Mặt trời sau giông bão chương 3 | Bộ mặt thật của Tuấn
!
Tối hôm đó, Tuấn về nhà sớm hơn bình thường để cùng gia đình ăn tối. Mặc dù nhà có hai người con trai, nhưng Tuấn và Thư được gia đình tặng một mảnh đất rộng và họ đã xây dựng một biệt thự đẹp. Vì vậy, Nhi, vợ của Tuấn, cùng với gia đình chồng, sống chung trong nhà này. Sau bữa tối, khi Nhi dọn dẹp bát đũa, ông Tráng, bố của Tuấn, gọi anh ta vào phòng làm việc để thảo luận vấn đề nào đó. Nhi rửa chén cùng các người giúp việc rồi quay về phòng để xem lại sách vở của lớp mười hai.
Tuấn vào phòng khá muộn và khuôn mặt anh ta trông căng thẳng. Anh ta nằm xuống giường mà không ôm Nhi như bình thường, cũng không hỏi thăm như mọi khi. Nhi tò mò hỏi:
Anh ơi, công việc vẫn ổn chứ? Sao em thấy anh mệt mỏi quá vậy?
Tuấn thở dài:
Anh nói em cũng không hiểu đâu. Tóm lại, để thực hiện việc chuyển đổi dây chuyền sản xuất mới thì cần rất nhiều vốn, và công ty đang nỗ lực. Do đó, giai đoạn này anh rất bận rộn. Mặc dù anh chỉ là quản đốc nhưng đây lại là công ty gia đình nên trách nhiệm là chung.
Nhi hiểu chứ, vì cô không phải là người thiếu kiến thức. Mặc dù cô chưa học đại học, nhưng những vấn đề trong kinh doanh và công nghệ cô biết không ít nhờ việc đọc sách. Nhi vẫn nuôi hy vọng một ngày nào đó được học đại học và góp phần vào công việc của gia đình chồng. Cô đặt tay lên tay Tuấn:
Anh đừng lo lắng quá. Em tin rằng công ty nhà mình sẽ vượt qua khó khăn được. Và cho đến bây giờ, công ty của gia đình chúng ta vẫn là lớn nhất ở thành phố F mà.
Tuấn cười:
Em đúng là phụ nữ, tầm nhìn của em chỉ đến đó thôi. Công ty của chúng ta có đứng đầu thành phố F thì so với nhiều nơi khác cũng chưa là gì. Trong khi đó, so với đất nước Việt Nam, cũng như Châu Á và thế giới, ta chẳng là gì cả. Vì vậy, anh mới nói phụ nữ ít học hành, chỉ cần đẹp đẽ, giỏi nội trợ và tình dục là đủ!
Nhi bắt đầu cảm thấy không hài lòng với sự cợt nhả của chồng. Cô không nghĩ rằng Tuấn, người nhẹ nhàng và quan tâm như vậy, lại có thể nói những lời khinh miệt phụ nữ như vậy. Anh ta có vẻ coi thường phụ nữ, đúng không? Trong khi đó, nếu không có sự hỗ trợ từ gia đình của mẹ, thì công ty của Tuấn làm sao có thể phát triển như bây giờ. Nhi nói nhỏ:
Anh, tại sao anh lại nói những điều như vậy? Anh có thể không muốn nhìn mặt mẹ nữa à? Em có thể chưa học đại học, nhưng kiến thức của em không thua kém nhiều.
Tuấn nhìn sang cô:
Không học đại học làm sao có kiến thức? Đó chỉ là nói vặn!
Nhi thở dài:
Kiến thức không nhất thiết phải đến từ giảng đường. Chúng ta có thể học từ nhiều nguồn khác nhau như sách và các phương tiện khác. Tuy nhiên, em vẫn muốn đến trường vì có thể học trực tiếp từ các thầy cô giáo.
Tuấn hơi gắt lên:
Em bỏ ý định đó đi! Việc đi học đã gác lại, lo sinh con đi đã!
