Mặt trời sau giông bão chương 2 | Gian phu dâm phụ
Sáng hôm sau, Nhi vẫn thức dậy sớm như thường lệ. Cô nhẹ nhàng rời khỏi giường để Tuấn có thể ngủ thêm và sau đó đi vào nhà vệ sinh. Khi cô hoàn thành việc vệ sinh cá nhân, cô thấy Tuấn cũng vừa mới thức dậy:
Anh dậy sớm thế này à?
Tuấn không nhìn vào cô mà trả lời:
À, hôm nay anh có việc ra ngoài sớm!
Sau đó, như nhớ ra điều gì, chồng Nhi tiếp tục:
Việc tối hôm qua, em đừng uống thuốc tránh thai nữa đấy. Anh đã nói rồi, có thai thì để đẻ. Em biết tính anh rồi đấy, không nói hai lời!
Nhi cảm thấy thất vọng, cô định bụng lát nữa sẽ đi mua thuốc, nhưng…
Tới công ty, Nhi đã thay vào bộ đồ lao động, đầu đội nón, kín mít bằng khăn, chân mang giày bata và bao tay. Cô hoàn toàn không giống với hình ảnh của vợ một quản đốc. Cô đã đến khu sản xuất gạch ngói, nhanh chóng xếp những viên gạch khô lên xe đẩy, rồi đẩy vào lò. Đây là những viên gạch chưa được nung, mỗi lần xếp như vậy, khoảng hai mươi viên được chất lên xe. Cô làm việc cùng với Thùy, người bạn thân của cô, cũng là một người vợ của một công nhân bình thường. Cả hai cùng đẩy những chiếc xe đến cửa lò và xếp từng lớp gạch vào lò. Ở đây, công việc không thể làm một mình mà cần phải có người giúp để đưa gạch vào trong lò hoặc từ dưới đẩy lên cao để người xếp lấy. Trong cái nắng nóng, bên trong lò nung càng nóng hơn, mọi thứ như bốc cháy trong không gian đóng kín. Mồ hôi đổ ra lưng áo, nhưng Nhi vẫn cùng các chị cố gắng xếp từng lớp gạch. Cô và mọi người chỉ quan tâm đến việc xếp nhanh để tiết kiệm thời gian vào lò và tăng ngày công. Mỗi ngày, công việc của Nhi không khác nhau, xếp gạch trắng vào lò sau khi gạch được phơi. Dù cô đeo bao tay dày nhưng ban đầu vẫn bị sưng tay, giờ đã quen, tay cô đã xuất hiện những vết chai sạn. Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc có thêm tiền để học hành sau này, Nhi lại vui vẻ làm việc.
Ở lò bên cạnh, một nhóm phụ nữ đang hối hả bốc chuyền tay những viên gạch đỏ từ lò lên xe tải đang chờ lấy hàng. Những viên gạch nặng nề được chuyền theo nhịp độ gấp gáp, với cảm giác mệt mỏi và những giọt mồ hôi ướt đẫm trên khăn đối đầu. Khi xe tải đã đầy, họ nghỉ ngơi chút ít để lấy lại sức, chờ xe khác đến để tiếp tục công việc. Đối với thành phố F, cuộc sống của người dân phụ thuộc vào việc sản xuất gạch. Ai muốn thoát khỏi đó phải học hành. Nếu không, họ sẽ bị ràng buộc trong quy trình sản xuất gạch, từ việc trộn đất đến đúc khuôn, phơi nắng và đốt gạch, sau đó là bốc xếp lên xe. Dưới cái nắng chói chang và không khí nóng bức, những phụ nữ vẫn miệt mài với cuộc sống kiếm sống hàng ngày.
Cứ như thế, mỗi tối khi Nhi trở về nhà, cô luôn cảm thấy mệt mỏi, cả cơ thể rã rời. Nhưng khi nghĩ đến những cuộc trò chuyện vui vẻ với chồng và việc tích góp tiền cho ước mơ của mình, cô lại quên mất mệt mỏi. Nhưng hôm nay, trái tim của cô hơi nặng nề khi nhớ đến trách nhiệm của một người vợ, người mẹ mà Tuấn đã nhắc đến tối hôm qua. Phụ nữ đã lấy chồng phải “tòng phu”, và nếu chồng cô vẫn kiên định với quan điểm của mình, cô phải chấp nhận, miễn là sau này anh cho cô cơ hội học hành. Nhà có nhiều người giúp việc, nếu Nhi sinh con rồi học thì cũng không bận rộn lắm phải không? Mặc dù cảm giác không thoải mái, nhưng lòng hy vọng vẫn còn trong cô.
