Mặt trời sau giông bão chương 34 | Sự tử tế của anh Tài

14/03/2024 Tác giả: Hà Phong 505

Nhi lo lắng:

Nhưng mẹ ơi…
Bà Loan gắt lên:

Tao sinh hai chị em mày, nuôi lớn từng này rồi mà nói vẫn không nghe à? Đã vỡ ối đâu mà lo? Nhiều người đau cả ngày còn chưa sinh nữa kìa!
Bà nằm trong chăn xem tivi và nói vọng ra. Nhưng Nhi vẫn thấy sốt ruột, có lẽ do cô lần đầu sinh đẻ nên tâm trạng khác với những người có kinh nghiệm như mẹ. Nhi cầm giỏ đồ đi sinh lên rồi đặt xuống. Ban nãy cô nhắn tin cho Thùy nhưng chắc bạn đang bận. Cô thấy lòng như lửa đốt. Và cuối cùng, bản năng của người mẹ đã chiến thắng cái kinh nghiệm kia. Khoảng mười phút xoay ra xoay vào, Nhi cầm lại giỏ đồ và bấm gọi taxi:

Cho tôi một xe bốn chỗ đến số nhà 12 ngõ 3 đường P.
Mẹ cô thấy Nhi gọi xe thì ló đầu ra nói:

Con với chả cái nói không thèm nghe. Đã bảo là mới chỉ lên cơn đau vậy thôi, theo ngày dự kiến thì ba ngày nữa mới sinh, nó đau chứ chưa sinh đâu!
Nhi quả quyết:

Con cứ đến bệnh viện xem sao, thà chưa sinh ở đó theo dõi, chứ cứ ở nhà lỡ tối nay sinh luôn thì làm sao hả mẹ?
Bố cô nãy giờ im lặng bỗng cất tiếng:

Ngày trước toàn bà đỡ đến nhà đỡ đẻ hoặc tới trạm xá là xong. Các ông và ngày xưa cứ chín, mười đứa cũng khỏe mạnh cả. Giờ các chị cứ lắm chuyện!
Nhi chán không muốn nói với bố mẹ mình nữa. Nghe tiếng còi taxi, cô cầm giỏ đồ bước ra. Bà Loan lật chăn ngồi dậy, với lấy cái áo khoác, xỏ đôi dép trong nhà và nói:

Đợi đấy, mày đi một mình rồi người ta lại dị nghị, nghĩ là bố mẹ không đưa con đi sinh, lại bôi thêm lớp cho lớp trầu vào mặt tụi tao nữa. Rồi mày xem, kiểu gì cũng nằm thêm vài ngày, tốn cả đống tiền!
Nhi định im lặng, nhưng rồi cô quay lại:

Mẹ ạ, con gái mẹ đang đến lúc vượt cạn mà mẹ nói vô tình thế? Mẹ đi hay không thì tùy mẹ. Con có bảo hiểm, vả lại tiền sinh đẻ con cũng chưa ngửa tay xin bố mẹ cơ mà?
Ông Vinh giục vợ:

Thôi bà đi đi, đứng đó mà lèm bèm mãi nữa!
Bà Loan cũng vội chạy theo Nhi. Bước lên taxi, Nhi cảm nhận rõ sự thay đổi của cơ thể. Bụng cô đau từng cơn, bác tài xế thấy Nhi có vẻ căng thẳng thì chuyên tâm lái xe đến bệnh viện thành phố F. Nhi trả tiền xe rồi bước xuống, cô thấy bà Loan cũng vội cầm giỏ đồ đi theo mình. Đang định đi đến phòng sinh thì vừa đến cửa khoa sản, cô cảm thấy phần hạ thân nước chảy ra như xối. Chị y tá vừa nhìn thấy Nhi vội chạy lại đỡ:

Trời, vỡ ối rồi, may đến kịp!
Rồi chị ấy gọi vào phía trong:

Đưa băng ca nhanh lên! Bệnh nhân vỡ ối rồi!
Chiếc băng ca lập tức được đẩy đến. Nhi được mọi người đỡ lên và đưa ngay vào phòng sinh. Bà Loan cũng hốt hoảng chạy theo. Nhi thở nhẹ:” con gái, mẹ con mình sắp được gặp nhau rồi đấy!”.

Phòng sinh đang có hai sản phụ trong cơn đau quằn quại, người nhà nóng ruột đi đi lại lại phía bên ngoài. Riêng bà Loan thì ngồi thần một chỗ, tay bà run run nắm chặt giỏ đồ. Cũng may bà chạy theo kịp, nếu không nó đến bệnh viện một mình thì không biết làm sao? Bà không nghĩ con bé sinh nhanh thế, bà cứ tưởng dọa đau thôi, hóa ra sinh con so mà nhanh quá!

