Mặt trời sau giông bão chương 33 | Sự quyết đoán của Nhi

14/03/2024 Tác giả: Hà Phong 386

Đến lần gọi thứ ba, Nhật nghe tiếng bên kia vang lên:

A lô ai đây ạ?
Nhận ra giọng của Tuệ Nhi, đầu óc Nhật hiện ra đủ mọi hình ảnh cô gái mình thầm thương đang gặp rắc rối. Thế nên, anh hỏi cả tràng dài:

Nhi, em đang ở đâu? Hắn có làm gì em không? Đứa bé có sao không? Em nói đi, anh đến ngay!.
Những người đứng đó cũng nín thở dõi theo âm thanh phát ra từ điện thoại của Minh Nhật. Nhưng Tuệ Nhi lại ngập ngừng một lát như để nhận diện giọng nói rồi cô hỏi lại:

Xin lỗi, có phải… anh Minh Nhật không ạ?
Nhật nói nhanh:

Ừ, anh đây! Em không lưu số điện thoại của anh à? Em nói đi, em đang ở đâu? Hắn bắt em đi đâu rồi?
Nhi nén tiếng thở dài rồi nói:

Anh đang ở xưởng sao? Tôi ổn rồi, anh đừng lo!
Nhật sốt sắng:

Trời ạ! Anh lo đến phát rồ mà em nói hai tiếng ” tôi ổn “là xong à? Em nói cho anh nghe chỗ em đang ở đi!
Tuệ Nhi nhẹ nhàng:

Tôi ở nơi an toàn rồi, mà sao anh biết chuyện vậy?
Minh Nhật kể qua việc sáng nay anh đến xưởng rồi nói:

Nhưng anh thấy máu… Tuệ Nhi, em đang mang thai mà…
Nhi cười nhẹ:

À, không phải máu của tôi đâu! Là của lão ta. Hắn định giở trò nên tôi vơ con dao gọt trái cây đâm vào tay hắn. Có phải… tôi vi phạm pháp luật rồi không?
Minh Nhật lắc đầu:

Vi phạm cái gì? Em tự vệ chính đáng, gặp phải anh thì lão già đó không khéo quy tiến rồi cũng nên. Nhưng giờ em ở đâu rồi?
Tuệ Nhi nghĩ, mình đã dứt áo ra đi thì không nên dây dưa với Nhật và Duy nữa. Hai người đàn ông ấy quá tốt, nhưng nếu làm bạn với họ, cô sẽ gây rắc rối cho họ bởi những kẻ tiểu nhân luôn rình rập. Thế nên, tốt nhất cô không nên nhận những sự quan tâm của họ nữa. Vả lại, bố mẹ cô đã chẳng thể ưa nổi khi cô về đây, giờ nếu một trong hai người họ đến lại càng rắc rối. Cuối cùng, Nhi nói:

Minh Nhật, tôi rất biết ơn anh về những gì anh làm cho tôi, nhất là ngày hôm qua. Thế nhưng công việc của tôi ở xưởng cũng tạm xong rồi, còn một vài việc nhỏ tôi sẽ gửi mail cho sếp Duy cùng đơn xin thôi việc trong ngày hôm nay. Vì vậy, từ nay về sau tôi và anh chắc cũng chẳng có cơ hội gặp nhau nữa. Có gì anh cứ bàn với chị trưởng xưởng đan hoặc sếp Duy nhé!
Minh Nhật sững sờ. Những lời cô nói chả phải có nghĩa là anh và cô không còn cơ hội sao? Cánh tay anh buông thõng, ánh mắt tràn ngập những tia buồn bã. Không lẽ cuộc đời anh không có cơ hội kết duyên với những cô gái tốt đẹp hay sao? Chẳng lẽ một lần nữa anh lại để người mình thương rời xa mình hay sao? Nếu là Tường Vi anh chấp nhận một cách vui vẻ, bởi Vương Thăng xứng đáng và Vi chỉ yêu cậu ấy. Nhưng với Tuệ Nhi, cô chắc chắn đang ở trong những giây phút mệt mỏi, có khi sợ hãi nữa, cô cần một bờ vai để nương tựa, cần một sự chở che. Nhật không hiểu sao anh lại mến cô nhanh đến thế. Có lẽ đằng sau vẻ đanh đá kia, anh nhìn ra một tâm hồn yếu đuối nên trái tim anh như gắn vào trách nhiệm che chở cho cô vậy. Nhưng những lời Nhi vừa nói nghĩa là không muốn dính líu đến anh nữa. Tại sao chứ? Minh Nhật hỏi dồn:

Nhi, là sao? Tại sao anh lại không được biết chỗ em ở?

Tuệ Nhi vẫn nhẹ nhàng:

Anh Minh Nhật, anh biết chỗ tôi ở để làm gì? Tôi giờ là mẹ đơn thân, tôi chỉ muốn làm việc và chăm con, không muốn làm phiền đến ai cả. Cảm ơn anh vì tất cả, tôi tắt máy đây!
Nhi nói xong thì tắt máy khiến Minh Nhật chưng hửng. Anh biết dù gọi lại cũng không được gì nên đành im lặng. Vú Bảy thấy anh trầm mặc thì lắc lắc tay anh:

Cậu ơi, con bé sao rồi? Tôi chưa kịp nói gì với nó!
Vừa lắc tay Minh Nhật, vú vừa lật đật móc điện thoại của mình. Và không đợi anh trả lời mà vú lần mò số của Nhi để gọi. Cô nghe máy ngay sau hồi chuông đầu tiên:

Con nghe đây vú ơi!
Nghe giọng cô, nước mắt bà rơi như mưa:

Nhi, con sao rồi? Ai làm gì con? Sao con không nói với cậu kia là đang ở đâu, vú lo quá.
Nghe vú Bảy nói, Nhi hiểu bà cũng đang ở gần Minh Nhật:

Sao vú đến đó sớm thế ạ?
Bà Bảy nức nở:

Tối qua vú không ngủ được, lòng như lửa đốt. Thế nên, sáng nay bảo anh Năm chở ra đây, vừa gặp cậu này!
Nhi gật đầu:

Con ở nơi an toàn rồi, vú về đi, rồi con sẽ gọi nói chuyện với vú sau!
Nãy giờ bà Bảy nghe những gì Tuệ Nhi nói với Minh Nhật, bà hiểu cô gái tội nghiệp đang không muốn dây dưa với cậu kia. Trông cậu ấy cũng tử tế, lo lắng cho Nhi. Nhưng có lẽ Tuệ Nhi như chim sợ cành cong mà không muốn dây dưa. Bà nói:

Ừ, để vú về, nhớ đừng mất liên lạc với vú nghe con!.
Tuệ Nhi khẽ ” dạ” rồi tắt máy. Cô ngồi thần người trên giường. Vậy là Minh Nhật đã biết, cô không thể để liên lụy đến anh ấy và sếp Duy. Nhi thở dài rồi gửi mail cho Khắc Duy về những việc còn dang dở và đơn xin thôi việc. Xong xuôi cô nhẹ nhõm tháo sim điện thoại, khóa tài khoản Zalo và Facebook rồi đi dọn dẹp nhà cửa. Buổi sáng chỉ mỗi mình cô ở nhà, em trai đi học, bố mẹ cô có việc về quê nên Nhi thấy thoải mái. Cô giặt giũ rồi đi ra ngoài mua một chiếc sim điện thoại mới. Chưa đến giờ nấu bữa trưa nên cô tranh thủ bấm gọi cho vú Bảy. Chắc vú bận nên gọi mấy lần bà mới nghe máy:

A lô!
Tuệ Nhi rưng rưng giọng khi nghe câu nói đầu tiên của vú:

Con Nhi đây, vú ơi!
Vú Bảy vội vã hỏi:

Nhi hả con? Sao vú không thấy hiện tên?
Nhi nói:

Dạ con thay số điện thoại mới rồi, con không muốn dính líu đến sếp Duy và anh Minh Nhật, họ là người tốt, con thì như sao chổi, đi đến đâu gặp chuyện đến đó!
Bà vú thở dài, thương xót cho cô chủ nhỏ:

Vú cũng thấy cậu ấy tốt, dù mới chỉ gặp lần đầu. Ban nãy cậu Nhật có dặn vú nếu con gọi lại có nói địa chỉ thì gọi cho cậu ấy. Cậu ta còn hỏi vú nhà của bố mẹ con ở đâu, chắc là nghĩ con về đó, nhưng vụ chưa nói gì cả!
Nhi gật đầu:

Dạ hiện tại đúng là con đang ở nhà bố mẹ ạ. Vú ơi, vú đừng nói gì với anh Nhật nha. Trước chồng con nghi ngờ con với sếp Duy, con đã ngại rồi. Hôm qua anh Nhật có chở con xuống thành phố làm thủ tục ly hôn vì sợ con đi xe máy nguy hiểm, không ngờ ông Thái chụp được cảnh con lên xe anh ấy, tối qua gửi ảnh dọa con, lão còn chuốc thuốc cho hai bác bảo vệ ngủ để vào giở trò với con. May con thoát kịp, nên con không muốn phiền đến hai anh ấy nữa. Họ không có tội tình gì để phải chịu điều ra tiếng vào cả!

Vú Bảy nghe xong thì hiểu câu chuyện. Tuệ Nhi là thế, luôn hiền lành, không muốn phiền đến người khác, không muốn người khác bị liên lụy. Chính vì cô gái này cứ im lặng chịu đựng như thế nên bà càng thương hơn. Bà cũng biết bố mẹ Nhi chắc sẽ rầy la con bé, nhưng có lẽ Nhi không còn cách nào khác, nó phải về đó để nghỉ sinh. Bà thở dài:

Bố mẹ có mắng không con?
Nhi lắc đầu:

Không đâu vú à, vú yên tâm! Con lo được mà! Vú nhớ đừng tiết lộ địa chỉ và số điện thoại mới của con nha vú!
Bà Bảy gật đầu:

Ừ, vú hiểu rồi. Con yên tâm đi! Cố gắng ăn uống nghe chưa? Nếu có vấn đề gì cứ gọi cho vú, sinh xong bảo với vú để vú xuống chăm nghe con!
Nhi sụt sùi. Giá mà mẹ cô nói được những câu như thế, cô đỡ tủi thân biết bao. Tuệ Nhi dạ dạ vâng vâng rồi tạm biệt vú Bảy. Dù lòng cô vẫn day dứt với hai người đàn ông tốt bụng, nhưng cô nghĩ cách này sẽ tốt cho tất cả.

Mấy ngày sau đó, Minh Nhật không thể liên lạc với Nhi. Anh tìm đến gặp vú Bảy nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Anh không biết mọi chuyện là do đâu, lão già kia cũng không thấy xuất hiện nữa. Dĩ nhiên là nếu có bị thương thì gã đó cũng chẳng dám kiện cáo gì, vì nguồn cơn của sự việc là do gã. Đã mấy đêm, cứ nhắm mắt lại, hình ảnh cô gái kiên cường như bông hồng nhung đầy gai nhọn lại hiện lên trong đầu óc Nhật. Càng nghĩ lại càng nhớ, càng nghĩ lại càng day dứt. Chẳng lẽ số phận cứ mãi trêu đùa con đường tình duyên của anh?