Nghĩ đến những gì đã xảy ra tối qua, Nhi im lặng. Nhưng hôm nay, Tuấn không làm như thế, anh ta đặt tay lên trán và suy nghĩ một lát rồi ngủ. Nhi cũng làm việc cả ngày và rất mệt nên ngủ sâu.
Mấy tuần sau đó, Tuấn không đề cập đến việc sinh con nữa. Nhưng cả ông Tráng và Tuấn đều đi sớm và về khuya, Tuấn thậm chí còn phải làm thêm qua đêm nhiều lần. Nhi cảm thấy có điều gì đó không ổn, mặc dù công việc ở lò gạch vẫn diễn ra bình thường. Nhưng cô và các công nhân khác chỉ biết làm việc theo bản phân công, không hiểu gì về công việc của các nhà lãnh đạo.
Vào một đêm, khi thấy Tuấn mệt mỏi trở về, Nhi nhìn anh ta với ánh mắt thương xót. Cô cất cặp cho chồng và hỏi:
Anh ăn chưa?
Vì đã khá muộn, và còn thấy chồng mặc quần áo lôi thôi, cả râu còn không cạo, vẻ ngoài của Tuấn giờ đã sút kém rõ rệt. Anh ta nhìn cô:
Anh đã ăn rồi! Nghỉ đi!
Tuấn nói xong, rồi vào phòng tắm. Nhi đợi anh ra ngoài, thấy Tuấn ngồi trên giường nhưng chưa ngủ, mà lại lấy laptop ra làm việc. Cô hỏi nhỏ:
Chồng à, công việc có ổn không? Sao em thấy anh dạo này mệt mỏi quá vậy?
Tuấn thở dài:
Công ty không có đủ vốn để mua dây chuyền sản xuất mới. Mỗi ngày đều họp hành, nhưng không đưa ra được giải pháp, lại cứ trách nhau!
Nhi bất ngờ:
Như em biết thì công ty chúng ta đã ký nhiều hợp đồng trong vài năm qua, công nhân như em cũng không thiếu việc. Vậy mà công ty không có nhiều nhu cầu vốn đến thế sao?
Tuấn nhăn mặt:
Không đủ là không đủ. Chúng ta chỉ là công nhân, không hiểu gì về những vấn đề này. Có bao nhiêu người có bằng cử nhân, thạc sĩ, tiến sĩ mà vẫn không tìm ra giải pháp, huống hồ những người không có bằng cấp như em!
Nhi chưa bao giờ cảm thấy thất vọng như vậy kể từ khi kết hôn với Tuấn, và cũng chưa từng thấy quyết định lấy chồng khi sự nghiệp học vấn chưa hoàn thiện lại là sai lầm như thế. Tuấn không sai, một người không được học vấn đến nơi đến chốn, không hiểu biết gì về quản lý doanh nghiệp thì làm sao dám đưa ra ý kiến. Nhưng cảm giác có thể làm một điều gì đó mà không được thực hiện thật không thoải mái. Vậy mặc dù biết chồng mệt mỏi, căng thẳng, Nhi vẫn nói:
Anh à, em biết anh đang lo lắng cho công ty, nhưng không có nghĩa là anh phải trách cứ em như thế. Em cũng hiểu, chỉ là chưa hoàn thiện học vấn thôi. Nếu em học xong, em sẽ góp phần giúp đỡ công ty của chúng ta.
Tuấn cau mày khó chịu:
Bây giờ, thậm chí tiền để trả lương cho công nhân cũng không đủ, nói gì đến việc cho em học với. Mà em thấy em lạ thật, phụ nữ học làm gì nhiều như vậy?
