Khắc tên vào tim em chương 52 | Âm mưu
Ngồi tại một nhà hàng sang trọng ven biển, Gia Khiêm và Bá Tùng đang tận hưởng bữa ăn cùng hai cô gái. Vương Thành, quay đầu về phía Gia Bảo, đề xuất:
– Sonic này, chúng ta đổi quán ăn đi. Nơi này không chỉ nhàm chán mà còn khiến người ta cảm thấy buồn bã.
Gia Bảo đáp:
– Thôi anh ơi, ở đây là mời mình đó. Hoặc anh gọi nhân viên nữ về, mình tự bóc tôm, cua cho các cô ấy ăn, tạo không khí vui vẻ.
Vương Thành lắc đầu phản đối:
– Không nên! Mặc dù tạo ra không khí nhưng thiếu đi tình cảm. Người ta bóc cho nhau mới ấm cúng và vui vẻ. Thêm nữa, thêm người sẽ tăng chi phí và Chivas sẽ đau lòng, nó đã có vợ rồi!
Gia Bảo hiểu ý, gật đầu:
– Dạ, em quên rồi. Nãy em bận quay phim, giờ lại quên. Thôi, anh ăn như này cô đơn nhưng ít tiêu tốn, đặc biệt hải sản tươi sống rất đắt đỏ.
Họ kết thúc cuộc trò chuyện và nhìn sang Gia Khiêm, bắt gặp ánh mắt của anh. Khiêm cười gật đầu:
– Còn hai người, có muốn ăn thêm không?
Vương Thành nhếch môi:
– Ăn chắc chắn! Đang thưởng thức mà!
Tú Uyên phì cười và nhìn chồng:
– Tối qua em không ngủ được, lên máy bay chắc sẽ ngủ ngon!
Bá Tùng nhìn vợ và nói:
– Lát em về phòng ngủ một giấc, lên máy bay tiếp, có anh sẽ dễ ngủ hơn!
Vương Thành thốt lên:
– Khó tin, yêu nhau mà lại ngọt ngào như vậy à?
Rồi anh quay sang Gia Khiêm:
– Chivas, em qua phòng Quỳnh hay Quỳnh qua phòng em? Nếu qua phòng Quỳnh thì giảm bớt phòng!
Cả Khiêm và Quỳnh cùng đồng lòng:
– Em qua phòng Quỳnh cũng được!
– Em qua phòng anh Khiêm cũng được!
Gia Bảo nhíu mày:
– Thôi thì để tôi và anh Thành ăn thoải mái. Lát ra bãi cát cho khỏe, không cần phòng!
Gia Khiêm nhìn Quỳnh với sự âu yếm:
– Đúng, em qua phòng anh đi, phòng bên này nhìn ra biển đẹp hơn.
Quỳnh gật đầu và mỉm cười:
– Dạ, và để cảm nhận phòng khách sạn năm sao này nữa, chồng nhỉ?
Sau khi ăn xong, Quỳnh trả phòng và cùng Gia Khiêm chuyển sang khách sạn khác. Đến phòng, trước khi cô kịp nhìn xung quanh, anh đã ôm cô vào vòng tay ấm áp. Cô ôm lấy anh và thổ lộ:
– Hôm đó, em đã rất sợ…
Khiêm vỗ nhẹ lưng cô, vuốt tóc và bế cô lên giường:
– Nhẹ nhàng thôi, đừng buồn. Chỉ mới hai ngày mà cô đã gầy quá. Nghỉ ngơi đi, khi nào đến sân bay anh sẽ gọi, em chịu không?
Quỳnh nhìn anh và hỏi:
– Anh đi đâu?
Anh véo mũi:
– Anh ôm em ngủ thôi, đừng lo lắng!
Quỳnh gật đầu và rúc vào vòng tay anh, hòa mình vào không gian yên bình.
Buổi chiều hôm ấy, tại một căn nhà hoang ở ngoại ô thành phố, một nhóm công nhân đang họp mặt sau khi kết thúc giờ làm việc. Hiệp, người đã mua bó hoa kỷ niệm ngày cưới, đưa ánh nhìn hiền lành về đứng đầu nhóm:
– Anh Tuấn, tại sao lại đề xuất chúng ta phải chống lại Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm? Anh thấy chủ tịch rất tốt mà!
