Mặt trời sau giông bão chương 20 | Ngày giỗ 100

13/03/2024 Tác giả: Hà Phong 361

Cánh cửa khép lại rồi nhưng không gian trong phòng vẫn lặng thinh. Duy cảm thấy như mình vừa đánh mất đi một cái gì đó, một cơ hội bộc lộ, hay một con người…Nhưng rồi anh tự lắc đầu. Không được, Nhi là vợ của Tuấn cơ mà, cô ấy đã có gia đình rồi. Chắc đó chỉ là một thứ cảm nhận thoáng qua thôi. Vì cô ấy trẻ trung, xinh đẹp, thông minh lại hiểu chuyện, anh trân trọng những cô gái như vậy thôi. Đó không thể là tình yêu nam nữ được. Và bản thân anh không thể làm việc đó với vợ của bạn được. Duy quay sang Minh Nhật và ngạc nhiên khi thấy anh bạn điển trai cũng đang nhìn ra phía cửa, nơi Nhi vừa rời khỏi. Duy ghé tai bạn:

Người ta trẻ nhưng là hoa đã có chủ, không thấy cô ấy đang mang thai sao?
Nhật khẽ giật mình:

Tôi biết cô ấy mang thai, nhưng không hiểu sao lại nói sắp rời khỏi đây và thi Đại học?
Duy tóm tắt cho Nhật nghe về mong muốn của Nhi:

Nhà Tuệ Nhi nghèo nên không có tiền học dù đỗ á khoa công nghệ thông tin. Cô ấy xin bảo lưu kết quả một năm để đi làm kiếm tiền, không ngờ Hoàng Tuấn bạn tôi mê quá cưới luôn. Cậu ta có hứa cưới xong sẽ cho Nhi học nhưng rồi quá nhiều biến cố xảy ra nên đến giờ đó vẫn là mơ ước. Tuấn cờ bạc, cá độ mới bị bắt, lãnh án bốn năm tù, lại phản bội Nhi nữa. Nhà cửa mất hết, giờ cả nhà ở tạm gian nhà cấp bốn trong xóm. Tôi cũng đã hứa sẽ tạo điều kiện cho Nhi được học, nhưng chắc là tôi không giữ chân được cô ấy rồi…
Minh Nhật kinh ngạc khi nghe những gì Duy nói. Anh không ngờ một cô gái nhỏ nhắn như vậy mà phải gánh chịu những đau đớn khủng khiếp đến thế. Anh nhẹ giọng:

Có lẽ cô Tuệ Nhi ấy không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân đó nữa nên mới có ý định rời khỏi đây!
Duy gật đầu:

Tôi cũng nghĩ vậy. Nhưng ban nãy có mặt cậu nên cô ấy không tiện nói.
Nhật vỗ vai Duy:

Yên tâm, nồi nào úp vung nấy, chúng ta vẫn còn cơ hội!
Duy ngơ ngác:

Chúng ta?
Nhật nháy mắt:

Ôi dào, cậu giấu tôi làm gì! Nhìn mắt cậu là tôi biết tỏng rồi.
Duy cười:

Thế còn cậu? Không phải là trúng tiếng sét ái tình chứ?
Nhật trầm ngâm:

Tôi cũng không biết nữa, nhưng tự nhiên thấy cô ấy có sức gây thương nhớ. Để xem, chuyện tình cảm không nói trước được, hữu duyên sẽ gặp lại.
Minh Nhật vui vẻ tạm biệt Khắc Duy. Anh cũng đứng dậy đi xuống xưởng thiết kế rồi gọi Nhi lại trình bày cho mọi người nghe về ý tưởng của cô. Ai cũng trầm trồ khen ngợi khiến Nhi vui lắm. Cơ sở này như một mái ấm, mọi người đều chân thật, yêu thương nhau, không có sự đố kị này nọ như một số công ty Nhi hay đọc được trong những câu chuyện hoặc xem trên phim ảnh. Xa nơi này, cô sẽ rất nhớ. Nhưng Tuệ Nhi phải tìm đường đi cho cuộc đời mình. Đây vẫn là một mái nhà giúp cô trưởng thành, chở che cô những lúc buồn vui. Ở vùng ngoại thành, chuyện nhà nọ nhà kia chỉ một buổi là cả làng biết ngay. Không phải vì họ tọc mạch, mà bởi họ hay quan tâm hỏi han nhau. Họ chân thật tâm sự – những việc như của Tuấn thì ai chả biết, lên cả báo cơ mà, vì TT là công ty lớn ở thành phố F. Thế nên, nếu cô ra đi, Nhi nghĩ mọi người cũng sẽ hiểu. Những gì cô phải gồng lưng chịu đựng, nếu người ta biết hết là quá sức rồi. Nhưng trước khi đi, cô sẽ hướng dẫn trọn vẹn ý tưởng của mình cho mọi người như một món quà ân tình cho những con người nơi đây – nơi chở che khi cuộc đời cô chênh vênh nhất.

