Mặt trời sau giông bão chương 40 | Sự quan tâm đặc biệt
Ngày hôm sau, Nhi đến nhà hàng đã thấy anh Bảo gọi vào phòng quản lý. Anh đưa cho Nhi một bộ đồng phục mới và nói:
Nhi, từ hôm nay em làm ở vị trí thu ngân nhé.
Nhi ngơ ngác:
Ơ, anh nói sao cơ ạ? Em được làm thu ngân á anh? Nhưng chỗ đó có người rồi mà anh?
Anh Bảo cười:
À, bạn Hạnh sẽ sang cơ sở khác làm, em thay vị trí của bạn ấy, đã đủ lý do chưa nào?
Nhi có nằm mơ cũng không nghĩ là những điều hôm qua Minh Nhật nói đã thành sự thật. Chẳng lẽ với người giàu, chỉ cần nói một câu là mọi vấn đề đều được giải quyết nhanh vậy sao? Thấy mặt Nhi bần thần, anh Bảo nói:
Em sao thế? Không muốn sao?
Nhi vội xua tay:
Dạ không, em muốn chứ ạ, rất muốn nữa là đằng khác. Nhưng em không nghĩ là mình được làm thu ngân nhanh như thế.
Nhi rất muốn hỏi anh Bảo rằng Cao Minh Nhật là ai mà nói một câu, ai nấy đều răm rắp nghe như thế. Nhưng rồi cô thu lại lời nói, mình là phận tôi tớ, quyền gì mà thắc mắc. Làm thu ngân thì khỏe rồi, công việc nhẹ nhàng hơn, đỡ cảnh khách chèo kéo nữa. Cô cảm ơn anh Bảo rồi thay đồ, ra làm quen với công việc mới. Anh Bảo chỉ dạy cô rất tận tình nên Nhi quen việc rất nhanh.
Nhi vừa đứng vào vị trí mới một chút thì thấy Tuyết Minh bước vào. Bạn ấy cũng là sinh viên năm thứ nhất nhưng học Trường Đại Học Sư Phạm, cũng làm phụ vụ bàn. Minh thấy Nhi đứng ở quầy thu ngân thì ngạc nhiên:
Ơ chị Nhi, sao chị lại đứng đây?
Dù là sinh viên năm thứ nhất nhưng vì Nhi thi lại sau hai năm nên Minh gọi là chị. Nhi cười:
À, sếp Bảo bố trí cho chị từ hôm nay làm ở vị trí này vì Hạnh đi cơ sở khác rồi.
Minh nhìn cô đầy nghi ngờ:
Thế á? Vậy lời của cái anh hôm qua là thật à? Chị sướng thế! Còn em chưa biết bao giờ mới hết cảnh dọn bàn và rửa bát đây!.
Nhi lắc đầu:
Không phải vì câu của Chủ tịch đâu em, em cứ cố gắng là sẽ được ở vị trí xứng đáng mà!.
Minh nhăn mặt:
Em cũng cố gắng như chị mà đã được đâu!.
Nhi nháy mắt:
Vậy thì chắc là mai mốt em sẽ lên vị trí tốt hơn chị nữa. Chẳng qua ngành chị học hợp với vị trí này mà!
Vừa lúc đó, chị bếp trưởng gọi nên Minh vẫy tay tạm biệt Nhi để đi vào làm việc. Nhi cũng vui vẻ tiếp tục với công việc của mình.
Có một điều lạ là hôm nay Chủ Tịch Minh Nhật cũng tới ăn cơm, nhưng lại đi một mình thôi. Anh vào ăn một chút rồi ra chỗ quầy thu ngân tính tiền. Nhi thấy anh Bảo nói:
Anh Nhật! Anh cứ về đi! Ai lại làm thế!
Minh Nhật ghé tai anh Bảo nói gì đó, chỉ thấy Bảo vừa gật đầu vừa cười. Nhật tiến về phía Nhi rồi nói:
Em đã quen công việc chưa?