Dù đã gần mười hai đêm mà Tuấn vẫn chưa về nhà. Nhi không dám gọi vì lo rằng anh bận rồi phiền tới chồng. Cô biết công ty đang chuẩn bị chuyển đổi dây chuyền sản xuất, mọi người đều bận rộn. Ngay cả bố chồng quản lý công ty cũng đi về muộn, có khi còn không kịp ăn cơm. Khi nhận được cuộc gọi từ chồng, Nhi nhấc máy và nghe:
Vợ à, em ngủ đi nhé. Hôm nay anh không về. Anh họp xong, đưa đối tác đi ăn, giờ anh đuối quá rồi, chắc nghỉ lại công ty thôi!
Nhi gật đầu:
Dạ, nếu anh uống nhiều rồi thì ở lại đi, lái xe không an toàn nữa!
Thường thì khi chồng không về, Nhi sẽ cảm thấy trống trải và khó ngủ. Nhưng hôm nay, khi tắt máy, cô lại cảm thấy nhẹ nhõm. Cô không hiểu tại sao, nhưng sau đó, cô nhận ra rằng việc Tuấn không về cũng có ý nghĩa của nó: cô thoát khỏi nghĩa vụ của mình tối nay. Khi nào mà những cử chỉ âu yếm gần gũi của chồng lại khiến Nhi lo lắng như thế? Nhưng rồi cô gạt đi suy nghĩ đó, chuẩn bị đi ngủ để sáng mai đi làm sớm. Trong lúc này, cô nhận được một tin nhắn từ Tuấn:
Sáng mai em đưa giúp anh tập tài liệu anh đánh dấu X để trên bàn làm việc nhé. Nó quan trọng lắm đấy, anh sẽ có cuộc họp vào lúc chín giờ sáng, em đến công ty sớm một chút đưa lại phòng quản đốc cho anh nha!
Nhi nhắn tin trả lời chồng rồi mới đi ngủ. Cô không hiểu tại sao chồng mình, chỉ là quản đốc thôi, lại bận đến như vậy khi dây chuyền sản xuất thay đổi. Nhưng thôi, việc của mình là làm, biết làm sao được.
Sáng hôm sau, Nhi đến công ty sớm hơn bình thường. Cô cất xe và cầm tài liệu ra sẵn, chỉnh trang phục một chút trước khi đi vào phòng quản đốc. Vì chưa đến giờ làm việc nên không ai nghĩ cô là công nhân lò gạch. Không còn mặc bộ đồ lao động nữa, không còn bịt mặt, Nhi trở lại với vẻ đẹp tự nhiên của mình. Làn da trắng sáng vẫn giữ được vẻ đẹp tự nhiên.
Khi cô định gõ cửa phòng quản đốc, cánh cửa bật mở. Người bước ra là Anh Thư – kế toán của công ty. Thấy Nhi, Thư hơi giật mình nhẹ rồi quay ngay lại vẻ ban đầu:
Ơ, Nhi à? Em đến gặp anh Tuấn hả? Sao không gõ cửa?
Nhi cũng vui vẻ cúi chào:
Vâng, chị Thư, em đang định gõ cửa thì vừa hay chị bước ra đấy ạ!
Cô nhận ra vết son trên môi chị Thư lem ra một chút, tay chị ấy còn đang chỉnh sửa chiếc áo sơ mi hơi xộc xệch. Chị Thư thường rất chỉn chu về trang phục, vậy mà hôm nay lại có vẻ ngoài như thế. Nhìn thấy ánh mắt của Nhi, chị ấy cười:
Em vào đưa tài liệu cho chồng hả?
Từ “chồng” được chị Thư kéo dài ra một cách giễu cợt. Nhi vẫn vui vẻ cười, trong đầu xẹt qua một vài suy nghĩ về tình yêu nơi công sở:
Dạ phiền chị tránh sang một bên cho em vào ạ!
Chị Thư lúc này mới nhận ra mình đang đứng chắn ngang lối đi vào, cô cười trừ:
Ồ, chị xin lỗi! Lâu ngày không gặp em nên chỉ quên mất, em vào đi!
Rồi Thư quay mặt vào trong lên tiếng:
Anh Tuấn ơi, vợ của anh tới này!
Nói rồi, Thư nhường lối cho Nhi bước vào. Cô thấy chồng đang sắp xếp lại bàn làm việc. Khi nhìn thấy Nhi, Tuấn ngẩng đầu lên:
Em đến rồi à?
Nhi nhanh chân bước lại gần bàn, đặt tập tài liệu lên và nói:
Cái này phải không chồng?
!
Tuấn liếc mắt sang tập tài liệu:
Đúng rồi! Giờ em quay xuống lò gạch luôn à?
Nhi gật đầu:
Dạ!
Anh Thư vẫn đứng nán lại đó. Cô ta xem xét tập tài liệu và cười:
Công nhân lò gạch mà cầm tài liệu vẫn sạch sẽ nhỉ? Chị tưởng phải dính chút bùn cơ!
