ thêm chút. Phải lo cho bản thân mình chứ không chỉ lo cho người khác. Lần sau có chuyện gì cũng phải báo cho anh biết, được không? Em hiến máu hai lần liên tiếp như vậy không tốt đâu.”
Lâm liếc Viên một cái rồi ôm cô vào lòng. Viên không nói gì mà chỉ ngoan ngoãn nép vào ngực của anh.
Loan cảm thấy như có một lưỡi dao đâm vào trong lòng ngực. Tim cô đau nhói, hai tay nắm chặt lấy cánh cửa của nhà Viên, gót giày xoay xoắn trên mặt đất tạo ra một vết lõm sâu.
“Mẹ ơi! Cậu Lâm ơi!” Bon, đứa bé nhìn từ hiên nhà Lâm qua thấy mẹ và Lâm đã về, liền gọi vang qua.
Nhà Viên và nhà Lâm chỉ cách nhau một khu vườn rộng và một hàng rào mỏng do Viên trồng.
Viên ngượng ngùng buông Lâm ra, sang nhà Lâm. Bích Diệp đang dắt Bon nhìn sang nhà cô. Mặt Viên đỏ bừng lên, nói lắp bắp.
“À…ờ… Mẹ… mẹ mới về!” Không chỉ vì con trai mà còn vì Bích Diệp. Cô bé nhìn hai người tủm tỉm cười. Từ xa, cô cũng thấy ánh mắt trêu chọc của nó.
“Đợi chút, mẹ và cậu sang nhà!” “Vâng ạ!”
Nhìn Viên ngượng ngùng, Lâm lại cười:
“Xem em kìa! Mặt đỏ bừng như cánh đồng lúa. Tối thế này mà anh vẫn thấy hai má em sáng bừng như đèn. Nhà cả đấy chứ!”
“Thôi nào! Sang nhà anh đi kẻo trẻ con đợi. Đã lâu rồi mà.” Viên trả lời. Lâm hiểu ý và cất đồ đạc vào nhà rồi đi sang nhà mình.
Thấy Viên và Lâm ra cổng, Loan vội vàng bỏ chạy vào góc khuất, như một kẻ rình mò ăn trộm.
Lâm ôm vai Viên bước đi. Hai bóng người in hình dưới đất. Cả Loan nóng lên trong cơn tức giận. Người phụ nữ đó thật đáng ghét! Hai hàm răng Loan nghiến lại, miệng lẩm bẩm, mặt đen vì giận.
Chiều, Viên đã nấu cơm xong nhưng Lâm vẫn chưa về. Thường lệ, anh ta sẽ về lúc 7 giờ, hoặc ít nhất sẽ báo trước nếu về muộn. Nhưng giờ đã 7 giờ rưỡi mà vẫn chẳng thấy Lâm. Không có cuộc gọi hay tin nhắn nào từ anh. Viên cảm thấy không ổn, cô gọi điện cho Lâm, nhưng không liên lạc được. Lo lắng, cô gọi nhiều lần nhưng vẫn không thấy Lâm bắt máy.
Những ý nghĩ xấu xa nảy sinh trong đầu Viên. Cô chạy vào phòng, hỏi Bích Diệp đang chơi với Bon.
“Bích Diệp! Em có số điện thoại của anh Lâm không?”
“Sao vậy chị?” Bích Diệp hỏi ngạc nhiên. Bích Diệp thường quen với việc Lâm về muộn, nhưng từ khi họ yêu nhau, Lâm đã giảm việc để dành thời gian cho Viên nhiều hơn. Tuy nhiên, Bích Diệp vẫn quen với thói quen cũ của Lâm, không để ý đến điều này.
“Lâm… Chị gọi không được anh ấy. Giờ anh vẫn chưa về.”
Viên nói lo lắng.
“Hả? Không liên lạc được à chị?” Bích Diệp cũng bắt đầu lo lắng và tìm điện thoại của mình để gọi cho Lâm.
Đúng là không liên lạc được. Bích Diệp bắt đầu lo lắng.
“Chị… Chị ơi…” Bích Diệp nhìn Viên với vẻ lo sợ.
“Bình tĩnh đi em, em có số điện thoại của một người nào đó từ cơ quan của anh ấy không?” Viên cố gắng giữ bình tĩnh dù lòng đang bấn loạn.