Nhi gật đầu:
Dạ, cảm ơn chủ tịch đã tạo điều kiện. Tôi cũng quen việc rồi ạ!
Nhật cười:
Lại chủ tịch? Để anh xem bao giờ em gọi anh như trước!
Làm sao Nhi dám chứ? Minh Nhật trước mắt cô làm sao giống Minh Nhật của trước đây được? Cô bối rối gãi đầu gãi tai rồi nói:
Dạ…. trước đây là tôi hồ đồ….
Nhật ngắt lời cô:
Anh lại muốn em hồ đồ như thế, chứ em nói năng kiểu này, anh không quen!
Nhi gửi hóa đơn cho Minh Nhật:
Dạ, hóa đơn của chủ tịch đây ạ. Mà chú cứ nói thế khiến tôi có cảm giác là chú muốn nhắc cho tôi nhớ rằng trước đây tôi đã xưng hô không đúng với chú đấy!
Nhật cười:
Tôi đâu phải loại người đó, em cứ xưng hô thoải mái như trước, tôi thấy nhẹ lòng hơn. Tôi không nghĩ từ “chủ tịch” nó nặng nề đến thế đâu. Mà Nhi này, em bé sao rồi? Giờ bé ở đâu?
Nhi cúi đầu. Vậy là anh vẫn quan tâm cô đấy chứ:
Bé ở với tôi. Giờ này có bác chủ trọ trông giúp!
Minh Nhật gật đầu. Lúc này, anh thấy khách cũng vào đông nên vội rời đi vì biết Nhi sẽ bận rộn hơn. Tối hôm đó, Nhật tranh thủ xử lý một núi công việc. Để có được những giờ phút rảnh rang đi ăn như thế, anh lại phải thức đêm. Thế nhưng, từ ngày gặp lại Nhi, nụ cười tỏa sáng của cô không lúc nào rời khỏi tâm trí anh, kể cả khi ngủ. Hình ảnh đó xua đi mọi mệt mỏi trong anh.
Từ ngày hôm ấy, cứ chiều chiều, Nhi tới nhà hàng được một lúc thì vị chủ tịch đẹp trai cũng đến ăn tối, đều như vắt chanh. Chỉ là anh luôn đi một mình chứ không cùng với nhóm của Vương Thăng. Và bao giờ ăn xong, anh cũng lại bông đùa với cô mấy câu rồi mới chịu về. Hôm nay cũng vậy:
Nhi ăn gì chưa em?
Cô cười:
Dạ ban nãy tôi có ăn ở phòng rồi mới đi làm ạ!
Nhật nhìn cô:
Em đang cho con bú, nên ăn uống cẩn thận nghe chưa?
Tuệ Nhi gật đầu cảm ơn rồi tạm biệt anh. Con người này cũng lạ từng ngày từng ngày, từng chút từng chút len lỏi một thứ gì đó vào trái tim đã đầy những vết nứt, những vết thương ngang dọc của Nhi. Có nhiều lúc cô nghĩ, phải chăng vì anh hay đến nên đã thành một thói quen? Cứ tới giờ đó mà chưa thấy bóng dáng Minh Nhật, Nhi lại thấy buồn buồn thiêu thiếu …
Mười giờ đêm, cô kết thúc công việc và trở về phòng trọ. Nhi chợt nhìn thấy một chiếc Exciter dừng sát cổng trọ của mình. Chắc là người quen của chị Hòa hay của phòng bên kia. Nhưng dáng người này quen lắm. Nhi tiến lại và ngạc nhiên khi thấy Minh Nhật đang ngồi trên xe nghe điện thoại, anh đang chỉ đạo cho trợ lý làm gì đó. Thấy Nhi, Nhật nhanh chóng kết thúc cuộc gọi và nói:
Tuệ Nhi, em về rồi à? Mệt không em?