Cái cảnh chờ đợi bên ngoài chắc còn nóng hơn phía trong. Người ta đi sinh có nhà nội, nhà ngoại động viên nhau, cùng nhau hi vọng, chỉ mỗi bà ngồi lủi thủi một mình, thật là mất mặt mà! Con với chả cái, nó lấy chồng chẳng kiếm được hào xu nào cho bố mẹ thì nhà chồng đã thất thế rồi. Giờ đèo bòng thêm đứa nhỏ, bỏ thì thương, vương thì tội. Haizzz, bà khẽ thở dài. Cánh cửa bật mở, cô y tá bước ra nói:

Ai là người nhà của bệnh nhân Ngô Tuệ Nhi?

Bà Loan lật đật đứng dậy:

Tôi đây ạ!
Cô y tá mỉm cười:

Con bác sinh rồi nhé, là con gái, nặng ba phẩy một ki – lô – gam. Bác đưa đồ đây cháu vào mặc cho bé ạ!
Bà Loan vội đưa đồ cho cô y tá. May quá, cuối cùng cũng ổn. Mấy người xung quanh nhìn nhau lo lắng:

Con của bác kia mới vào mà sinh rồi, may thật!

Ừ, nhà mình sao lâu thế không biết?

Bà Loan gật đầu cười:

Dạ cháu nhà tôi vỡ ối rồi nên nhanh hơn ạ!
Một lát sau, người ta gọi bà vào cho con bé uống sữa. Bà chưa kịp vào thì thấy bóng dáng của Thùy lao đến:

Bác Loan, Nhi sao rồi ạ?
Bà nhìn bạn của con gái:

Nó sinh rồi cháu à, ba phẩy một ki – lô – gam. Giờ họ gọi bác vào cho bé bú bình.
Thùy cầm lấy hộp sữa bột và bình pha rồi nhanh miệng nói:

Phích và nước nguội đâu bác? Bác để đó con làm cho, con đang nuôi con mọn nên quen hơn!
Bà Loan gật đầu:

Ừ, con giúp bác nha. Mà bé nhà con đâu, sao con đi được thế này?
Thùy cười:

Dạ mẹ chồng và chồng con đang trông bác ạ. Hai người còn giục con vào nhanh với Nhi kẻo nó tủi. May mà nó đến kịp bác nhỉ?
Bà Loan cười trừ, khuôn mặt lộ vẻ xấu hổ:

Ừ cũng may, đến nơi là vỡ ối luôn!
Ban nãy, Nhi nhắn tin cho Thùy nhưng sau đó không thấy cô nhắn lại nên Nhi đi đến bệnh viện luôn. Thùy dọn dẹp xong, đọc được tin của Nhi thì vội gọi cho Nhi nhưng không được nên gọi cho ông Vinh rồi đến thẳng bệnh viện thành phố. May là bạn của cô đã mẹ tròn con vuông.

Thấy Thùy , bỗng nhiên Nhi tủi thân, vành mi hoen đỏ, môi run run. Thùy hiểu chắc chắn bà Loan nói gì bạn cô rồi. Thùy cầm lấy bàn tay Nhi:

Ổn rồi! Mày giỏi lắm! Đừng khóc nữa!
Rồi cô bế em bé lên cưng nựng và cho bé bú sữa bình:

Mẹ con giỏi nhỉ? Con giống mẹ Nhi ghê, xinh đáo để!
Có Thùy, Nhi mới được an ủi, thấy ấm lòng hơn. Ngày hôm sau, bé con sau khi được tiêm vắc xin viêm gan B thì cùng mẹ Nhi về nhà. Trông con bé dễ thương, Nhi nhìn Thùy cười:

Đặt tên là Cà Chua nhé! Tên đi học nghĩ sau!
Thùy ra dấu OK. Những ngày sau đó, Cà Chua rất ngoan, bú no rồi ngủ. Dù cách nhà Nhi ba cây số nhưng Thùy vẫn qua lại thường xuyên với cô.

Đúng như lời hứa, khi Nhi sinh được gần hai tuần thì vú Bảy gọi điện. Dù cô không cho bởi sợ vú đi lại vất vả, lại sợ nhà ông Tráng không ai lo, nhưng bà vú nằng nặc xuống chăm Nhi ít tuần. Nghe đến việc vú xuống, bà Loan giãy nảy lên:

Này, chắc mày lại ca thán gì nên bà đó mới xuống đúng không? Kiểu là bố mẹ không lo được cho mày đúng không? Con bé Thùy còn được, chứ bà đó thì không, rõ chưa?
Ông Vinh trầm ngâm:

Thôi, để người ta xuống, người ta sẽ thấy con mình cực như thế nào. Dù sao bà ta cũng từ nhà nội đến đây, để nhà họ có trách nhiệm chứ! Biết đâu họ còn gửi thêm tiền chăm cháu!
Nhi nhìn bố mẹ mình:

Con không hiểu mình có phải con đẻ của bố mẹ hay không nữa. Sao lúc nào bố mẹ cũng chỉ nghĩ đến tiền thế?
Bà Loan liếc cô:

Thế không có tiền thì cạp đất để ăn à? Mày n.g.u lắm, mày không phải con đẻ thì tụi tao ôm thế này làm gì cho nặng bụng thêm. Mày đừng so đo với Ngô Đình, nó là con trai, cần học hành để ấm êm dòng họ. Còn con gái, sớm muộn cũng lấy chồng. Tao nuôi mày hai mươi năm ăn học, lấy chồng tốt thì bố mẹ được nhờ, không bỏ công sinh thành dưỡng dục. Chứ lấy phải loại tù tội thì cha mẹ khổ thôi. Còn Ngô Đình, nó học tốt thì làm ông này ông nọ, lấy vợ về phụng dưỡng bố mẹ mày, hiểu chưa?

Nhi thở dài:

Thời đại nào rồi mà bố mẹ còn trọng nam khinh nữ? Con cũng học hành có đến nỗi nào đâu, vì nghèo mà không học đại học, nhưng chắc chắn con sẽ học, sẽ thay đổi cuộc đời mình!
Bà Loan giọng mỉa mai:

Ừ, giờ mày lo thân mày với con bé cho tử tế là tao thấy Phước rồi đấy! Còn chuyện bà vú, bố mày nói cũng có lý. Thôi cứ để bà ấy xuống đây xem sao, tao cũng đỡ đi phần nào.
Về phía vú Bảy, bà chưa nói với ông Tráng vội mà bàn với ông Năm và gọi điện thoại cho vợ chồng cậu Tài. Anh Tài nghe tin Nhi sinh thì giục vú xuống thành phố chăm cô. Anh về nhà ông Tráng lúc ông không có nhà, đưa cho vú mấy hộp sữa cho trẻ sơ sinh và một phong bì dày rồi nói:

Con biết bố con không ưa thím ấy, nhưng cả mẹ con thím Nhi không có tội tình gì cả. Giờ vợ chồng thím ấy chính thức ly hôn rồi vì thằng Tuấn tù tội, họ cũng xử nhanh. Thím Nhi nạp đơn mấy tuần là xong, nhưng con bé vẫn là dòng máu nhà mình. Vú lựa lời động viên thím ấy nhé. Vú cứ nói với bố con là về quê có công việc gì đó, bố con không suy xét đâu. Còn ăn uống thì Vân sẽ chuẩn bị thức ăn hàng tuần cho bố và bác Năm luôn, bác ấy chăm vườn là được.
Vú Bảy cảm ơn cậu Tài vì vợ chồng cậu chủ hiểu cho Nhi. Dù cậu không biết việc lão Thái nhưng vẫn rất thương Nhi. Vú lần theo địa chỉ Nhi nói, ra bắt xe tới gặp cô. Gặp nhau, hai người mừng mừng tủi tủi. Vú Bảy truyền đạt lại những lời cậu Tài nói, bà còn mang theo nhiều đồ quê cho cô. Mẹ của Nhi thấy phong bì thì sáng mắt lên:

Nhi, con đưa mẹ cầm mua thức ăn nhé, hay là con giữ ? Vì con cũng chưa ra ngoài được nên giữ tiền làm gì?
Nhi cẩn thận mở phong bì, giữ lại một phần rồi đưa phần lớn cho bà Loan:

Mẹ cầm từng này mà mua đồ ăn, con giữ một ít thêm vào phòng thân cho bé sau này.
Bà Loan giật phắt xếp tiền bỏ vào túi quần rồi nói:

Vú ở phòng này với Nhi luôn nhé, vì nhà tôi không có nhiều phòng.
Vú Bảy cười:

Dạ không sao đâu bà, tôi xuống với cô Nhi thì sẽ ở đây, cũng đỡ cực cho bà phần nào hay phần ấy!
Bà Loan gật gật đầu rồi đi ra ngoài. Bà đếm xếp tiền rồi thì thào với ông Vinh:

Cũng may còn thằng con cả giàu lại biết điều, cũng kha khá đấy! Con Nhi nó giữ một ít phòng thân, còn đâu đưa cho tôi ông ạ!
Ông Vinh nhếch miệng:

Đấy, tôi đã nói đúng chưa? Mình nuôi con thì cũng phải gặt được đôi chút chứ? À, hay ta cứ để mẹ con nó lại đây, đôi lúc còn kiếm được chút!
Bà Loan lắc đầu:

Đó là mình nghĩ, nhưng con Nhi này nó n.g.u mà kiêu kỳ lắm, không dễ moi thông tin đâu. Đã nghèo lại còn sĩ. Đúng là cha mẹ sinh con trời sinh tính mà!

Bài viết liên quan