Mặt trời sau giông bão chương 32 | Lo lắng cho Nhi
Nhi sững sờ trước những lời mẹ nói. Cô biết chắc chắn bố mẹ sẽ chẳng vui vẻ gì khi cô về đây, nhưng cô không ngờ mẹ lại nói những câu vô tình như thế:
Mẹ, đây cũng là cháu ngoại của mẹ cơ mà? Tại sao mẹ lại nói như thế?
Bà Loan thở dài:
Con với chả cái, nuôi ăn học gả chồng cho giờ sinh đẻ lại chạy về bám bố mẹ. Mày xem có cha mẹ nào khổ như tụi tao không? Chẳng nhờ cái gì được con còn phải nuôi cả con lẫn cháu nữa. Rồi hàng xóm họ dị nghị, anh em họ hàng cười chê, đẹp mặt chưa? Đã xác định không ở được với nhau thì đừng có cưới!
Nhi ngán ngẩm. Đáng lẽ ra trong lúc Nhi như thế này, bố mẹ phải giang rộng vòng tay đón Nhi mới phải chứ? Nhưng cái cơ sự này Nhi cũng không khó đoán. Tuy nhiên, vừa để cho mẹ hiểu vừa để tìm một chốn nghỉ ngơi trong khi sinh đẻ an toàn, Nhi nói:
Bố mẹ, khi con cưới Hoàng Tuấn, bố mẹ cũng vui vẻ đẩy thuyền. Khi yêu khi cưới thì đâu biết cơ sự ngày hôm nay mà mẹ lại bảo không ở được thì đừng cưới? Giờ chúng con hoàn tất thủ tục ly hôn rồi, con cũng do bố mẹ sinh ra, cháu cũng là của bố mẹ, mẹ sợ hàng xóm nhòm ngó, vậy mẹ nghĩ láng giềng sẽ nói gì khi biết con có bố mẹ, cháu có ông bà ngoại mà phải thuê trọ?
Bà Loan ngạc nhiên:
Ly hôn? Ly hôn rồi sao?
Ông Vinh ngồi cạnh thủng thẳng nói:
Nhà đó không ly hôn thì còn làm gì hả bà? Trước nghĩ họ giàu có, mình còn có chỗ bấu víu. Giờ nhà ở thành phố cũng mất, nhà ở ngọai thành cũng không còn, chui ra chui vào cái căn nhà nhỏ như lỗ mũi, còn thua cả nhà mình. Nay mình dẫu sau cũng ở thành phố, chứ chỗ nhà ông ta khác gì nhà quê? Thà ở một mình còn hơn mang tiếng vợ thằng tù!
Nhi nói tiếp:
Vả lại, chuyện của Công ty TT ở thành phố này ai chẳng biết, giấu làm sao được mà mẹ lo mất mặt? Con nghĩ chả việc gì phải giấu diếm cả vì con không làm gì khuất tất. Con của con thì con nuôi, đâu liên quan gì đến họ!
Ông Vinh lắc đầu:
Không được, có ly hôn nhưng con sinh ra vẫn là cháu nội của họ, phải để họ lo tiền bạc mà nuôi con cháu nhà họ chứ!
Nhi thẳng thắn đáp:
Con không cần kiểu trách nhiệm đó, con sẽ ….
Bà Loan rít lên:
Mày ngu lắm con ạ, trách nhiệm có mài ra thành bỉm thành sữa được không? Mình chài được từng nào thì phải chài cho bằng hết chứ ngu gì mà ôm một mình!
Đến cuối cùng thì vấn đề của bố mẹ cô vẫn là tiền và tiền, không có gì ngoài tiền cả. Nhi trầm lặng một chút rồi nói:
Thôi, hôm nay con đi đi lại lại mệt rồi. Con muốn nghỉ một lát, ngày mai tính tiếp ạ!
Bà Loan thắc mắc:
Đi đâu mà đi nhiều? Với lại tại sao lại về cả đêm thế này?
Nhi thở dài rồi nói:
Hôm nay con cũng về thành phố để hoàn tất thủ tục ly hôn, sau đó đã trở về nhà trên kia nhưng có một kẻ b.i.ế.n t.h.á.i định giở trò với con nên con phải bỏ chạy khỏi đó!
Cô không nhắc lão Thái vì bố mẹ từng đụng độ với lão. Cũng vì bố mẹ không biết việc cô rời khỏi nhà ông Tráng đến ở cơ sở mấy tre đan nên họ hiểu rằng cô bỏ chạy khỏi nhà chồng. Nhưng thay vì cảm thông, bà Loan lại nói:
B.i.ế.n t.h.á.i? Sao nhà đó lại có như thế như vậy hả.? Mày nói thật đi! Hay mày tòm tem gì với ông bố chồng rồi bị bại lộ nên mày bỏ chạy đúng không? Trời ơi là trời, nhục ơi là nhục!
