Mặt trời sau giông bão chương 4 | Cờ bạc gái gú
Nhi bước ra từ phòng tắm, cầm máy sấy để làm khô tóc. Tuấn nhìn qua từ màn hình máy tính, thấy Nhi đang sấy tóc, liền nhếch môi:
Làm việc với chồng mà kỳ công thế hả?
Nhi không nhìn anh ta, cũng không trả lời. Tuấn tiếp tục:
Nhìn em như vậy lại quyến rũ, giờ cởi áo ra một lần nữa cũng thú vị đấy!
Nhi nhìn chằm chằm vào Tuấn, sau đó cô thở dài:
Hoàng Tuấn, tôi không hiểu anh đang bị gì, đôi khi anh dành tôi, ép buộc tôi, nhưng lúc khác lại nói như vậy. Anh có vấn đề gì không?
Tuấn trợn mắt:
Em nói chuyện với chồng mình như thế sao? Hãy nhớ rằng tôi vẫn là chồng của em!
Nhi tắt máy sấy, đi lại gần giường:
Anh có hoang tưởng không? Tôi có nói rằng anh không phải là chồng của tôi sao? Tôi cảm thấy anh càng ngày càng không bình thường, ép buộc và làm tổn thương tâm hồn tôi để làm gì? Tôi biết anh mệt mỏi nhưng không giải quyết được vấn đề khi không nói ra với tôi?
Bất ngờ, Nhi nhận thấy Tuấn yên lặng, đôi mắt anh ta nhìn lên trần nhà một cách chán chường rồi lại nhắm lại. Tuấn lẩm bẩm:
Hãy đi ngủ! Đã muộn rồi!
Nhi nằm xuống giường, vẫn quay lưng về phía Tuấn. Anh ta thở dài:
Nhi, anh xin lỗi. Dạo này anh căng thẳng quá!
Nhi ngạc nhiên. Anh ta đang xin lỗi cô? Chỉ vài phút trước, anh ta vẫn đang trách móc cô mà? Nhưng cũng có thể, sự im lặng của Nhi khiến anh ta suy nghĩ lại chăng? Cô vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của lời xin lỗi đó, nhưng cách cư xử kỳ lạ của Tuấn trong vài tuần qua khiến cô không dám tin vào sự hối cải. Bản năng của phụ nữ khiến cô cảm thấy lo lắng, dù lúc này cô không cần quay lại nhìn chồng. Thấy Nhi im lặng, Tuấn cũng đặt laptop xuống và nằm xuống cạnh cô. Nhi vẫn nằm yên, khi anh ta ôm cô từ phía sau, cô vội hất tay Tuấn ra. Nhưng anh ta vẫn tiếp tục ôm cô. Phụ nữ thật khó hiểu, có lúc giận dỗi, bực tức, nhưng vài lời nói nhẹ nhàng lại làm dịu đi. Tuy nhiên, tính cách thẳng thắn của Nhi khiến cô không thể nhận ra cử chỉ làm hòa của Tuấn. Cô vẫn nằm im lặng, Tuấn kéo cô gần hơn, thì thầm:
Hãy bỏ đi nỗi giận! Anh đã sai rồi. Anh quá căng thẳng nên đã nói những điều không suy nghĩ.
Nhi thở hắt ra:
Anh đi ngủ đi, thức khuya không tốt đâu. Hãy nói chuyện khi anh cảm thấy tốt hơn.
Tuấn thơm lên tóc Nhi:
Nếu không giận nữa, em quay lại đây!
Nhi vẫn giọng nhỏ nhẹ:
Hôm nay tôi làm việc nặng, lưng tôi đau, nên tôi muốn nằm ngủ thế này một chút cho đỡ đau!
Tuấn vẫn ôm Nhi từ phía sau, và cả hai cùng nằm thế trong giấc ngủ. Nhi cũng quá mệt nên ngủ ngon lành.
Ngày hôm sau…
Dưới khu vực sản xuất gạch, mọi thứ diễn ra như bình thường, công nhân vẫn làm việc như thường lệ. Chiều hôm đó, khi Nhi về đến cổng nhà, cô bất ngờ thấy một nhóm người đứng đó, ánh mắt chúng đầy đe dọa. Nhi xuống xe:
Các bạn muốn gặp ai vậy ạ?
Một trong số họ lại tiến gần Nhi, nhìn cô từ trên xuống dưới và hỏi:
Em là vợ của Tuấn phải không?