Khắc Duy sau khi nhận được bản tóm tắt công việc và đơn xin thôi việc của Nhi thì thẫn thờ, hẫng hụt. Vậy là, đến cuối cùng, cô gái đó vẫn chọn cách ra đi và không để lại một tin tức gì. Chiếc xe máy của cô ở xưởng, anh đã gửi lại nhà ông Tráng. Anh không biết nên làm gì, nhưng trong lòng thấy trống rỗng khi xưởng thiếu hình ảnh cô gái xinh đẹp. Duy đoán Nhi về nhà bố mẹ đẻ, nhưng trong đơn xin việc, địa chỉ cô ghi lại là nhà chồng nên anh không biết nhà bố mẹ cô ở đâu. Duy hiểu Minh Nhật cũng rất nóng lòng tìm Nhi, nhưng ngay sau khi cô gửi mail cho anh thì mọi thông tin của cô không còn nữa, có vẻ như Tuệ Nhi hoàn toàn bốc hơi. Đã có lúc Duy nghĩ sẽ đi xa hơn với cô, nhưng anh cũng biết Tuệ Nhi rất khó chấp nhận mình. Một phần, có thể cô không muốn cái tin đồn kia trở thành sự thật, một phần nữa, có lẽ lòng cô chưa muốn mở ra để yêu thêm một lần nữa. Nhưng có một điều là ánh mắt Nhi nhìn Minh Nhật không giống khi cô nhìn anh. Với Duy, Nhi thoải mái trò chuyện hơn, còn với Minh Nhật, Duy thấy trong cô nét ngại ngùng. Chính điều đó khiến Duy nghĩ rằng Nhi không hề có tình cảm với mình, vì giữa anh và cô đơn thuần là quan hệ công việc nên cô dễ dàng trò chuyện với anh hơn, còn với Minh Nhật có thể cô có chút tình cảm khác hoặc sự khách sáo khiến ngôn từ bị hạn chế. Dẫu sao thì đến hiện tại, cả hai đều không liên lạc được với Nhi. Nhiều lúc, có những việc đã được an bài thì mình không nên chống lại nữa. Đành chờ duyên phận sắp đặt vậy, miễn là cô vui vẻ, hạnh phúc thì anh cũng vui.

Vào một buổi tối hơn một tháng sau đó, Tuệ Nhi ăn cơm xong, dọn dẹp rồi tranh thủ ôn bài. Cô đã tự học lại chương trình lớp mười hai và đăng ký một khóa ôn thi online. Nhi rất háo hức chờ đến mùa thi của năm tới. Nếu đúng như dự kiến thì đến lúc đó, bé con của cô đã được năm, sáu tháng rồi, Nhi có thể đi thi và đi làm được. Nhưng không hiểu sao, từ chiều đến giờ, cô thấy lòng bồn chồn không yên. Mọi thứ đã chuẩn bị xong, bố mẹ cô lâu nay cũng ít nói năng nặng lời với cô, một phần cũng nhờ hàng xóm hay qua lại. Họ cũng nói với bố mẹ cô rằng Nhi đáng thương và cần chở che. Nhưng Nhi biết, bố mẹ cô diễn rất giỏi. Khi người ta ra về, kiểu gì Nhi cũng nghe vài tiếng thở dài và vài câu mỉa mai. Nhưng vì bé con, vì cuộc sống của cả hai mẹ con sau này, Nhi bỏ qua hết.

Cô đang say sưa làm bài tập thì cảm nhận cái gì đó ươn ướt phía hạ thân. Cô nhíu mày khi bụng lên cơn đau. Nhi vội đứng dậy và đi vào nhà vệ sinh, rồi hốt hoảng khi thấy những vết máu hồng xuất hiện. Cô hít vào thở ra, cố lấy bình tĩnh rồi gọi mẹ:

Mẹ ơi…. hình như con sắp sinh rồi!
Bà Loan cau mày :

Sinh gì tầm này? Trời rét như cắt!
Nhi nói:

Nhưng con thấy đau bụng và ra máu…
Bà Loan thở dài:

Chờ đến mai xem sao đã!

Bài viết liên quan