Nhi lắc đầu:
Anh nghĩ sai rồi. Trong công ty chúng ta, từ kế toán đến Chủ tịch Công đoàn, không phải ai cũng là phụ nữ đâu! Em học để có bằng cấp, tìm việc cũng dễ hơn, có tương lai hơn, không phải mãi làm công nhân. Khi công ty gặp khó khăn, em cũng có thể góp phần của mình, anh nhỉ? Và em không nghĩ anh phải nuôi em học đâu. Em đã tích góp, nếu vào trường, em sẽ đi làm thêm vì em không thể tiếp tục làm công nhân khi học.
Tuấn nhếch môi:
Em tính toán quá xa xôi! Anh học đại học, thạc sĩ, ban đầu cũng nghĩ đơn giản như em, là sẽ đi làm thêm để giúp gia đình, thực hiện ước mơ trở thành người tài, dù nhà anh không thiếu thốn. Nhưng cuối cùng, tiền của gia đình cộng với tiền làm thêm của anh cũng không đủ. Sau đó, làm thêm quá nhiều, anh từ bỏ!
Nhi vẫn tiếp tục nói nhẹ nhàng với chồng:
Các anh, là đàn ông nên đôi khi không kiên nhẫn bằng chúng em. Phụ nữ đã quyết tâm làm được điều gì thì sẽ thực hiện được. Dĩ nhiên có người này người kia, nhưng em tin mình có thể làm được. Khi đứng trước nhu cầu học hành, em sẽ tự gặp gỡ với bản thân để quyết tâm theo đuổi việc học.
Tuấn cười mỉa mai:
Công ty đang bận rộn, đừng nhân tiện mà bàn tới việc học hành vớ vẩn. Nếu em đã quyết tâm như vậy thì tại sao còn lấy anh? Sao em không nói rõ ràng trước khi kết hôn, để anh chờ đợi, coi như một thử thách tình yêu? Em nghĩ nhà này giàu có, cha mẹ sẽ nuôi em học đại học, gia đình em không cần phải lo lắng, vì vậy em mới lấy anh đúng không?
Nhi đau lòng, vành mắt ửng hồng. Tủi thân và bực tức đang xen vào cô. Nhi nói:
Hoàng Tuấn, tại sao anh lại thay đổi nhanh như vậy? Em đến với anh bằng tình yêu chân thành, nhưng giờ đây em mới nhận ra mình đã quá ngây ngốc, tin anh, nghe theo anh, và bị anh xem thường là một cách để lợi dụng. Em đi làm để tự trang trải cho việc học, không phụ thuộc vào ai cả.
Tuấn nhìn Nhi:
Thôi, không cần giải thích dài dòng. Phụ nữ nào nữa cũng muốn tìm kiếm sự thoải mái, bước vào thời sinh viên cũng có nghĩa là bước vào giai đoạn kiếm tiền. Anh chẳng còn gì để nói thêm với những điều này.
Nhi đưa ánh mắt giận dữ nhìn Tuấn. Cô không nhận ra chồng mình nữa, từ một người tinh tế, nhã nhặn, biết quan tâm, giờ Tuấn hoàn toàn đổi khác. Anh nói những lời ghê tởm, diễn đạt những ý nghĩ điên rồ bằng một lối ăn nói thô lỗ. Cô thở hắt ra một tiếng rồi nói:
Hóa ra đây mới là con người thật của anh. Thôi, anh đang mệt mỏi, căng thẳng, em không chấp nhặt làm gì. Nhưng em nhắc cho anh nhớ, em chưa bao giờ đến với anh vì tiền bạc. Vì vậy, dù nhà em nghèo nhưng em vẫn muốn anh tôn trọng em và gia đình em. Anh làm gì thì làm, nhớ đừng thức khuya kẻo ốm ra, em đi ngủ đây!
Nhi nói xong rồi quay lưng lại, không chú ý đến Tuấn. Anh ta thấy cách Nhi đối xử, rõ ràng đau lòng:
Có vợ nào lại quay lưng ngủ một cách phớt lờ chồng như vậy? Em chán anh rồi à?