Bất ngờ, Nhi cảm thấy một cảm giác bất an lấn át trong lòng, cô nhíu mày suy nghĩ. Những người này là ai mà trông đáng sợ thế này nhỉ? Họ đến để gặp Tuấn vì lí do gì? Nhi gật đầu:
Đúng, các bạn muốn gặp chồng tôi vì lí do gì vậy? Sao không vào nhà?
Một người cao lớn trong nhóm nhếch môi:
Chúng tôi đang chờ chồng em về!
Nhi bước ra hẳn, giọng vẫn rất lịch sự:
Các anh tìm chồng tôi về vấn đề của công ty hay riêng tư? Nếu là vấn đề công ty, thì tới phòng của Tuấn ở TT sẽ gặp ạ!
Gã bặm trợn cười mỉa mai:
Không để gặp nó ở công ty đâu! Nếu gặp được nó ở đó thì chẳng cần phải đến đây mất công. Giờ ông chủ của bọn tôi đang trong nhà nói chuyện với bố của em đấy!
Nhi gật đầu hiểu biết rồi nói:
Anh Tuấn chưa về hả?
Gã kia lắc đầu:
Chưa. Nhưng sẽ phải về!
Nghĩ rằng việc đứng ở đây cũng không giải quyết được gì, Nhi chào đám người đó rồi đưa xe vào trong nhà to lớn. Đến phòng khách, cô thấy một người đàn ông mặc đồ màu đen. Trông ông ta không giống những người bên ngoài, vẻ mặt cực kỳ bình thản nhưng toát lên một vẻ quyền uy. Anh ta ngồi ngả ra ghế sofa, đối diện với bố chồng của Nhi. Nhi lịch sự cúi chào:
Con chào bố, chào anh ạ!
Ông Tráng hơi trầm giọng:
Nhi đã về rồi à?
Cô lịch sự ” dạ ” rồi nhìn sang người đàn ông đối diện. Anh ta đưa ánh mắt thăm dò nhìn cô rồi đôi mắt tinh anh nheo lại:
Cô là vợ của Hoàng Tuấn?
Nhi gật đầu:
Vâng ạ!
Người mặc đồ đen mỉm cười một cách ẩn ý:
Có vợ xinh đẹp, trông cũng ngoan hiền, nhưng lại như vậy, chơi bời, bài bạc. Thật là đáng tiếc!
Nhi bất ngờ:
Anh nói gì vậy? Chắc anh nhầm chồng tôi với ai đó. Anh Tuấn nhà tôi chỉ quan tâm đến công việc chứ không phải là những thứ như thế!
Người đàn ông bật cười nhẹ, không kiểu man rợ như những kẻ lưu manh:
Cô không biết, thì đúng thôi, công nhân lò gạch suốt ngày bên cát, bùn, nào biết chồng cô làm gì? Cô không hiểu rõ Tuấn như Thư đâu!
Nhi nhíu mày:
Thư? Anh nói về Thư nào?
Anh ta thong thả:
Anh Thư, kế toán của công ty và cũng là người yêu của chồng cô. Cô đừng nói là mọi người không biết mà cô không hay nhé!
Hình ảnh của Anh Thư bước ra khỏi phòng Tuấn với vết son lem, áo sơ mi xộc xệch bỗng nảy lên trong tâm trí Nhi. Lúc đó, cô đã nghĩ đến mối quan hệ tình cảm công sở, nhưng cô vẫn tin tưởng Tuấn. Tuy nhiên, những thay đổi trong thái độ của Tuấn trong thời gian qua lại khiến cô thấy niềm tin của mình đã đặt sai chỗ mất rồi. Những lần ở ngoài đêm, cử chỉ khinh thường vợ… tất cả… liệu…
Lúc đó, bà Dương Tâm bước ra, khuôn mặt mệt mỏi. Điều đó là điều mà Nhi không muốn, vì mẹ chồng là người tốt nhất với cô trong nhà:
Mẹ!
Bà Tâm ngồi xuống cạnh ông Tráng, bà gật đầu:
Không sao, mẹ ổn!
Ông Tráng nhìn về phía vợ:
Thôi, em vào nghỉ đi, chuyện này chờ Tuấn về sẽ giải quyết, anh đã gọi rồi, nó phải về thôi.
Bà Tâm nhìn chồng:
Từ khi nào, em không được tham gia vào những việc trong nhà như thế này? Hoàng Tuấn là con của em. Dĩ nhiên là em phải biết anh ta làm gì chứ?