Nhi ngỡ ngàng:
Chủ… chủ tịch! Sao chú lại ở đây?
Minh Nhật bật cười:
Lại chủ tịch, lại chú! Sao anh lại không thể ở đây, anh đến thăm mẹ con em mà!
Nhi bối rối:
Nhưng…. sao Chủ tịch …lại biết tôi ở đây ạ?
Minh Nhật rời khỏi xe, đừng sát cô:
Thì… anh muốn biết là sẽ biết thôi. Em có thể cho anh vào phòng một chút được không?
Đến nước này thì từ chối sao được. Nhưng nhi vẫn ngần ngại:
Phòng tôi… có trẻ con, Chủ tịch ….có phiền không?
Nhật lắc đầu:
Dĩ nhiên là không. Tôi gặp bé từ khi bé còn ở trong bụng mẹ, nên cũng đang mong ngóng xem hình hài bé con ra sao đây!
Nhi vui vẻ mở cổng và mời anh vào phòng. Bà Thảo thấy Nhi về thì mỉm cười:
Cà Chua uống sữa và ngủ rồi con ạ!
Rồi bà ngạc nhiên thì thấy một người đàn ông cao lớn đứng sau cô. Nhật lễ phép:
Cháu chào bác ạ!
Bà đưa mắt sang Nhi. Cô chĩa tay về phía Minh Nhật:
Bác ơi, đây là chủ tịch Cao Minh Nhật mà con kể với bác đó ạ!
Bà Thảo ” à ” lên một tiếng rồi nói:
Vậy mời cậu vào nhà!
Minh Nhật bước vào, đặt giỏ trái cây lên bàn học của Nhi rồi nói:
Cũng may có bác giúp mẹ con cô ấy!
Bà Thảo nhìn người đàn ông đẹp đẽ, nét tử tế hiện lên trên khuôn mặt. Bà hiểu chàng trai này có tình ý với Nhi qua những câu chuyện cô kể. Bà cũng biết Nhi không dám trông mong vào tình cảm ấy, vì con bé đã qua một đời chồng, lại thêm đứa con. Nhưng thẳm sâu trong lòng, bà mong Nhi sẽ có được một hạnh phúc thực sự, vì con bé xứng đáng được như thế. Nghĩ vậy, bà Thảo quay sang Nhi:
Con cứ tiếp cậu ấy nhé, bác về đây!
Nhi cảm ơn bác Thảo rồi khép nhẹ cửa. Nhật chưa ngồi xuống chiếc ghế Nhi mời mà bước lại phía giường xem bé Cà Chua đang ngủ say sưa. Anh mỉm cười, một cảm giác ấm áp lan tỏa:
Bé con xinh y như mẹ vậy!
Rồi anh quay sang Nhi:
Em đặt tên con là gì?
Người này kỳ quá, con của Nhi chứ có phải con của chú ấy đâu mà hỏi, cứ như con của mình ý!
Cô cúi mặt, che giấu nét thẹn thùng:
Dạ bé tên ở nhà là Cà Chua, tên đi học là Tuệ An ạ!
Nhật cúi xuống, khẽ thơm vào cái má bầu bĩnh của Cà Chua, thì thầm vào tai bé:
Con gái!
Nhi thoáng đỏ mặt, lão này toàn nói linh tinh khiến cô suy nghĩ. Nhưng Nhi vờ xem như không nghe thấy hai tiếng đó, cô mời Minh Nhật ngồi rồi kiếm chuyện hỏi thăm:
Chủ tịch…. Lâu nay có gặp anh Khắc Duy không ạ?
Minh Nhật ngồi ngay ngắn trên ghế rồi nói:
Duy đi học ở Canada lâu rồi, sau khi anh và cậu ấy tống gã dê xồm kia vào tù!
