Mặt trời sau giông bão chương 37 | Tìm được em
Ngay sau câu nói đó, anh nhận ra mình hỏi không đúng lúc lắm vì khách khứa chào hỏi Vương Thăng đang rất đông. Thế nên, Minh Nhật nói:
Thôi để lúc khác, em cứ tiếp khách đi đã!
Thăng gật đầu, anh đủ tinh tế để nhận ra đôi mắt của Minh Nhật lóe lên những tia vui mừng lẫn yêu thương khi anh nhắc đến tên Tuệ Nhi. Thăng chào hỏi mọi người một lát rồi nói với Bá Trọng:
Cậu và các bạn tiếp giúp tôi một chút nhé, tôi phải nói chuyện với Minh Nhật!
Tường Vi đứng bên cạnh cũng gật đầu:
Anh đi đi. Chắc giờ nãy giờ anh Nhật nóng lòng chẳng làm được gì đâu!
Bảo Long vỗ vai Thăng:
Cậu có việc cứ làm đi, khách khứa cũng chủ yếu chụp ảnh ngôi biệt thự với chụp ảnh cùng Vương Khôi. Màn chào hỏi là xong rồi đấy!
Vương Thăng tiến lại phía Minh Nhật rồi kéo anh vào phòng làm việc của mình. Nhật ngơ ngác:
Khách khứa ở ngoài kia sao lại kéo anh vào đây?
Thăng cười:
Em lại chả quá hiểu anh sao? Nãy giờ chắc lòng như lửa đốt. Thực ra, em không biết chuyện gì giữa anh và Tuệ Nhi. Từ lần gặp đó, không thấy anh nhắc đến tên cô ấy nên em cứ nghĩ hai người không đi đến đâu. Thà như Lê Minh, cũng gặp Lâm thì cô ấy bỏ chồng và đang mang thai Sonic, nhưng Minh lại có mối làm ăn với công ty của anh trai Lâm nên được hậu thuẫn rất nhiều, còn anh thì ….
Nhật gật đầu:
Ừ, anh hiểu. Thật ra là cô ấy bỗng dưng biến mất, anh tìm không được. Lại đúng lúc đó bố nói anh sang Úc học công nghệ mới, anh nghĩ chuyện đi ấy vừa là cơ hội học hỏi nhưng cũng là dịp để anh nhìn nhận lại tình cảm của mình, xem có phải anh thật lòng yêu Nhi hay không. Anh cũng không phải chưa trải qua chuyện tình cảm, nhưng anh không hiểu sao mình lại ấn tượng với Nhi nhanh đến thế. Nếu lần này anh gặp lại thì quả là nhân duyên, anh sẽ không bỏ lỡ.
Vương Thăng nhìn Minh Nhật:
Tình yêu không nói trước được điều gì. Đôi khi chỉ gặp một lần rồi nhớ cả đời. Cũng như em với Tường Vi đấy thôi, gặp cô ấy lần đầu khi mới bước chân vào trường chuyên, em đã thích cô ấy rồi. Nên em cũng mong anh, khi đã chắc chắn tình cảm của mình thì phải nắm giữ, đừng lăn tăn gì cả.
Rồi Vương Thăng kể cho Minh Nhật nghe việc mình tình cờ gặp Tuệ Nhi và nói:
Em chắc chắn là cô ấy, vì không thể có người giống người mà trùng lặp cả tên và nơi xuất thân được. Lại là mẹ đơn thân, học năm nhất của trường Công Nghệ Thông Tin. Tất cả mọi điều đều trùng hợp với cô ấy, vì trước đây anh có nói Tuệ Nhi mơ ước thi được vào ngôi trường này mà!
Minh Nhật gật gù:
Ừ, anh cũng có cảm giác là cô ấy. Vậy là Nhi đã đến cửa hàng trưng bày sản phẩm của Tập đoàn anh nhưng lại bị từ chối. Đúng là Trời khéo trêu người mà!
