Mặt trời sau giông bão chương 19 | Tập trung ôn thi

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 332

Trong những ngày tiếp theo, Nhi vẫn đi làm tại cơ sở mây tre đan. Mùa này, trời mưa liên tục nên việc phơi mây, tre gặp một chút khó khăn. Dù đã có công nghệ sấy nhưng vẫn cần phơi một thời gian nhất định. Mây tre dư thừa vẫn còn, và trong một lần đi chợ, Nhi nhận ra những sợi nhựa màu sắc tương tự như mây tre dùng làm dây buộc. Cô có một ý tưởng và dành nhiều đêm để nghiên cứu. Vào một sáng, cô quyết định đến gặp Giám đốc Khắc Duy để trình bày ý tưởng của mình, hi vọng anh sẽ chấp nhận.

Biết Duy sẽ đến cơ sở vào khoảng tám giờ sáng, Nhi đã đến rất sớm, chuẩn bị nguyên liệu của mình. Trong khi chờ các tổ khác sắp xếp mây, tre để đan, hơn tám giờ, Nhi lên phòng của Khắc Duy và gõ cửa. Một giọng nói trầm ấm vang lên từ bên trong:

Mời vào!
Nhi mở cửa và bước vào. Trong phòng không chỉ có Duy mà còn có một người đàn ông khác. Anh ta quay mặt ra khi cô bước vào, cho phép Nhi quan sát. Anh ta rất cao, nước da màu đồng nam tính, khuôn mặt rắn rỏi kiểu chuẩn soái ca trong truyện ngôn tình, với sống mũi cao, làn môi mỏng và đôi mắt rất sáng. Đôi mắt ấy có một sức hút kỳ lạ, khiến người ta muốn ngắm nhìn mãi. Con người này… quen quen, cứ như Nhi đã gặp ở đâu đó trước đây. Nhưng cô đủ tỉnh táo để biết nhiệm vụ của mình khi đến đây, nên cô vội vã cúi chào:

Em chào sếp! Chào anh ạ!
Ở cơ sở này, mọi người đều gọi Duy là sếp nên cô đã quen với cách gọi đó. Khắc Duy gật đầu và nở nụ cười thân thiện:

Tuệ Nhi đấy à? Em gặp tôi có việc gì vậy? Vào đi, sao cứ đứng ở cửa thế?
Rồi Duy quay sang người đàn ông:

Đây là Cao Minh Nhật, chuyên gia công nghệ thông tin đấy. Nếu em cần kiến thức về công nghệ thông tin hoặc muốn tìm hiểu về trường Công Nghệ Thông Tin ở thành phố C, thì hãy hỏi anh ấy. Anh Nhật không học ở thành phố C nhưng sinh ra và lớn lên ở đó nên biết rất nhiều. Nhật không làm bên ngành nghề truyền thống, nhưng lại đam mê với mây tre đan. Đặc biệt, Minh Nhật còn có một cơ sở mây tre đan ở thành phố C, lập ra để tạo điều kiện cho những người có khuyết tật ở chân. Họ sẽ sử dụng đôi tay khéo léo để làm ra những sản phẩm đẹp. Lần này, Minh Nhật lại chuẩn bị mở quán cà phê nên có một hợp đồng lớn với cơ sở của chúng ta, muốn sử dụng một số sản phẩm mây tre đan.
Rồi Duy tiếp tục giới thiệu:

Còn đây là Tuệ Nhi – một nhân viên xuất sắc của tôi đấy. Cô mới vào làm chưa đến một năm nhưng đan rất giỏi.
Dùng sản phẩm mây tre đan cho quán cà phê à? Nếu là những sản phẩm đẹp, độc đáo để tạo màu sắc riêng thì giá thành có rẻ không? Cao Minh Nhật… Cao Minh Nhật …à, cô nhớ ra rồi. Khi nghe tiếng Nhi ” à ” lên, Duy ngạc nhiên:

Sao thế em?
Tuệ Nhi hơi ngượng ngùng khi cử chỉ nhỏ của mình không qua được con mắt tinh tế của giám đốc:

Dạ em nhớ ra rồi. Có một lần em đọc trên trang web của trường Công nghệ thông tin thành phố A và thấy ảnh của anh ấy trong số các sinh viên xuất sắc của trường qua các thế hệ.