Nhi ngạc nhiên:
Sao? Lão nào ạ? Chẳng lẽ là…
Nhật gật đầu:
Đúng, là kẻ đã định hại em!
Nhi ngơ ngác:
Nhưng…. sao… hai người biết được?
Nhật cười:
Có gì khó đâu em! Duy lắp camera khắp nơi, kể cả trong phòng bảo vệ. Sau khi biết em đã an toàn, anh đợi Duy về rồi check camera. Tìm lão Thái rất đơn giản mà. Lúc đầu, lão ấy cũng ngơ ngác tỏ vẻ vô can. Nhưng camera đã ghi rõ hình ảnh lão chuốc rượu hai bác bảo vệ, trước phòng em cũng có camera. Anh thấy lão đi vào đứng lè nhè trước cửa phòng em, rồi đuổi theo em nữa.
Nhi nghe mà rùng mình khi hình ảnh cái đêm cô không muốn nhớ hiện lên trong đầu, cô như không tin vào tai mình, hai người đàn ông này lại giúp cô. Thảo nào, khi ông Tráng đưa xe đến cho cô, trông ông ấy tỏ rõ sự bối rối nhưng không dám nói ra. Có thể sau khi lão Thái bị bắt, ông ta mới thấy sai với Nhi khi nghi ngờ Nhi quyến rũ lão ta. Nhi thắc mắc:
Vậy sao công an không gọi tôi lên đối chứng?
Nhật lắc đầu:
Không cần, vì trong camera, em là người bị hại, lại đang mang thai. Bọn anh không tìm ra em nhưng cũng không muốn em dây dưa với chuyện đó nữa, nên nói với công an là em đang dưỡng thai. Vả lại, Khắc Duy cũng quen biết nhiều. Lão Thái đêm hôm đột nhập vào cơ sở của Duy, từng ấy cũng đủ ngồi tù rồi!
Nhi gật gù rồi nói:
Cảm ơn chủ tịch. Thật sự tôi không biết làm sao để trả ơn hai người, lúc đó tôi chỉ biết chạy thật nhanh ra khỏi đấy. May mà mẹ con tôi an toàn, nếu Cà Chua có mệnh hệ gì, chắc tôi không sống nổi…
Minh Nhật chợt cầm lấy bàn tay cô:
Ổn rồi. Từ giờ có anh ở đây rồi!
Bàn tay người đó rất ấm, nhưng Nhi không cho phép mình ảo tưởng. Cô biết chỗ mình đang đứng, Nhi bối rối rụt tay về. Nhưng Minh Nhật vẫn giữ chặt tay cô:
Nhi ….
Cô lắc đầu, cố giằng bàn tay mình ra:
Chú ….chú thả tay tôi ra!
Nhật nhíu đôi mày rậm:
Sao em cứ gọi tôi là chú hoài vậy? Em cứ gọi là anh như trước đây có sao đâu? Bây giờ em khó gọi đến thế ư?
Nhi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh:
Dạ đúng, chú là chủ tịch một tập đoàn lớn, tôi chỉ là một cô sinh viên bình thường, làm sao dám gọi như thế?
Nhật chân thành nhìn cô:
Em hay thật đấy. Vậy cứ chủ tịch là không được sống cuộc đời bình thường, không được có những tình cảm bình thường hay sao?
Nhi lúng ta lúng túng:
Tôi làm sao tôi biết được… nhưng chú …
Minh Nhật vẫn giữ bàn tay cô trong tay mình. Lần này nhất định anh sẽ không buông tay, nhất định không bỏ lỡ Nhi nữa.
Anh nhìn gương mặt đang đỏ ửng dần của cô, ghé khuôn mặt mình gần cô rồi bất chợt Nhật chạm khẽ môi mình vào môi cô. Giọng anh khàn khàn như một lời thì thầm ấm áp giữa trời thu:
Em bướng bỉnh lắm, cứ phải làm thế này em mới chịu gọi tôi là anh đúng không?