Vương Thăng trầm ngâm suy nghĩ rồi nói:
À anh đến trường Công nghệ thông tin chắc chắn sẽ tìm được cô ấy. Không biết Nhi học khoa nào nhưng anh hỏi ở phòng đào tạo thì chắc là OK, chỉ là tìm ra một lý do thôi!
Minh Nhật vỗ vai Thăng:
Có rồi, có lý do rồi! Tập đoàn nhà họ Cao luôn cần những sinh viên giỏi, đào tạo nguồn để sau này có thể vào làm những vị trí xứng đáng.
Vương Thăng cười ha hả:
Khi Chủ tịch tập đoàn đã yêu và cái kết ..haha …
Rồi anh giục Minh Nhật:
Thôi, bước đầu có vẻ ổn, ta đi ra làm mấy chén, chứ giờ không uống mà chờ đến mai thì lâu lắm!
Nhật cười rồi khoác vai Thăng đi ra ngoài, ánh mắt ngập tràn những hi vọng.
Bữa tiệc diễn ra rất vui vẻ. Khi khách khứa và bộ tứ thân thiết cùng Minh Nhật ra về, Vương Thăng tháo cà vạt và nói:
Vợ ơi, hay là mình sinh thêm mấy đứa nữa, lâu lâu tổ chức sinh nhật, gặp bạn bè cho vui!
Tường Vi lườm anh:
Anh thích thì đi mà đẻ, hoặc nhờ ai đẻ hộ rồi đưa về đây em nuôi cho, miễn là đúng con của anh. Anh có hiểu cái cảm giác trong phòng sinh nó đau thế nào không? Muốn gặp bạn bè thì thiếu gì dịp, nguyên cái bộ tứ của anh đã bao nhiêu nhóc tì rồi, còn đối tác này nọ nữa!
Thăng kéo Vi lại gần, nhìn cô đằm thắm:
Sinh hộ hả? Ý kiến hay đấy! Giống tốt cần nhân rộng. Nhìn Vương Khôi hôm nay chững chạc kìa, y hệt bố nó!
Vi trừng mắt:
Này, anh đừng mượn rượu nói nhảm nhé! Nay anh to gan nhờ, dám nói mượn người khác sinh hộ hả? Em chỉ mới mở đường như thế mà anh đã dám nói câu đó hả? Có dám không? Nói cho anh biết, Tường Vi này dù là mẹ ba con nhưng ăn diện vào đi ra ngoài đường vẫn khối trai trẻ theo nhé, thích ” ông ăn chả, bà ăn nem” không?
Vương Thăng lắc đầu, đáp tỉnh bơ:
Không!
Vi phì cười:
Thế mà vẫn dám lớn miệng?
Vương Thăng vuốt tóc vợ:
Anh đùa đấy. Đúng là nhiều con cũng thích, nhưng nghĩ cảnh vợ đau thì khiếp rồi. Ngẫm lại, anh đúng là thần kinh thép đấy, để vợ vào phòng sinh tận ba lần, chứ Bá Trọng một lần khiếp đến giờ, vợ đòi sinh thêm cũng không chịu. May mà Trúc Linh lần đó sinh đôi!
Hai vợ chồng cũng cười, rồi anh chàng ranh mãnh bế thốc vợ lên giường, giọng khàn khàn khiến Vi không thể từ chối:
Không sinh nữa, nhưng thiếu hơi vợ thì chẳng làm được gì cả!
Đã hơn bảy năm rồi, nhưng cách thể hiện tình yêu của anh vẫn nồng nàn, sự cưng chiều anh dành cho cô vẫn không thay đổi khiến Vi chỉ biết nghênh đón niềm hạnh phúc từ người chồng yêu quý…
Sáng hôm sau…
Minh Nhật ăn vận chỉnh tề, lịch lãm đến trường Đại học Công nghệ thông tin. Hiệu trưởng nhà trường thấy bóng dáng anh liền mỉm cười:
Chà chà, hôm nay đẹp trời hay sao mà rồng lại đến nhà tôm thế này?
