Mặt trời sau giông bão chương 36 | Đỗ đại học
Quả như dự đoán, Nhi lần thứ hai đỗ vào trường Công nghệ thông tin. Nhưng không như hai năm về trước phải bảo lưu kết quả, lần này cô quyết tâm ở lại thành phố C để thực hiện ước mơ của mình. Nhận được giấy báo đỗ đại học, Nhi vui sướng khoe với bố mẹ gọi điện thoại cho vú Bảy và cả bác Thảo. Cô dự tính sẽ tới thành phố C sớm hơn thời gian nhập học để sắp xếp lại phòng trọ và tìm việc làm thêm theo lời bác chủ trọ giới thiệu. Mọi việc có vẻ suôn sẻ với cô, số tiền làm thêm ở thành phố F trước khi thi và trong thời gian chờ nhập học được Nhi cất cẩn thận. Biết cô đi học và đem theo Cà Chua, vợ chồng anh Tài có đến sắm quần áo cho bé và đưa một phong bì tiền. Nhi không dám nhận tiền vì anh chị đã giúp đỡ quá nhiều:
Dạ thôi ạ, bác cho Cà Chua nhiều rồi. Quần áo thì em nhận, số tiền thì….
Chị Vân dúi phong bì vào tay Nhi:
Em cứ cầm đi. Mẹ mất, bố thì như thế, anh chị thay mặt mẹ lo cho em, cho cháu. Em thiệt thòi nhiều rồi, đừng ngại ngần gì cả! Kể cả sau này có khó khăn gì cứ gọi cho anh chị, nghe không?
Nhi cầm lấy phong bì, nước mắt lưng tròng:
Em cảm ơn anh chị ạ!
Ít ra, ngoài người mẹ chồng đoản mệnh, gia đình Tuấn vẫn còn có anh trai và chị dâu cùng những người giúp việc tốt bụng, biết suy nghĩ.
Tới thành phố C, cô để Cà Chua làm quen với bà Thảo và bà nội bé Gil có gì còn dễ nhờ cậy. Có lẽ trời thương cô nên Cà Chua ngoan lắm, ai cũng yêu cả. Bé không quá bám mẹ và dễ quen với hai bà cùng anh Gil nữa, thấy hàng xóm sang là cười toe toét và vỗ tay. Ngày nhập học, khoác lên mình chiếc áo đồng phục của trường Công Nghệ Thông Tin, Nhi thấy hạnh phúc vô cùng. Vậy là cô đang thực hiện ước mơ của mình. Cô sẽ học tập chăm chỉ và lo cho thiên thần nhỏ. Vì Nhi đạt điểm cao nên cô được bổ nhiệm vào ban cán sự lớp. Nhi đã từng làm cán bộ lớp ở cấp ba, cô biết công việc đó rất bận rộn. Vì thế lần này, Nhi từ chối, cô nói thẳng với thầy Trưởng Khoa rằng mình đang là mẹ đơn thân, cần lo cho con nhỏ nên không thể chuyên tâm vào các phong trào bề nổi được. Giảng viên đó sau khi nghe Nhi thẳng thắn trình bày, dù rất tiếc nhưng vui vẻ chấp nhận, tạo điều kiện cho cô học tập.
Ngay chiều hôm đó, Nhi đã tới đường X, vào cửa hàng W để xin làm nhân viên bán thời gian. Bước vào trong, Nhi mới để ý kỹ đây là cửa hàng trưng bày các sản phẩm rượu ngoại. Cô hơi ngần ngại, bởi nhắc tới rượu bia là thấy phức tạp rồi.
Tiếp Nhi là một chị khoảng hơn ba mươi tuổi, trông chín chắn nhưng còn trẻ lắm. Chị ấy mời Nhi ngồi rồi nói:
Cứ gọi chị là Ngọc Diễm nha. Em đến xin việc làm thêm hả?.
Nhi thành thật nói:
Dạ, em là sinh viên năm thứ nhất của Trường Đại học Công nghệ thông tin. Em muốn làm thêm buổi tối ạ, vì ban ngày em đi học, sinh viên năm thứ nhất khá bận rộn chị ạ!.
Ngọc Diễm lắng nghe Nhi nói rồi gật đầu:
Chị hiểu ý của em rồi, sinh viên năm thứ nhất mới làm quen với mọi thứ nên nhiều bỡ ngỡ. Chỗ này là nơi trưng bày sản phẩm được nhập khẩu từ nước ngoài. Còn trụ sở của tập đoàn lại tọa lạc ở địa điểm khác. Công việc cũng chỉ là nhân viên văn phòng thôi, không đến nỗi phức tạp như tiếp thị rượu đâu. Nhưng em mới nhập học, chưa có kinh nghiệm gì cả nên chị rất khó nhận. Em thông cảm nhé, bọn chị luôn cần những người có trình độ về công nghệ thông tin, nhưng ở thời điểm hiện tại thì chưa thể tiếp nhận em. Nếu một thời gian nữa em học thêm một học kỳ hay lâu hơn một chút, có thêm những kỹ năng. Đến lúc đó, nếu em muốn làm việc ở đây thì chị sẽ nhận.