Nhi mạnh dạn nói:
Mẹ tưởng tượng đi đâu thế? Con bụng dạ thế này thì tòm tem với ai? Vả lại con không đến cái mức mà dính líu với bố chồng đâu. Mẹ bỏ kiểu suy nghĩ ấy đi, kẻ đó là người trong làng, đến lân la mấy lần nhưng hôm nay lại đòi giở trò. Con ôm được va-li đi là hay rồi đấy ạ.
Ông Vinh quay sang vợ:
Thôi. Nó nói thế thì nghe đi, dây ra lắm chuyện làm gì? Cứ ở lại đây sinh đẻ. Nhà kia tan nát rồi ai chả biết, cứ sinh đẻ xong xuôi rồi tính sau.
Bà Loan cũng gật đầu:
Ừ, con dại cái mang, con hư tại mẹ mà. Thôi, sinh xong rồi tính!
Nhi nhẹ nhàng:
Con đã dự tính rồi ạ, khi sinh xong, con sẽ vừa làm vừa học, sẽ cố gắng để có ngành nghề và nuôi con, ổn định cuộc sống sau này.
Bà Loan cười mỉa mai:
Cái thân cô còn nuôi chưa xong, về làm khổ hai cái thân già này, giờ đeo bòng thêm đứa con mà còn mơ mộng học với chả hành hả? Ảo tưởng vừa vừa thôi! Trước tôi nghĩ thằng Tuấn tử tế thì có nhà đó nuôi học, rồi thay đổi cuộc đời. Giờ thêm đứa nhỏ thì học hành cái gì?
Nhi quả quyết:
Con hi vọng bố mẹ ủng hộ con, chắc chắn con sẽ không phụ lòng bố mẹ!
Ông Vinh nhìn con gái:
Nói được thì làm được nhé! Chứ bố mẹ cũng già rồi, còn Ngô Đình phải học hành, phải cho nó đi đại học để mở mang dòng họ. Nên con làm sao đó thì làm, cho cân đối mọi thứ là được.
Nhi gật đầu:
Vâng, con sẽ tính toán ạ. Giờ con xin phép đi nghỉ đây!
Bố mẹ cô cũng đứng dậy đi ngủ. Nhi vào căn phòng nhỏ của mình cạnh bếp, căn phòng gắn bó với một thời thanh xuân của cô cùng những năm tháng học trò ý nghĩa. Đặt lưng xuống giường, cô thở nhẹ. Bất chợt, hình ảnh cái chạm môi ban chiều gợi lên trong cô. Minh Nhật quả là người tốt, rất tốt, chỉ là cái mệnh của cô nó định sẵn rồi, chẳng thể nào bén duyên với người tốt đẹp, với những thứ tốt đẹp. Nhi lim dim rồi chìm vào giấc ngủ say xong một ngày mệt mỏi…
Sáng hôm sau…
Mới sáu giờ sáng, Minh Nhật đã đến cơ sở mây tre đan. Tối qua, anh đưa Duy ra sân bay rồi không về thành phố C mà chọn một nhà nghỉ ở gần vùng ngoại thành phố F nghỉ lại. Chiều nay, anh có buổi ký kết hợp đồng ở thành phố F nên giờ này tính ghé vào rủ Tuệ Nhi đi ăn sáng. Nhưng khi anh đến, thấy hai bác bảo vệ với gương mặt lo lắng, thất thần đang đi loanh quanh rồi nhìn nhau lắc đầu. Biết anh là bạn của giám đốc, hai bác vội chào:
Cậu Nhật đến sớm vậy?
Minh Nhật mỉm cười:
Dạ, mới sáng ra sao trông hai bác lo lắng thế ạ?
Bác Sáu thở dài:
Tối qua, chúng tôi bị lừa ….bị một kẻ chuốc cho ngủ mê man…
Minh Nhật nhíu mày:
Ai làm việc đó vậy? Có mất nhiều đồ không bác?
Bác Sáu lắc đầu, khóe mắt rưng rưng hoen đỏ:
Cái lão già khốn nạn đó… Đồ thì không mất, nhưng ….cô Nhi… chẳng thấy đâu nữa cậu ạ!
Ánh mắt của Minh Nhật tỏ ra căng thẳng và lo lắng. Anh nhanh chóng chạy lại phòng trực, những khung nhôm tĩnh điện nằm ngổn ngang trên đường. Vào phòng, cánh cửa mở toang, va-li của Nhi cũng không còn. Nhưng điều khiến anh kinh hãi là những giọt máu từ trong phòng ra đến cửa và một ít trên nền gạch. Nhi đang mang thai, máu tươi như thế này… Trời ơi, Minh Nhật không dám nghĩ tiếp nữa, đầu óc anh rối bời. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô, chắc anh không thể tha thứ cho mình dù việc đó chẳng do anh gây ra. Vì tối hôm qua, khi đến sân bay, Minh Nhật đã định trở lại đây, định ngủ ở phòng bảo vệ bởi không hiểu sao anh thấy nóng ruột. Nhưng rồi nghĩ lại anh sợ nếu cô biết sẽ ngại ngùng. Vậy là, anh quyết định ở nhà nghỉ nhưng giờ đây đó là điều sai lầm. Minh Nhật không biết mẹ con cô bây giờ ở đâu và như thế nào…
Hai bác bảo vệ cũng có mặt ở phòng trực. Họ biến sắc nãy giờ khi nhìn những vết máu.