Tuấn, cười nhìn Hiệp và đáp:
– Chủ tịch đó có tốt, nhưng khi đối đầu với ông Lục thì trở nên không tốt. Chúng ta đều làm việc cho ông Lục, nên không nên phản bội ông ấy.
Hiệp nói:
– Em chỉ là công nhân bình thường, khi Lục Gia gặp khó khăn, lão Lục bị bắt, em mất việc và phải kiếm ăn ở những công trường khác. Sau đó, em nghe đây tuyển người nên mới đến, chứ không phải vì Lục Gia nuôi em đâu. Các anh cũng từng là công nhân như em mà!
Tiến, một người khác, cười lớn:
– Haha, mày nghĩ chúng tao giống nhau hả? Bọn tao đều có mối quan hệ gần với Lục, được hưởng nhiều ưu đãi từ ông ấy. Bây giờ ông ấy gặp rắc rối, chúng tao ngồi yên sao được?
Hiệp ngạc nhiên:
– Thế à? Em nghĩ mọi người cũng giống như em, rời Lục Gia để kiếm việc ở nơi khác trước khi đến đây mà?
Tuấn, đứng đầu nhóm, cười:
– Chúng tao làm như vậy để người khác thấy chúng ta là công nhân chân chính, tránh bị lộ là người từ Lục Gia sang đây gây rối. Mày quá ngây thơ!
Hiệp nhớ đến Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm, một người đẹp trai, không góc chết. Chủ tịch còn hiền lành, tốt bụng nữa. Hiệp không hiểu tại sao lão Lục lại ghét Chủ tịch Gia Khiêm như vậy. Có phải vì ghen tị khi anh ấy giỏi hơn không? Chiều nay, Tuấn kêu gọi Hiệp và những người từng làm ở Lục Gia họp mặt để thảo luận. Hiệp muốn về nhà nhưng không được, nên ngồi nghe và thể hiện sự tò mò của mình. Tuấn giải thích:
– Hiệp được chọn vì đã tiếp xúc với Hoàng Gia Khiêm, nên hắn sẽ không đề phòng. Ngoài ra, anh nghĩ Hiệp cũng cần thay đổi cuộc sống. Sau sự kiện này, đảm bảo hai vợ chồng mày không cần phải thuê nhà nữa, không còn lo sợ việc đóng tiền nhà hàng tháng. Mày sẽ có cuộc sống thoải mái hơn, thậm chí là xa hoa, tùy thuộc vào khả năng chúng ta “xử lý” được Hoàng Gia Khiêm hay không!
Hiệp cảm thấy một sự nặng lòng, có điều gì đó đau đớn khi nghĩ đến hành động đó. Anh tỏ ra tò mò:
– Anh Tuấn, em vẫn thắc mắc tại sao chúng ta lại phải chống lại Chủ tịch Hoàng Gia?
Ở đây chỉ mỗi chú là công nhân, mấy người kia toàn là s.á.t t.h.ủ cả đấy. Hiện trường xong rồi, chỉ cần chờ c.h.ô.n Hoàng Gia Khiêm xuống nữa thôi!
Hiệp nghe những lời đó mà cảm thấy xao lạc. Trong suốt thời gian làm việc tại công trường, ấn tượng của anh về Chủ tịch Hoàng Gia Khiêm là một người trẻ trung, năng động và biết quan tâm. Ít có lãnh đạo tập đoàn nào lại thường xuyên xuất hiện tận công trường, hỗ trợ công nhân, động viên mọi người như chủ tịch Hoàng Gia. Ở những nơi khác, thường chỉ thấy một vài lần, từ xa chỉ đưa ra hướng dẫn, không tham gia sát sao như Chủ tịch Hoàng Gia. Có lẽ điều này là một trong những nguyên nhân giúp tập đoàn này phát triển mạnh mẽ như vậy. Hiệp cũng biết rằng bó hoa trị giá mười ngàn đồng chỉ là sự quan tâm của chủ tịch khi anh và vợ gặp khó khăn. Ngày sau, Hiệp phát hiện rằng cửa hàng hoa đó không bao giờ có biển khuyến mãi, vì nó là một trong những cửa hàng được khách hàng ưa chuộng, với chủ nhân thân thiện và hoa luôn tươi mới. Hiệp còn nghe nói rằng cô chủ tốt bụng đó chính là vợ chưa cưới của Chủ tịch Gia Khiêm. Vì vậy, Hiệp đang biết ơn Chủ tịch Khiêm mà chưa có cơ hội bày tỏ.