Minh Nhật đưa tay bắt tay thầy hiệu trưởng rồi nói:
Vâng, thầy là Tôm hùm Xanh, còn em là rồng Giấy thôi. Em đến nhờ thầy chút việc ạ!
Dù Minh Nhật không học Đại học ở đây, nhưng thành phố C đâu xa lạ gì với anh con cả điển trai và giỏi giang của nhà họ Cao. Tập đoàn của Ông Cao Tuấn để lại cho anh sau khi em trai anh là Cao Minh Đạt xuống tóc, chọn con đường tu hành, Minh Nhật đã đưa tập đoàn đi lên trông thấy. Thầy hiệu trưởng cười hiền lành:
Chuyện gì mà mới sáng sớm chủ tịch tập đoàn đã đến gặp tôi thế?
Minh Nhật đi thẳng vào vấn đề:
Dạ Tập đoàn của em có một số suất học bổng cho những sinh viên nghèo mới đỗ vào trường để động viên các em học tập. Mặt khác, em cũng muốn tìm hiểu xem những bạn sinh viên đỗ thủ khoa, á khoa để có chương trình đào tạo nguồn, sau này nếu tốt sẽ về đầu quân cho tập đoàn Cao Thị.
Minh Nhật nghĩ nếu Nhi không thuộc hàng thủ khoa, á khoa thì cũng sẽ nằm trong số sinh viên được trao học bổng vì cô là mẹ đơn thân, từ thành phố F đến đây, kiểu gì hoàn cảnh cũng đáng chú ý. Chuyện Nhi là mẹ đơn thân có thể cô ấy giấu kín bằng miệng, nhưng trên hồ sơ giấy tờ có nêu hoàn cảnh cá nhân. Nếu như Nhi muốn nhận sự ưu ái từ nhà trường thì có lẽ cô ấy sẽ trình bày ra điều đó. Nghe anh nói, thấy hiệu trưởng cười:
Ồ, vậy thì tốt quá! Tập đoàn Cao Thị quả là luôn có những hoạt động tầm cỡ. Chúng tôi luôn biết ơn sự hỗ trợ từ Tập đoàn.
Rồi thầy gọi sang phòng quản lý sinh viên, nói những yêu cầu của Minh Nhật. Chỉ mười lăm phút sau, thầy quản lý sinh viên đã đưa sang một tờ danh sách. Không khó để anh nhận ra cô vì Nhi là á khoa, quả là một nghị lực phi thường từ cô gái bé nhỏ ấy. Thấy bàn tay Minh Nhật gõ gõ vào cái tên Ngô Tuệ Nhi, thầy hiệu trưởng lên tiếng:
Sao thế? Cậu quen hả? Cô sinh viên này rất đặc biệt, có thể nói là đáp ứng cả hai yêu cầu của cậu, vừa là á khoa lại có hoàn cảnh đặc biệt. Tôi nhớ lúc trước, thầy Trưởng Khoa có nói sẽ bổ nhiệm sinh viên này làm cán sự lớp. Nhưng cô gái này lên thẳng phòng trưởng khoa từ chối vì lý do đang làm mẹ đơn thân, không có thời gian cho các phong trào của nhà trường. Thú thật, tôi chưa thấy ai có một nghị lực phi thường và một sự thẳng thắn như thế. Bởi nhiều lúc, người ta sẽ giấu diếm chuyện đang nuôi con một mình khi vừa bước vào ngưỡng cửa của Trường Đại học.
Đúng là em rồi, Tuệ Nhi. Vậy là ông Trời một lần nữa cho anh tìm thấy em. Minh Nhật vui vẻ nói:
Thầy nói đúng ạ, quả là một cô gái bản lĩnh. Em muốn tổ chức một cuộc gặp gỡ với những sinh viên này, để trao học bổng cho các bạn sinh viên nghèo và để trao đổi một chút với các em ấy có được không ạ?