Nhi xong mà lòng buồn rười rượi. Mọi chuyện không dễ dàng như cô nghĩ. Nhưng chị ấy nói không sai. Nhi mới đỗ đại học, chưa có kinh nghiệm gì, Tập đoàn người ta lớn như thế, lỡ có sai sót gì thì tiền đâu mà đền chứ? Nhi cảm ơn chị Ngọc Diễm rồi bần thần đi ra. Bất chợt, cô nhớ tới lời sếp Duy, đến thành phố C có gì khó khăn cứ nghĩ đến anh Minh Nhật. Không biết những tháng qua, hai người đàn ông tốt bụng ấy có khỏe không? Chắc họ không còn nhớ Nhi nữa đâu nhỉ? Bỗng nhiên, nghĩ tới họ, Nhi lại hồi tưởng về cái chạm môi rất khẽ với người đàn ông đẹp đẽ cô mới gặp hai lần. Chắc là anh ấy đã lấy vợ rồi, đâu lông bông như Nhi nữa. Tấm card visit cô vẫn để trong ví. Nhưng không, Nhi không nên liên lạc với anh, không nên làm phiền anh. Ngoài kia bao la lắm, tốt nhất cô nên dựa vào bản thân mình.
Mải nghĩ, Nhi va vào một người. Tập hồ sơ trên tay cô rơi xuống đất. Nhi giật mình, cúi xuống, miệng rối rít xin lỗi, tay nhanh nhẹn nhặt giấy tờ bay ra. Người đàn ông cao lớn cũng cúi xuống nhặt rồi đưa lại hồ sơ cho cô. Nhi vẫn cúi đầu xin lỗi, người đó nói:
Không sao đâu! Lần sau cô đi đứng cẩn thận hơn nhé!
Nhi ngẩng lên – một người rất cao, giọng nói trầm ấm, ánh mắt anh ta nhìn cô hơi lạ. Còn Nhi lại có cảm giác người này quen quen như đã gặp ở đâu đó, nhưng cô không nhớ nổi, nên cảm ơn lời nhắc nhở của người đó rồi vội vã bước đi.
Nhi đi rồi, người ấy bước vào cửa hàng W. Chị Ngọc Diễm thấy người đàn ông ấy thì mỉm cười:
Vương Thăng, em đến lấy rượu hả?
Thăng gật đầu:
Chào chị ạ, mấy chai rượu em đặt làm quà đã về cả chưa chị?
Ngọc Diễm gật đầu:
Rồi em ạ.
Vương Thăng chỉ về phía Nhi vừa bước ra khỏi và nói:
Cô gái đó đến đây làm gì hả chị?
Ngọc Diễm nhìn theo dáng người đang lên xe máy rồi nói:
À, con bé đó là sinh viên năm thứ nhất của Trường Đại học Công nghệ thông tin đến xin vào vị trí trước đây của Tường Vi làm đấy. Nhưng bạn này vừa mới nhập học, lại là mẹ đơn thân nên cũng bận rộn. Nghe Bạn ấy trình bày như thế, vì chưa có kinh nghiệm nên chị không dám nhận. Chị khuyên bạn ấy cứ trau dồi các kỹ năng rồi một thời gian nữa quay lại!
Thăng nhíu mày nhớ lại cái tên được ghi ngoài hồ sơ – Ngô Tuệ Nhi, đến từ thành phố F. Chẳng lẽ là cô gái ấy? Nếu tính về thời gian thì chắc giờ này cô ấy đang nuôi con một mình, chắc chắn là cô ấy..
Ngọc Diễm thấy Thăng trầm ngâm đến thất thần thì huơ huơ tay trước mặt anh:
Này, thấy gái xinh rồi mê muội hả? Tường Vi mà biết thì…
Thăng bật cười:
Trời ạ! Em hỏi vì thấy giống một người bạn của anh Nhật, chứ em thì cả đời này và bao nhiêu đời sau nữa chỉ có mỗi Lâm Tường Vi thôi. Một mình vợ mà em đã dốc cả sức lực, thêm cô này nữa chắc em sống không nổi.
Chị Ngọc Diễm cười rũ rượi. Vương Thăng là thế, đi đến đâu đều khiến người ta phải cười đến đó. Đây là anh chàng nổi tiếng cưng chiều vợ ai cũng biết. Tường Vi từng làm ở đây, vợ chồng cô lại rất thân với cậu chủ Minh Nhật nên mọi người luôn vui vẻ khi anh đến. Anh bông đùa thêm vài câu nữa rồi lấy số rượu đã đặt và ra về.
Còn Tuệ Nhi, cô thất thểu về nhà trọ kể cho bác Thảo nghe về sự việc ban nãy. Bác chủ trọ an ủi cô:
Con cứ bình tĩnh, ở đây không thiếu việc làm đâu. À, đầu ngõ nhà mình mới mở cửa hàng ăn. Hay là con sang xin tạm chân phụ bàn, rửa bát gì đó buổi tối xem sao. Họ mở cả ngày chắc có tuyển người làm theo ca đấy!