Cuối cùng thì lễ một trăm ngày của bà Tâm cũng diễn ra trong sự tiếc thương của mọi người. Ai cũng cảm thấy bà như đang ở đâu đây, không muốn nghĩ tới việc bà Tâm đã đi xa. Nhi đau đớn lắm, trong căn nhà nhỏ, nước mắt của cô vẫn không ngừng rơi khi nhớ về người mẹ chồng phúc hậu. Hôm ấy, dĩ nhiên bố mẹ cô cũng tới. Gia đình ông Tráng sửa soạn mấy mâm cơm để cảm ơn mọi người. Bố mẹ Nhi thắp hương xong rồi ăn uống và ra bàn ngồi trò chuyện với ông Tráng. Mẹ cô nhìn gian nhà rồi thở dài:

Ông thông gia này, ông tính ở thế này mãi sao? Nói thật, nhà này còn thua nhà tôi đấy. Trông nhà của chúng tôi còn khang trang hơn nhiều!
Ông Tráng lòng đang buồn rầu, nghe những lời mẹ Tuệ Nhi nói thì khó chịu ra mặt:

Xin lỗi ông bà, trước hết gia đình tôi cảm ơn ông bà tới thắp hương cho vợ tôi. Còn việc nhà cửa, không nói bây giờ được. Gia đình nào cũng có lúc này lúc khác, chúng tôi cũng đang cố gắng lấy lại nhà.
Bà Loan vênh mặt lên:

Ông tưởng con Nhi nó giấu mà vợ chồng tôi không biết sao? Báo chí rần rần ra đấy. Mà từ lúc con ông chưa ra tòa đã bị người ta nói ra nói vào, nào là cờ bạc, rượu chè đủ kiểu, Công ty cũng sắp phá sản vì nó. Tôi nghĩ nhà ông cũng sắp đổ rồi, không lâu nữa đâu!
Ông Tráng giận tím mặt nhưng mới làm lễ cho vợ xong, nghĩ rằng bà Tâm là người không muốn gây gổ nên ông cố kìm lại:

Tôi đang cố gắng, ông bà yên tâm. Tuệ Nhi cũng không bị chèn ép gì cả, con bé khỏe thì làm mệt thì nghỉ, công việc nhà có bà vú và anh làm vườn lo.
Ông Vinh cũng nhìn căn nhà cấp bốn rồi nói:

Nhà này chắc có từ đời ông bà xưa nhỉ? Kết cấu cũ kỹ, cũng may đời trước nhà ông ăn ở phúc đức nên khi sa cơ lỡ vận còn có chỗ mà chui ra chui vào, không thì chắc là dắt díu nhau đi thuê trọ!
Bà Loan nhếch miệng:

Đã thế còn bày đặt giữ người giúp việc ở lại, đúng là sướng quen nên khổ khó chịu.
Lúc này mặt ông Tráng đỏ lựng lên dù hôm nay ông không uống chén rượu nào. Ông nắm chặt hai tay đặt dưới bàn. Vì Nhi đang dọn dẹp đồ mọi người ăn xong nên không biết bố mẹ mình đang buông những lời khó chịu. Tuy nhiên, ông Tráng chưa cất lời thì một người bạn của ông nãy giờ ngồi bàn uống nước gần đó tiến lại:

Xin lỗi, tôi ngồi được không?
Ông Tráng nhìn bạn rồi nói:

Thái, cậu ngồi đi. Đây là ông bà thông gia – bố mẹ của dâu út nhà tôi đấy.
Rồi ông quay sang bố mẹ Tuệ Nhi:

Còn đây là Thái – bạn với tôi từ bé. Ông ấy đi nước ngoài mười mấy năm, sau đó về Việt Nam nhưng không ở thành phố mà lại về vùng này làm mô hình VAC, khấm khá lắm.
Ông Tráng thấy cũng may ông Thái xuất hiện, thay đổi không khí nếu không chắc là ông sẽ nói những lời khiếm nhã. Ông Thái ngồi xuống cạnh ông Tráng rồi nói:

Ông bà đây chắc gia cảnh cũng khấm khá nhỉ?
Bà Loan cười:

Chả giấu gì ông, chúng tôi chỉ là công nhân thôi nhưng lo cho con cái ăn học đàng hoàng, đến nơi đến chốn. Nhi nó đạt á khoa đại học đấy chứ, mỗi tội nhà nghèo không đủ tiền cho nó đến thành phố C học được. Ai cũng khen con bé ngoan ngoãn, thông minh, vậy là được rồi. Thế nên gia cảnh chúng tôi cũng bình thường. Nhưng nhà chồng của Tuệ Nhi trước kia giàu có, con bé mới về làm dâu một năm mà trông cám cảnh quá. Biết thế, chúng tôi đã ngăn nó lấy thằng Tuấn rồi. Vì con nó yêu, Tuấn lại hứa cho con bé học đại học này nọ, tôi biết nó cờ bạc thế thì ai dám lấy.
Trong khi ông Tráng cau mày khó chịu thì ông Thái bật cười:

Thế ra ông bà chọn chồng cho con dựa trên tiêu chí tiền bạc à? Có tiền thì vui vẻ không thì thôi ư? Nếu thế chắc tôi cũng chả dám gả chồng cho con gái mình. Tôi góa vợ, ở với con cái thôi, cũng có hai đứa một trai, một gái nhưng các cháu chưa lập gia đình. Chúng đang đi xuất khẩu lao động ở nước ngoài.
Bạn Loan giọng giả lả:

Đấy, cứ đi làm có vốn rồi lấy chồng cũng không muộn. Cái Nhi nhà tôi lấy chồng sớm quá, tưởng có chỗ dựa, nào ngờ mắc cục hạch. Cái loại ăn bám cha mẹ ấy mệt lắm. Khi có chuyện là cứ gán dần trả nợ!
Ông Tráng nghiến hai hàm răng, ông Thái bên cạnh trợn mắt:

Có lẽ nơi này không hợp với ông bà, hai người có thể biến dùm! Nhà người ta đang tang thương đau đớn, đến đây mà trách với chả móc!
Rồi ông quay sang ông Tráng:

Chứ tôi nghe nói con dâu ông ngoan hiền lắm cơ mà, sao lại có loại cha mẹ này? Sinh nhầm nhà à?
Ông Tráng thở dài:

Thôi dẹp đi, để lo lễ một trăm ngày của Tâm được yên, con bé Nhi nó ngoan hiền thật, không phải như này đâu. Nhưng ai biết hết được lòng người, thôi tôi đi vào nhà đã.
Tuy nhiên, vì tiếng của ông Thái khá to nên thu hút những người ngồi trong nhà đi ra uống nước. Lúc nãy bố mẹ Nhi ăn xong trước nên là hai người đầu tiên ra bàn uống nước. Giờ này, mọi người đã ăn xong cả, ông Thái lại nói to nên nhiều người bước ra:

Sao đấy?
Ông bà thông gia có chuyện gì đấy?
Tuệ Nhi cũng nghe tiếng to rồi đi ra, bụng cô đã khá lớn. Thấy bố mình mắt đỏ gay, một phần vì rượu một con vì tức, cô nói:

Có chuyện gì vậy ạ?
Ông Thái nhìn cô gái trước mặt, bụng đã nhô cao nhưng phải công nhận rất xinh đẹp. Ông dù là bạn của ông Tráng nhưng từ ngày ông Tráng về đây, ông mới chỉ đến vài lần do bận công việc, chưa bao giờ ông gặp cô con dâu út của ông ấy. Lần này gặp, quả là tin đồn không sai. Nghe cô gái hỏi, ông nói :

Cháu là Tuệ Nhi, vợ của Tuấn phải không?
Nhi cúi đầu:

Dạ, vâng bác!
Ông Thái hất hàm về phía bố mẹ cô:

À. Nãy giờ bố mẹ cháu không biết do uống nhiều quá hay sao mà nói năng chả ra làm sao cả! Nào là trù cho nhà chồng cháu sụp đổ, rồi nói cái nhà này chẳng ra gì!
Nhi hốt hỏang đi lại phía bố mẹ:

Trời ạ, sao bố mẹ lại làm thế ạ? Đây là lễ cúng một trăm ngày mẹ chồng con cơ mà?
Bà Loan vẫn giọng ngoa ngoắt:

Ôi dào, giờ nhà họ còn lụp xụp hơn cả nhà mình, báu gì đó mà phải tử tế ?

Nhi lên tiếng phản đối:

Mẹ, tại sao mẹ lại nói như vậy chứ? Mẹ chồng con mới qua đời, bố mẹ đã tới đây gây rối. Việc con lấy anh Tuấn là do ý tự nguyện của con, hôn nhân của con là quyền tự quyết của con. Bố mẹ đã đến thắp hương cũng là điều tốt rồi, đừng làm điều gì đó khiến thêm rắc rối.
Khi nhận ra mọi người đang nhìn chú ý đến mình và bố cô cũng cảm thấy xấu hổ, Nhi thở dài mệt mỏi. Cô không lạ gì với tính cách của bố mẹ. Nhưng phá hoại trong buổi lễ một trăm ngày của người đã khuất thì là điều không thể chấp nhận được. Nhi dẫn bố mẹ ra cổng đợi xe đến. Bà Loan liếc nhìn cô và nói:

Vào trong với nhà chồng của cô đi. Hãy nhớ, nếu có vấn đề gì xảy ra sau này, đừng đến gặp chúng tôi!

Bài viết liên quan