Dĩ nhiên là thầy Hiệu trưởng gật đầu đồng ý và sắp xếp vào hai giờ chiều hôm đó, Minh Nhật sẽ gặp những sinh viên ở trong danh sách. Anh thu xếp xong thì chào thầy Hiệu trưởng và trở về Tập đoàn tiếp tục công việc. Thế nhưng, lòng anh hồi hộp lắm. Điều gì sẽ xảy ra nếu đó không phải là cô? Nếu may mắn đó là cô thì liệu Tuệ Nhi có còn nhớ anh không? Cô ấy đã mở lòng với ai chưa? Cô ấy có biết rằng anh và cả Khắc Duy nữa đã tìm kiếm cô ấy không?
Hai giờ chiều…
Minh Nhật cùng anh chàng trợ lý Tôn Văn bước vào phòng Hội đồng của Trường Đại học Công nghệ thông tin. Các tân sinh viên đã ngồi nghiêm chỉnh trong đó. Thấy anh, mọi người vỗ tay rần rần. Minh Nhật quét ánh mắt một lượt và không khó để nhận ra Tuệ Nhi. Đúng là em rồi, người ta nói “gái một con trông mòn con mắt” quả không sai! Em còn xinh hơn cả khi mang bầu nữa. Và dường như cô cũng nhận ra anh bởi Nhật thấy từ ánh mắt trong veo kìa hiện lên những tiếng ngỡ ngàng. Cô ngồi ngay hàng ghế thứ hai sau các giảng viên nên Nhật nhìn ra ngay.
Minh Nhật tự tin nêu ra kế hoạch của mình, ánh mắt thỉnh thoảng lại liếc xuống cô gái đó. Ước gì anh có thể bước xuống ngay, hỏi em những điều trong lòng đang xao xuyến. Tuy nhiên, không chỉ riêng Nhật mà cả Tuệ Nhi cũng đang thất thần. Ngồi ở hàng ghế thứ hai, cô không thấy gì thú vị. Sáng nay, khi nghe giảng viên thông báo về buổi gặp gỡ này, cô đã háo hức. Đây là cơ hội để có việc làm ổn định sau này, cũng là cơ hội để được nhận học bổng từ Tập đoàn Cao Thị – một tập đoàn mà cô đã biết từ lúc còn là học sinh cấp ba. Dù sản phẩm chính của tập đoàn là rượu, nhưng ngoài ra, tập đoàn còn nhiều mảng khác liên quan đến công nghệ thông tin. Sau này cô mới biết sở dĩ có những mảng phụ kia là vì con trai trưởng của chủ tịch tập đoàn học Đại học Công nghệ thông tin. Nhưng chẳng bao giờ Nhi ngờ đó là Cao Minh Nhật – người đã từng giúp đỡ cô, người đã để lại trong cô một chút xao xuyến bởi cái chạm môi thoáng qua. Thế nên, nhớ lại những lời mình nói với Minh Nhật, cô buồn thiu. Nếu anh ta là người để lòng thì không khéo Nhi sẽ bị trừng phạt, còn hi vọng gì nữa. Chưa kể, vậy mà có lúc Nhi còn thổn thức khi nghĩ đến cái tên ấy, cái chạm môi ấy. Giờ thì rõ rồi, người ta là mây trên trời còn cô chỉ là cỏ ven sông thôi. Vì thế, những ước mơ sáng nay của Tuệ Nhi sau giây phút nhìn thấy Minh Nhật đã tan ra như bong bóng xà phòng. Mày đắc tội với quan to rồi Nhi ơi!!!
Mải mê nghĩ, Nhi bất ngờ khi nghe tiếng vỗ tay của mọi người khi bài phát biểu của Nhật kết thúc. Vì là người bận rộn, anh chỉ nói những vấn đề chính và giải đáp thắc mắc của một số sinh viên, chuẩn bị đến phần trao học bổng cho những sinh viên nghèo. Trong khi Nhi lúng túng thì Minh Nhật lẩm bẩm trong miệng:
Tuệ Nhi, cuối cùng anh cũng tìm được em…