Nhi cảm ơn bác chủ trọ tốt tính rồi cho Cà Chua bú và đi luôn ra nhà hàng đầu ngõ. Nhà hàng này có nét quê kiểng rất lạ. Cô ngay từ đầu đã bị hút hồn với cách bài trí bằng những sản phẩm mây tre đan ở phía trước. Không biết một nhà hàng độc và lạ thế này có thuê một cô gái mới chân ướt chân ráo để thành phố C hay không. Vào tới nơi, cô ngạc nhiên khi thấy mấy sản phẩm mây tre đan có gắn logo của xưởng Khắc Duy được trưng bày ở đây. Trái đất quả là tròn. Ở thành phố C, cô vẫn được nhìn thấy những sản phẩm mà mình đã từng làm, sản phẩm từ bàn tay khéo léo của những người cô yêu mến ở vùng ngoại thành. Nghĩ đến đó, cô lại bất giác nhớ tới Minh Nhật. Nhưng rồi Nhi tự vả mình. Cô làm sao dám mơ tưởng đến người con trai ấy chứ? Và biết đâu giờ anh đã yên bề gia thất. Ừ, lúc chiều mình mới nghĩ đến việc này cơ mà, sao giờ này nghĩ nhỉ? Đúng là nhảm nhí mà!
Đón cô là một chàng trai trẻ:
Chào em, anh là Bảo – quản lý nhà hàng. Anh đồng ý cho em vào làm . Thật ra, nếu em thành thạo máy tính, em có thể làm thu ngân đỡ mệt hơn. Nhưng nhà hàng mới mở em lại sinh viên năm thứ nhất mới nhập học nên tạm thời em làm phụ bếp và dọn rửa bát nhé. Công việc của em là sau năm giờ chiều có mặt để phụ giúp bếp trưởng mấy việc lặt vặt, sau đó bàn nào ăn xong thì dọn. Chúng ta cần đảm bảo những món ăn cũng như bát đĩa kia sạch để thu hút khách. Sau này, nếu em học lên một chút, có kinh nghiệm thì anh sẽ bố trí công việc tốt hơn.
Trời ạ! Công việc gì cứ lương thiện là được. Nhi này, nghe như mở cờ trong bụng vui vẻ. Cô cảm làm ơn anh Bảo rồi đi về phòng trọ. Chỗ này gần nhà bác Thảo nên cô dễ dàng đi lại không lo tắc đường như giờ tan tầm.
Vào một buổi tối…
Tại biệt thự VI được trang hoàng lộng lẫy, hôm nay khách khứa đến rất đông để chúc mừng sinh nhật bảy tuổi của cậu cả – con trai đầu lòng của Vương Thăng và Tường Vi. Thăng lịch lãm trong bộ vest màu đỏ đô, nét hấp dẫn hiện lên từng đường trên khuôn mặt. Đứng bên cạnh anh, Tường Vi dù là mẹ của ba nhóc tỳ nhưng vẫn giữ trọn nét thanh xuân, khuôn mặt rạng ngời hạnh phúc. Cậu cả Vương Khôi bảy tuổi nhưng trông rất chín chắn, đẹp đẽ không kém bố – khuôn mặt sáng ngời, nụ cười duyên khiến ai nấy đều xuýt xoa.
Đã bảy rưỡi tối, bữa tiệc bắt đầu mà Vi vẫn chưa thấy người anh thân thiết Minh Nhật tới, cô hỏi Vương Thăng:
Anh Nhật nói bay từ Úc về sáng nay hả chồng?
Thăng đang ngồi với bộ tứ, ai nấy đều vui vẻ, nghe vợ hỏi thì gật đầu:
Ừ, sáng nay anh ấy mới gọi cho anh mà, sao vẫn chưa thấy nhỉ? Hay là đi Úc năm tháng mà quên đường tới đây rồi?
Tường Vi cười:
Vớ vẩn, anh ấy mỗi tội ế chứ đâu lú lẫn tới mức đó!
Vừa nói tới đó, cả hai đã thấy bóng dáng cao lớn của Minh Nhật. Con người này có bề ngoài không đoán được tuổi, cứ trẻ trung mãi như thế. Minh Nhật đưa tay bắt tay Vương Thăng:
Xin lỗi, anh đến trễ, có chút việc đột xuất với đối tác nên xử lý hơi lâu. Đi sang học công nghệ mới năm tháng bên Úc, vậy mà về nhà một núi công việc.
Thăng cười:
Đấy, anh cái gì cũng nhớ, mỗi lấy vợ là quên!
Nhật nhìn anh:
Quên đâu? Tại cái số cứ thấy cô nào vừa mắt là y như rằng cô ấy lấy chồng hoặc biến mất sau một thời gian!
Thăng như nhớ ra điều gì, liền nói:
À, cách đây mấy hôm em tình cờ gặp Tuệ Nhi đấy. Anh nhớ không?
Nhật trân trân nhìn Thăng:
Em vừa nói cái gì cơ?