Nhi nhoẻn cười và đáp lại:
Dạ vì chưa đến giờ làm việc chị ạ, nhưng có lấm bùn thì vẫn là bùn sạch, không có những lớp bùn đất ấy thì công ty này hoạt động sao được ạ chị?
Rồi cô quay sang chồng:
Em đi làm việc nhé, em nhiều việc lắm!
Nhận được cái gật đầu và nụ cười của Tuấn, Nhi quay lưng bước về phía cửa, không quên chào chị Thư. Cô đi rồi, Tuấn nhíu mày nhìn Anh Thư:
Em không có việc gì làm hay sao mà đi gây sự với Nhi?
Thư bước lại gần Tuấn, tay đặt lên ngực anh ta:
Xót vợ sao?
Tuấn thở hắt ra, đưa tay gạt tay Thư:
Thôi, gần đến giờ làm việc rồi đấy, không phải anh xót nhưng em phải hiểu chỗ đứng của mình. Kín đáo một chút đi!
Thư ngồi lên đùi Tuấn, ôm lấy cổ anh:
Nhưng người ta không chịu được cái ánh mắt anh nhìn con bé công nhân đó! Nó sao thơm tho bằng em được?
Tuấn thơm chụt vào cổ Thư:
Được rồi, nhưng trên thực tế Nhi vẫn là vợ của anh. Em nên biết thân biết phận nếu muốn cùng anh lâu dài.
Thư nũng nịu Tuấn:
Sao người anh lấy lại không phải là em, em có công việc tốt hơn nó, xinh đẹp hơn nó, làm tình cũng…
Tuấn đưa ngón trỏ đặt lên môi Thư:
Cái miệng hư này, nói ít thôi. Anh Tài hay đến công ty sớm lắm đấy, anh ấy là anh trai của anh. Nếu anh Tài bắt gặp chúng ta thì em biết hậu quả rồi đó. Anh nhắc lại, Nhi là vợ anh, anh cũng không hiểu vì sao anh lấy cô ấy nhưng em đừng kiếm chuyện với Nhi, để anh còn có chỗ mà thăng tiến. Anh lên được thì em mới có cơ hội, đừng làm bung bét ra cả thì chẳng hay ho gì đâu!
Thư vẫn ngồi trên đùi Tuấn, tay thọc vào lớp áo sơ mi của Tuấn mà xoa xoa vòng ngực:
Em biết rồi! Anh giỏi thế này kiểu gì chức giám đốc thay thế bố cũng là anh!
Tuấn ôm ngang eo Thư, vùi mặt vào hai bầu ngực của cô ta:
Giám đốc hay phó giám đốc đều được, miễn là không còn làm quản đốc nữa, chắc chắn vậy. Vì còn có anh Tài, anh ấy còn giỏi hơn cả anh thế nên em đừng đứng núi này trông núi nọ!
Thư vẫn xoa ngực Tuấn, một tay lại lần mò xuống thắt lưng. Khóe môi Tuấn giật giật, anh ta nuốt khan ngụm nước bọt rồi bế thốc Thư đặt lên bàn:
Em đúng là hư quá, tối qua quần đi quần lại cả đêm chưa mệt hay sao mà sáng ra đã kiếm chuyện với anh hả?
Thư một tay kéo cả vạt của Tuấn xuống, một tay vẫn để dưới hạ thân anh ta, giọng hổn hển:
Cho chừa cái tội kêu con nhỏ đó vào phòng riêng, ai biết hai người làm gì trong này nếu ban nãy không có em? Giờ em khóa cửa rồi, không lo nữa!
Cảm thấy hồi hộp, Tuấn đứng dậy và cởi phăng quần, vén váy Thư lên mặc sức ra vào. Chiếc bàn lớn lại bị đẩy tung, giấy tờ văng vẳng xuống sàn, trong căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc của đôi vợ chồng. Khi Tuấn gầm lên một tiếng nhẹ, mồ hôi đang ướt đẫm trên cơ thể Thư, anh ta đứng dậy mặc lại quần áo và nói:
Thôi, em về phòng đi! Đến giờ làm việc rồi, anh Tài sắp tới đây rồi đấy!
Thư ôm ngang eo Tuấn:
Mọi người biết rồi. Tối nay …
Tuấn quay lại chỉnh sửa cổ áo cho Thư:
Tối nay anh phải về nhà trao đổi với bố một số vấn đề. Em đừng làm phiền anh được không?
Thư hôn lên môi Tuấn:
Được rồi. Tối qua em cũng đã mệt, nhớ bù cho em ngày mai nhé!
Tuấn đẩy nhẹ mũi Thư:
Em quá hư!
Thư cười giả trân trọng:
Chỉ hư với anh thôi!
Sau khi nói xong, cô nhặt lên mấy tờ giấy rơi trên sàn, chỉnh sửa lại áo váy rồi rời khỏi phòng đi về phòng làm việc.