Bác Sáu lên tiếng:
Có khi nào… đó không phải là máu của Tuệ Nhi?
Minh Nhật nhìn bác:
Khắc Duy đã biết chưa ạ?.
Hai người bảo vệ lắc đầu:
Chúng tôi đang định kiểm tra xong cơ sở vật chất rồi mới báo cho giám đốc.
Minh Nhật gật đầu:
Hai bác có thể kể cho tôi mọi chuyện được không? Khoan báo cho Duy vì hợp đồng của cậu ấy quan trọng, để tôi tìm hiểu xem đã.
Bác Sáu trầm ngâm nói:
Hôm qua, khoảng sáu giờ chiều, một người đàn ông đeo khẩu trang kín đến mua mấy sản phẩm. Khi ông ấy mua xong thì các gian hàng cũng đóng cửa. Gần tám giờ tối, khi hai cậu vừa rời đi, tôi thấy ông ấy quay xe trở lại vì giờ đó không mấy người mua hàng nên tôi nhớ ông ấy. Ông ta quay lại bảo quên đồ, chúng tôi cũng giúp đi tìm và phát hiện ông ấy quên ngay phía sau cánh cửa của gian hàng trưng sản phẩm, người đàn ông ấy cảm ơn rối rít rồi ông ta bảo sẵn có chai rượu quý mà không có người thưởng thức cùng, nên sang bên kia đường mua một chút mồi. Tôi bảo chúng tôi trực nên không dám uống, ông ấy nói chỉ cần nhấp môi cho vui cũng được. Nào ngờ mới uống được một ngụm, tôi định thôi thì hai mắt díp lại rồi ngủ luôn.
Hai giờ sáng, chúng tôi mới tỉnh dậy thì đã như thế rồi. Giờ đó báo cậu Duy thì phiền nên tính kiểm tra cơ sở vật chất rồi mới vào.
Minh Nhật hỏi bác Sáu:
Bác có nhớ dáng dấp người đó không?
Bác bảo vệ gật đầu:
Dù nhá nhem tối nhưng tôi vẫn nhớ. Ông ta cao gần một mét bảy, mặc áo khoác dài màu xám, giọng nói đúng dân địa phương ở đây.
Minh Nhật nhíu mày suy nghĩ. Áo xám? Không lẽ là…. lão b.i.ế.n t.h.á.i sáng qua? Phải rồi, bị Minh Nhật và mọi người bóc mẽ, lão đã rất tức giận. Nếu là lão thì Nhi gặp nguy rồi.
Minh Nhật quay sang bác Sáu:
Bác có số điện thoại của Nhi không ạ?
Bác bảo vệ lại gật đầu:
Có chứ. Tôi có số máy của mọi người ở cơ sở để có gì còn liên lạc.
Minh Nhật lấy số điện thoại, chuẩn bị bấm gọi thì thấy có hai người một phụ nữ, một đàn ông đứng lấp ló ngoài cổng. Bác Sáu hỏi:
Ông bà tìm ai?
Người phụ nữ nói:
Xin lỗi ông, tôi hỏi cô Nhi. Tôi là người nhà cô ấy. Tối qua giờ thấy nóng ruột nên sáng đến hỏi xem sao. Cậu nói có vụ Bảy và bác Năm đến là được.
Minh Nhật cau mày lại:
Hai người ….ở gia đình chồng cô ấy đến à?
Anh chưa nói dứt câu, vụ Bảy xua tay:
Chúng tôi đến từ nhà Hoàng Tuấn nhưng rất thương cô Nhi. Cậu yên tâm đi. Cứ nói có vụ Bảy là cô ấy biết.
Minh Nhật thành thật nói:
Chúng con cũng đang cố gắng liên lạc với Nhi đây!
Vụ Bảy rưng rưng nước mắt:
Có chuyện gì với con bé rồi đúng không? Cả đêm tôi không ngủ được.
Nhật bấm gọi, vụ Bảy đặt tay lên ngực, lòng cầu mong cô nghe máy. Tiếng chuông đều đều được cất lên. Minh Nhật lòng như lửa đốt, điều gì sẽ xảy ra nếu cô không nghe máy? Hơn lúc nào hết, anh muốn nghe giọng cô nói, dù là mắng anh dối giả như hôm qua, cũng được một cô gái bản lĩnh. Đã đến lúc cần anh chở che…