Nhi không chán, cô vẫn còn tình cảm với người chồng của mình, vì thế mới cảm thấy đau lòng và thất vọng. Anh không chỉ ép buộc cô, áp đặt ý kiến của mình mà còn diễn đạt bằng cách thô lỗ. Tuấn hôm nay là một người hoàn toàn khác với người anh chàng mà Nhi đã từng yêu. Nhi im lặng trước những lời của Tuấn, giọt nước mắt lăn dài trên gối, cô vội lau đi. Cô định nhắm mắt lại để ngủ, giả vờ như không nghe thấy gì, thì cô nghe thấy tiếng Tuấn đặt laptop xuống tủ đầu giường. Anh không dậy mà bất ngờ lật Nhi ra, một tay anh đặt phía trên đầu cô, một tay ôm trọn cô. Không nói gì, Tuấn cúi xuống và hôn Nhi. Bởi sự bất ngờ, Nhi không có hứng thú, nhất là sau cuộc tranh luận vừa rồi. Cô nhẹ nhàng đẩy Tuấn ra và nhăn mày:
Anh sao vậy? Bình thường anh không nói gì với em à? Hôm nay em thực sự mệt, Tuấn à!
Tuấn nhăn nhó:
Em chán chồng rồi à? Có lẽ em muốn trở thành cô gái trong sáng, đùa giỡn với những người đàn ông giàu có, để kiếm tiền đi học đúng không?
Nhi không kiềm chế được nữa, cô đưa tay lên và tát vào mặt Tuấn:
Sao anh lại trở nên như vậy hả, Tuấn? Sao anh lại nói những lời như vậy? Anh đưa những lo lắng của mình ép buộc lên vợ, trước đây anh chưa từng như vậy đâu! Anh đã từ chối cho vợ học hành, thì tại sao lại còn quấy rối cô?
Nhi nói trong lúc khóc, cô không thể tin rằng người nằm trên người mình là chính người chồng cô đã từng yêu thương. Sau một giây ngạc nhiên trước hành động của Nhi, Tuấn trợn mắt:
Cô dám đánh tôi hả?
Không từ bỏ ý định, Tuấn giật phăng hàng cúc áo của Nhi, đưa hai tay cô cố định trên đỉnh đầu để Nhi không thể chống cự. Như một con thú, Tuấn không ngần ngại kéo quần của Nhi ra một bên và bắt đầu hành động. Khi thực hiện, anh ta nói:
Trước khi để người khác làm thì tôi sẽ làm cho cô trước!
Nhi cảm thấy bất lực và tức giận. Hai hàng nước mắt trào ra trước hành động dã man của người chồng mà cô từng yêu thương. Hai hàm răng nghiến chặt, cô cảm thấy sự bắt buộc này đến từ một kẻ dã man, một thể xác đang bị thao túng, chứ không phải là Hoàng Tuấn mà cô từng biết và yêu. Tuấn không quan tâm đến cảm xúc của Nhi, anh ta kê đầu cô mạnh mẽ và sau đó nằm gục lên người Nhi một lúc rồi rời đi. Anh ta không lau chùi cho Nhi như trước mà mặc đồ rồi lại tiếp tục công việc của mình trên laptop. Nhi tháo tấm thân của mình vào nhà tắm. Cô mở vòi sen và xả nước kì cọ cơ thể như muốn xóa đi dấu vết bẩn thỉu vừa rồi. Cô ngồi dưới vòi sen, ôm mặt khóc lên. Chưa đầy một năm làm dâu, làm vợ, nhưng những giấc mơ về cuộc sống hôn nhân đã dần dần biến mất trước mắt Nhi. Trong tiếng nước chảy của vòi sen, ánh mắt cô trở nên quyết đoán. Ngô Tuệ Nhi à, em không thể chấp nhận số phận như thế này được, không thể đánh mất thanh xuân của mình một cách vô ích. Một là cố gắng làm cho hạnh phúc gia đình vẫn tồn tại, hai là tự giải thoát…