Các lần sau đó, khi Chủ tịch đến công trường để kiểm tra các công việc, hướng dẫn đội ngũ nhân viên và rời đi nhanh chóng, Hiệp không có dịp gặp để bày tỏ lòng biết ơn. Vợ chồng Hiệp chỉ biết nhắc nhau sống tốt để không làm mất lòng Chủ tịch Gia Khiêm. Nhưng giờ đây, Hiệp được giao nhiệm vụ dẫn dụ Chủ tịch Khiêm đến địa điểm nguy hiểm của những người ác nhân từ Lục Gia, với mục đích báo thù cho con trai của Lục. Làm sao Hiệp có thể thực hiện được nhiệm vụ này? Nhưng giờ đây, khi Chủ tịch Khiêm đã ở đây, điện thoại cũng đã bị thu hồi, Hiệp không còn cách nào để báo trước. Hơn nữa, Hiệp không biết cách liên lạc khi không có số điện thoại của Chủ tịch Khiêm. Do đó, anh trải qua một đêm thức trắng và lo lắng, không thể ngủ. Hiệp không biết phải làm thế nào, nhưng nếu anh đưa Chủ tịch vào tình thế nguy hiểm, liệu có phải Hiệp là người tạo ra vấn đề không? Đầu óc rối bời, Hiệp cảm thấy như mình đang lạc lõng. Đêm đã khuya, nhưng vẫn có vài người ở ngoài cửa nhà, khiến Hiệp càng lo lắng hơn. Nếu có bất kỳ sự cố nào xảy ra với Chủ tịch Khiêm, Hiệp sẽ hối hận vô cùng…
Thành phố C, buổi sáng hôm sau…
Dạ Quỳnh mở mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường quen thuộc trong tiệm hoa. Gia Khiêm đang bận rộn trong bếp, hương thơm chảy mịn từ nồi cháo gà hạt sen lan tỏa. Cô bước nhẹ vào và ôm anh từ phía sau:
– Anh trông đẹp trai quá đấy, chồng ơi!
Khiêm ngừng động tác nấu ăn, anh tắt bếp và quay lại ôm Quỳnh:
– Thế hả? Anh cũng thấy vợ xinh đẹp quá đấy!
Chất giọng quyến rũ của anh khiến Quỳnh phải mê mệt. Cô đáp:
– Có lẽ, nhưng giờ em ngoan hơn nhiều đấy!
Gia Khiêm mỉm cười:
– Vợ vào đánh răng đi. Anh sẽ đưa ra bàn. Sáng nay anh phải đi công trường sớm hơn bình thường đấy!
Quỳnh gật đầu, hiểu công việc bận rộn của anh:
– Dạ, anh ơi!
Bữa sáng của họ trôi qua vui vẻ và bình yên như chưa có sự cố gì xảy ra. Sau khi ăn xong, Chủ tịch Hoàng Gia, sau khi rửa chén, dành khoảnh khắc cuối cùng để ôm Dạ Quỳnh rồi mới rời đi với Trần Kim. Trước khi ra khỏi, anh nhắc nhở:
– Nếu trưa nay anh không kịp về, em nhớ tự lo ăn nhé, đừng buồn lòng. Và tối nay, chúng ta về nhà bố Long, bàn chuyện đăng ký kết hôn luôn, anh không muốn để chậm trễ. Ngày mai anh sẽ sắp xếp về nhà mẹ Thu!
Quỳnh cười, cảm giác tình yêu đã đủ trưởng thành:
– Được rồi, chồng ơi!
Trong khu nhà hoang cùng sáng ấy…
Mọi người tỉnh giấc sớm và đồng loạt rời đi công trường. Tuấn tiếp xúc với Tiến – một người có vẻ lạnh lùng và nói điều gì đó nhỏ nhưng quan trọng. Tiến đến gần Hiệp và cảnh báo:
– Chú nhớ nhiệm vụ, nếu chú cố giải thoát nó, chú cũng đừng mong gặp lại vợ mình nữa đấy!