Ông Tráng nhăn mặt:
Thì đấy, em bảo nó là con út, chiều nó nhiều vào. Giờ nó lại bày bạc, nợ chồng chất, lại còn về muộn, uống rượu. Đã thế, nó còn cấu kết với kế toán công ty, lạm dụng quỹ. Chuyện nhập dây chuyền sản xuất mới cho công nhân đỡ vất vả, lại tăng năng suất. Đó là điều đơn giản với TT, nhưng giờ không có tiền vì thằng con quý hóa của em đấy. Nếu nó được nửa tài thì anh đã nở mày nở mặt, không đau đầu như thế này!
Bà Tâm mở to mắt, nhìn chồng như không tin vào những gì mình vừa nghe:
Cái … cái gì? Cờ bạc, tham ô… thằng Tuấn dám làm như thế với công ty của chính gia đình mình sao?
Ông Tráng dằn mạnh từng tiếng:
Khi đã bị tiền bạc và đàn bà làm mờ mắt thì có gì mà nó không dám chứ?
Mẹ của Tuấn vịn chặt tay vào thành ghế, còn Nhi cứ đứng như trời trồng. Những gì bố chồng nói, cô nghe không sót một chữ nào. Hóa ra lâu nay Tuấn mệt mỏi không chỉ vì công ty mà còn do bị bọn chủ nợ thúc ép. Cô không tin Tuấn lại lao vào bài bạc, gái gú như thế. Đến bố chồng cô còn khẳng định thì sai làm sao được! Những lời bố chồng nói tựa như nhát dao cắt vào tim Nhi. Cô còn chưa biết nói gì thì Tuấn bước vào:
Con chào bố mẹ!
Người đàn ông áo đen nhếch miệng:
Tuấn, cuối cùng cậu cũng chịu xuất hiện, gặp cậu khó thật đấy!
Nhi quay nhìn chồng, trông anh ta lúc này thật thảm hại. Một Hoàng Tuấn bảnh bao, tài tử, một Hoàng Tuấn ăn nói dõng dạc biến đâu mất. Thay vào đó là một vẻ mặt rất khó coi, là vẻ mặt của kẻ trốn chạy bị phát hiện. Ánh mắt khẩn cầu của Tuấn nhìn người đàn ông trước mặt:
Anh Sáu!
Người kia vẫn giữ vẻ nhàn nhã của mình, thoải mái ngả người ra ghế:
Cậu định khi nào trả tiền?
Tuấn bỗng quỳ xuống sàn nhà:
Anh Sáu, em thất hứa, xin anh tha tội. Em hứa là ….
Người được gọi là anh Sáu ngắt lời Tuấn:
Không hứa nữa. Với tôi chỉ được hứa một lần, cậu biết rồi đấy! Người dân thành phố E chúng tôi rất thẳng thắn, nói là làm. Nãy giờ chờ cậu cả tiếng đồng hồ, tôi vẫn cư xử rất lịch sự, người của tôi ngoài kia không hề có một động thái nào chưa chuẩn mực. Cậu có tiền đánh bạc, đưa cả bồ nhí sang Campuchia chơi bời, vào casino hò hét này nọ. Con Thư giờ cũng không dám ló mặt, tự nhốt mình trong nhà. Nhưng tội của nó là biển thủ công quỹ thì có pháp luật trừng trị, còn giấy nợ này là cậu ký thì cậu phải trả. Tôi cho cậu thêm thời gian ba ngày, cậu không cần hứa. Sau ba ngày nữa, nếu cậu không trả thì có chui xuống đất tôi cũng moi lên được!
Người đàn ông ấy nói rất nhẹ nhàng nhưng khiến Tuấn run rẩy, mặt tái mét, cắt không còn giọt máu, cúi đầu chẳng nói năng gì. Người áo đen đứng dậy nhìn Tuấn quỳ dưới đất:
Nói nghe rõ chưa? Chịu chơi được thì chịu phạt được!
Tuấn gật đầu:
Dạ, cảm ơn anh Sáu!
Người đó đi lướt qua Tuấn rồi nhìn sang bố mẹ anh ta:
Giờ tôi về, nếu ba ngày nữa con của hai người không trả hết số tiền vay chúng tôi đánh bạc thì tôi sẽ không lịch sự như thế này nữa. Nó không phải là kẻ duy nhất có những chiêu trò này. Thế nên tốt nhất là đừng trốn tránh, hậu quả không lường trước hết được đâu.
Người đó vừa đi khỏi, Nhi bỗng thấy trời đất chao đảo. Cô cố bám vào chiếc ghế cạnh bên, nhưng rồi mọi thứ tối sầm trước mặt, cô rơi vào vô thức…