“Có… có chị…” Bích Diệp cầm điện thoại tìm danh bạ của mình.
“Đây rồi. Số của anh Bảo. Bạn của Lâm.” Bích Diệp tìm số của Bảo và gọi điện. Sau một vài câu chuyện, cuộc gọi kết thúc. Cô khóc lóc:
“Chị ơi! Lâm bị bắt rồi. Họ nói anh ấy bị bắt vì hối lộ. Hu hu!”
“Cái gì?” Viên ngạc nhiên hét lên và lấy điện thoại của Bích Diệp gọi lại cho Bảo để tìm hiểu.
“Alô! Chào anh Bảo! Tôi là bạn gái của Lâm. Tôi mới nghe Bích Diệp nói Lâm bị bắt vì nhận hối lộ. Tôi muốn biết rõ hơn về tình hình này. Lâm không thể làm việc như vậy.”
Ở bên kia đường, Bảo nghe Viên giới thiệu và biết Viên là bạn gái của Lâm. Anh cũng biết Viên vì anh thân với Lâm. “Thì ra là chị.” Bảo thở dài: “Cả đám bọn tớ đều bất ngờ. Không ai nghĩ là sẽ có chuyện này, nhưng họ có bằng chứng, có bức ảnh Lâm nhận tiền từ một tài xế. Chứng cứ rõ ràng đấy. Ai cũng tin.”
Viên khẳng định: “Chắc chắn là có ai đó hãm hại Lâm. Tôi tin Lâm không thể làm điều đó.”
“Đương nhiên bạn bè ai cũng biết tính cách của Lâm. Nhưng tạm thời, Lâm bị tạm giam để điều tra. Nhưng đừng lo quá. Họ chỉ giữ Lâm để lấy lời khai thôi. Còn quá trình điều tra sẽ tiếp tục.” Bảo cố gắng an ủi Viên dù chỉ còn một tia hy vọng. Anh cũng biết Lâm bị hại. Nhưng điều quan trọng là ai là kẻ gây ra. Nếu là thế lực nào đó, thì không dễ dàng. Còn nếu chỉ là kẻ ghen ghét ngoài xã hội, thì không khó để điều tra.
Viên cúp máy, chân tay run rẩy khi nghĩ đến Lâm bị vướng vào vòng lao lý. Lâm không phải là người như vậy. Cô chắc chắn! Nhưng Bảo nói họ có bằng chứng Lâm nhận tiền. Vậy là chắc chắn có kẻ nào đó rắp tâm hại anh.
“Chị! Giờ chúng ta phải làm sao?” Bích Diệp khóc nhè lên và giơ tay cầu cứu.
“Em phải bình tĩnh. Lâm chắc chắn bị người khác hãm hại. Giờ em chơi với Bon giúp chị, chị sẽ gọi điện hỏi thăm.”
“Vâng!” Bích Diệp cố nín khóc để chơi với Bon. Thằng bé hôm nay cũng ngoan lắm. Nó nằm yên trên giường để Bích Diệp vỗ nhẹ lưng.
Viên nhìn thấy Bon đã ngủ, Bích Diệp vẫn còn đang lau nước mắt. Lòng cô rối bời.
Cô đóng cửa và đi ra ngoài, cố trấn an mình rằng Lâm sẽ qua được. Anh không phải là người xấu. Anh chỉ giúp đỡ người khác. Cuộc sống của anh đã gặp quá nhiều khó khăn. Anh chỉ muốn có hạnh phúc của riêng mình. Chúa không thể đối xử tàn nhẫn với anh được!
Viên vào phòng thờ mẹ Lâm. Cô nhìn vào di ảnh mẹ anh và nói:
“Bà ơi! Bà có linh thiêng, xin bà hãy phù hộ cho Lâm qua kiếp nạn này! Anh đã gặp quá nhiều khó khăn rồi!”
Viên nhìn bà. Nước mắt chảy dài. Cô không sợ dù không phải nhà của mình. Bà thương con như vậy chắc chắn sẽ không để yên cho Lâm bị hại. Lâm cố trấn an mình. Niềm tin vào tâm linh đôi khi giúp ta mạnh mẽ hơn.