Cao Minh Nhật mỉm cười:

Đúng vậy, cô nhớ rất tốt đấy! Nhưng họ nói quá, có nhiều bạn xuất sắc hơn tôi nhiều lắm!
Nhi cũng cười:

Dù sao thì anh cũng là thần tượng của em ạ!
Duy nhớ ra liền hỏi Nhi:

À, em tìm anh có việc gì vậy?
Điều Tuệ Nhi rất ngưỡng mộ ở giám đốc Duy là dù anh biết rất rõ chuyện của Tuấn, nhưng vẫn luôn cởi mở, thân thiện với cô chứ không như một số người nhìn Nhi với ánh mắt kỳ thị – là ” vợ – của – một – thằng – tù”. Nghe anh Duy hỏi, cô gãi đầu gãi tai:

Nếu Sếp đang bận thì khi khác cũng được ạ.
Duy nhíu mày:

Em hỏi việc riêng hay việc của cơ sở?
Nhi gật đầu:

Dạ em hỏi về công việc ạ, nhưng sếp đang bàn hợp đồng thì khi khác cũng được ạ.
Duy lắc đầu, tay chỉ xuống bộ bàn ghế mây trước mặt:

Không sao, vì công việc thì anh luôn sẵn sàng. Anh và Minh Nhật cũng bàn xong việc rồi, anh ấy thì em không phải lo đâu, nói đi! Anh nghe!
Nhi ngồi xuống, Duy bước ra khỏi bàn làm việc, cùng Minh Nhật ngồi đối diện với cô, ánh mắt chờ đợi nhìn Nhi. Cô đẩy tập tài liệu ra trước mặt hai người rồi nói:

Thực ra cái này em chỉ nghĩ và phác thảo ra thôi. Còn chấp nhận và đưa vào sử dụng hay không là quyền của sếp, em ít học nên sếp đừng chê nha.
Duy bật cười:

Trời. Cái gì mà em rào đón dữ vậy? Ít học mà được như em thì khối người bỏ học. Nào, anh nghe đây!
Nhi bắt đầu trình bày ý kiến của mình:

Dạ, vì mùa này mưa nhiều, lại mưa lâu, em nghĩ mây phơi không đủ độ. Ít ra có nắng, mình không phơi đến khô kiệt nhưng phơi ở nhiệt độ ổn thì mây mới dẻo và bền lâu hơn. Với lại, sản phẩm mây tre đan đẹp và độc đáo không phải rẻ, nhiều người muốn mua nhưng cũng đành chịu. Thế nên em mới nghĩ ra một cách là lấy sợi nhựa thay mây để làm một số sản phẩm có thể sử dụng trong một số bối cảnh nhất định. Em đã tìm hiểu rồi, sợi nhựa nhìn y như mây, giá thành rẻ hơn, lại không cần phơi sấy. Em đã thử làm một chiếc ghế dạng thường ngồi trong quán cà phê như anh Nhật cần ạ.
Ánh mắt hai chàng trai lóe lên những tia thú vị. Duy nói:

Ý tưởng hay đấy, em làm thế nào?
Nhi bắt đầu đặt ra những bản vẽ phác thảo bằng bút chì và cả những bức ảnh cô chụp các bước mình thực hiện trên nguyên liệu thật để dễ hình dung:

Dạ, đầu tiên em sẽ tạo ra khung chịu lực cho chiếc ghế, có thể bằng nhôm hoặc inox. Nếu xét về giá thành thì khung nhôm sẽ rẻ hơn, cái này mình có thể tùy vào đơn hàng ạ. Khả năng thích nghi với môi trường thì cả hai như nhau. Nhôm không bị tác động bởi tia cực tím, sự ẩm ướt và rỉ sét nên không cần bảo trì thường xuyên như gỗ hoặc sắt. Nhôm này dễ uốn cong nên ta sẽ tạo được nhiều thiết kế duyên dáng, thanh mảnh hơn. Quan trọng là công đoạn hàn nối để đảm bảo khả năng chịu lực.
Nhật nghe Nhi nói thì hào hứng hỏi:

Những cái này là em tự làm cả sao? Em dùng loại nhôm gì đây?
Nhi cười:

Công việc hàn thì em ra tiệm ạ. Em sử dụng các ống nhôm phi 25, dày 1,2 mm anh ạ. Sau khi định hình dáng khung ghế, các góc hàn đã được chấm trước sẽ được hàn kín lại bằng que hàn nhôm để tạo tính liền mạch cho các kết cấu khung. Xong xuôi, em phun một lớp sơn tĩnh điện đen nhám để tăng độ bền và giá trị thẩm mỹ.

Nhật nhìn sang Duy:

Tôi không nghĩ một cô gái nhỏ nhắn lại có ý tưởng tuyệt vời như thế, làm thoăn thoắt những công việc không nhẹ chút nào!
Nhi nhìn Minh Nhật:

Em là dân lao động, trước đây em còn làm công nhân lò gạch mà, nên những việc này có gì nhọc nhằn đâu ạ! Em nói tiếp nhé, khung xong rồi thì mình lấy sợi nhựa giả mây để đan thôi. Em dùng loại sợi nhựa tròn dạng 3 mm chứ không dùng dây dẹp vì dây tròn trông xinh xắn hơn. Nhưng đan sợi này cần có nhiều lực để giữ chặt các đường dây nhựa quấn khung. Cái trong hình là em chọn kiểu đan caro để trông bắt mắt hơn ạ.
Cô trình bày xong, Duy nhìn Nhật:

Cậu thấy thế nào? Nếu OK thì cậu là người đầu tiên ký hợp đồng với cơ sở tôi về những kiểu dáng này. Những sản phẩm này bền và đẹp, giá cả phải chăng, dùng trong quán cà phê tôi thấy ổn hơn. Còn sản phẩm mây tre đan có kiểu dáng độc và lạ để tạo phong cách thì giá thành hơi cao.
Minh Nhật ngả người ra ghế suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:

OK, tối nay tôi về thành phố C sẽ liệt kê những sản phẩm thay thế mây tre đan và gửi cho cậu. Còn cần một số đồ trang trí bằng mây tre đan thật thì cơ sở của tôi ở thành phố C cũng đáp ứng được. Tôi chọn cậu chứ không phải cơ sở đào tạo của mình vì nếu những người ở đó biết tôi mua cho bản thân, họ sẽ nghĩ ơn huệ mà không nhận tiền, trong khi tôi đang tạo công ăn việc làm cho họ. Vài lần tôi đã giấu rồi nhưng họ vẫn đoán ra. Vả lại, tôi muốn sản phẩm họ làm ra có mặt ở nhiều nơi hơn, họ sẽ vui hơn vì dù có khiếm khuyết nhưng vẫn làm ra được nhiều điều có ích cho đời.
Duy vỗ vai Minh Nhật:

Cảm ơn cậu luôn nhớ tới tôi. Khắc Duy này với cậu quả là có duyên, nên dù ở thành phố C, cậu vẫn tới thành phố F này để đặt hàng.
Thực ra, Minh Nhật quý Duy ở tác phong làm việc. Lần đầu tiên anh gặp Duy là tình cờ đi qua làng nghề trong một chuyến du lịch với công ty rượu của bố Cao Tuấn. Anh ghé vào mua mấy sản phẩm mây tre đan về trang trí và làm quà. Anh thấy một cậu thanh niên sáng sủa, trạc tuổi mình đang hướng dẫn cho mọi người và luôn nhắc nhở các nhân viên về cái tâm đặt vào từng sợi đan. Minh Nhật không ngờ đó là giám đốc của cơ sở này, vì anh tưởng rằng giám đốc sẽ không làm những việc đó. Nhật làm quen và nói với Duy ý định mở cơ sở ở thành phố C cho người khuyết tật. Nào ngờ Duy hào hứng gửi luôn nghệ nhân cốt cán là chú Trung đến thành phố C hướng dẫn cho mọi người hai tháng trời, đến khi cơ sở của Minh Nhật ổn định mới về. Rồi cứ vài tuần, Duy và chú Trung lại ghé thăm cơ sở của Nhật khiến anh cảm kích vô cùng. Họ làm bạn với nhau từ đó.

Hai người bàn bạc xong xuôi, Duy nhìn sang Nhi:

Chắc anh phải tặng em cái bằng khen cho sự cống hiến. Em sẽ là trưởng nhóm sản phẩm này, hướng dẫn mọi người nhé, để anh nói với thủ quỹ tăng lương cho em!

Nhi ngậm ngùi :

  • Dạ, em … chỉ định đưa ý tưởng cho sếp thôi, còn việc thực hiện… em không làm được ạ… vì chắc vài tháng nữa, em sẽ đi khỏi đây.

Duy thảng thốt:

  • Em đi đâu?

Nhi hơi ngạc nhiên trước thái độ của Khắc Duy, vì trong mắt sếp, không chỉ là sự ngạc nhiên mà còn là sự tiếc nuối, pha thêm một chút bi thương nữa. Linh liếc nhìn, nhận ra cô chưa kịp nói ra lúc này. Duy như hiểu ý nên gật đầu:

  • Thôi, em cứ suy nghĩ lời đề nghị của anh đi. Anh vẫn luôn ủng hộ em!

Nhi cúi đầu cảm ơn giám đốc Duy rồi nói:

  • Thời gian tới, có thể em sẽ ôn tập cho kỳ thi đại học. Nếu đỗ vào trường thì em sẽ kiếm việc làm thêm để vừa học vừa làm. Sếp yên tâm, em sẽ không quên sếp và mọi người, vẫn sẽ về đây thăm sếp cùng tất cả xưởng . Ý tưởng này xem như là món quà em tặng cho những yêu thương mọi người dành cho em thời gian qua. Bây giờ em xin phép ạ!

Duy và Minh Nhật gật đầu. Cả hai chàng trai nhìn theo cô với tâm trạng khác nhau. Một người hiểu cuộc sống cô đang đối mặt, nhìn thấy ở cô mong muốn giải thoát – điều mà anh không muốn. Người còn lại có chút xao xuyến với cô gái xinh đẹp mới gặp lần đầu dù chẳng hiểu vì sao…

Bài viết liên quan