Mặt trời sau giông bão chương 41 | Thói quen
Cái chạm môi này còn khiến Nhi run rẩy hơn lần trước. Chỉ chạm nhẹ thôi ý, mà sao người như phát sốt thế này nhỉ? Cái hơi thở ấm nóng mang một chút dư vị lạ lắm khiến cô cứ cứng đờ người ra. Sự bất ngờ lẫn cảm giác của nó như một cái gì đó có cường độ mạnh lắm, chẳng ngôn từ nào diễn tả nổi. Lần chạm môi trước, Nhi ngạc nhiên pha chút lạ lẫm. Còn lần này, cái chạm nhẹ nhàng của Minh Nhật khiến cô lửng lơ, đầu óc vì câu nói khàn khàn giọng của anh mà nhất thời hỗn độn. Không gian trầm lắng đến mức âm thanh của hơi thở và nhịp tim cả hai người đều lên tiếng. Mãi một lúc sau, Nhi mới thoát ra khỏi cái khoảng không ái muội, bối rối đẩy Minh Nhật ra:
Chú….tôi…
Nhật đặt nhẹ tay lên cằm cô:
Lại chú nữa…
Nhi im bặt, mím chặt môi như sợ cái chạm môi ban nãy bay mất, hay cô sợ sự dồn dập của cảm xúc khiến mình không kiểm soát được hành vi? Nhi cúi mặt:
Thế…nếu…ở chỗ đông người thì…
Minh Nhật mỉm cười, đôi môi chỉ khẽ cong lên nhưng đủ để hấp dẫn người đối diện:
Ở đâu cũng thế, cả đời như thế hiểu không? Tôi muốn em cứ là chính em, đanh đá một chút cũng được, gắt gỏng một chút cũng không sao, cứ gọi tôi là ANH thoải mái như trước đây, quát tôi xơi xơi như trước đây. Chứ em cứ gồng mình để xa cách tôi, tôi không chịu được.
Nhi vẫn cúi gằm mặt, miệng càm ràm:
Đồ hâm! Nhẹ nhàng không muốn lại thích nghe mắng làm gì cho cực không biết!
Nhưng cái tiếng càm ràm nho nhỏ ấy đâu ra khỏi tai Minh Nhật. Anh phì cười:
Ừ, tôi hâm thế đấy! Hâm nên không thể chấp nhận để em gọi tôi bằng chú, hiểu chưa?
Hai tay Nhi bấu vào nhau đến đỏ ửng khi Nhật buông tay cô ra. Anh ngồi lại nghiêm túc và nói:
Từ nay, em cứ xem tôi như trước, thương hơn thì được chứ đừng lạnh nhạt với tôi.
Nhi cong cớn lên:
Đến khi tôi mắng anh, lúc đó anh đừng lôi cái danh Chủ tịch ra dọa tôi đấy nhé! Là anh ép tôi gọi thế này!
Minh Nhật gật đầu:
Ừ, anh hứa. Ngoéo tay không?
Nhi nguýt Nhật:
Thôi, Chủ tịch nói bằng miệng chắc cũng đủ tin rồi. Mà anh làm việc cả ngày không mệt sao? Giờ này không về ngủ hả?
Cô đâu biết, tối nay anh lại phải thức khuya. Thế nhưng Nhật nở nụ cười thú vị:
Muốn đuổi anh rồi à?
Nhi lắc đầu:
Không dám ạ!
Nhật nhìn đồng hồ, đã hơn mười một giờ, anh hỏi cô:
Bài vở nhiều không em? Làm thêm có ảnh hưởng đến học tập không?
Nhi lắc đầu:
Dạ không! Cái đó tôi cân nhắc được. Học tập vẫn là trên hết chứ. Tôi đã quyết tâm làm mọi thứ để được học cơ mà, vả lại, không phải chiều nào tôi cũng lên lớp, nên việc bài vở tôi xử lí được!
Nhật nhìn cô gái trước mặt. Giá mà anh có thể ôm cô vào lòng, xoa dịu những tổn thương trong trái tim cô. Nhưng rốt cuộc, anh nói:
Ừ, nếu có khó khăn gì cần hỗ trợ, em nhớ gọi cho anh nghe chưa? Em có giữ card visit của anh nữa không? Còn việc ở nhà hàng, nếu mệt quá hay đúng vào mùa thi cử thì cứ xin nghỉ, không sao cả!
Đúng là chủ tịch! Anh ta có phải đi kiếm ăn hàng ngày đâu mà hiểu. Nhi sẽ cố gắng vừa học vừa ôn tập theo kiểu cuốn chiếu để đến ngày thi đỡ cực, để vẫn có thể đi làm, chứ nghỉ làm thì lấy gì mà ăn, lấy gì mà học? Anh ta nói cứ như mình là chủ nhà hàng không bằng ý, vớ vẩn!
Thấy mặt cô bần thần, Nhật hỏi:
Sao thế? Em mệt à?
Nhi xua tay:
À không! Tôi đang suy nghĩ vài việc thôi, card visit của anh tôi vẫn giữ, cảm ơn anh đã quan tâm! Mà anh không về để tôi nghỉ ngơi sao?
Minh Nhật đứng dậy:
Được rồi! Em nhớ nghỉ sớm, thức khuya không tốt đâu, Cà Chua có hay dậy đêm không?
Nhi lắc đầu:
Dạ không, Cà Chua chỉ dậy bú xong rồi ngủ chứ không quấy!
Minh Nhật lại đi về phía giường, thơm lên má Cà Chua và nói:
Con gái ngủ ngoan để mẹ Nhi nghỉ ngơi nhé!
Kiểu hành động đó khiến Nhi cảm thấy như mình đang có một gia đình nhỏ vậy. Nhưng dĩ nhiên là cô không dám nghĩ xa hơn. Minh Nhật chạm tay lên má cô, đôi má nóng bừng lên:
Anh về nhé!
Anh đi trước, cô im lặng đi sau. Ra phía ngoài cửa phòng trọ, anh nói:
Khu này có lắp camera không em?
Nhi gật đầu:
Dạ có, một cái ở ngoài cổng và một cái ở phía sau ạ!
Nhật nhìn quanh phòng cô rồi bảo:
Để anh lắp thêm camera ở cửa phòng em!
Nhi nhíu mày:
Làm gì ạ? Phòng tôi có gì quý giá đâu mà sợ trộm?
Nhật xem xét không gian rồi nói:
Không được! Ngày mai anh sẽ lắp! Không phải vì sợ trộm đâu, đôi khi lỡ có việc gì thì dễ xử lý hơn!
Nhi nhăn mặt:
Tôi đã bảo là không cần mà. Với lại, tôi làm gì có tiền để trả cho anh!
Minh Nhật búng nhẹ mũi cô:
Nói như hâm ý! Anh tự tạo được Camera, em quên anh cũng là dân công nghệ thông tin à? Với lại, anh có bắt em trả tiền đâu. Anh từng nói rồi, mọi thứ anh làm cho em đều miễn phí!
Nhi chau mày lại:
Ai biết đâu, đàn ông các anh không trả tiền lại đòi hỏi cái khác, tôi nói trước là tôi không có gì trả cho anh đâu đấy!
Minh Nhật nháy mắt rồi để lại một câu trước khi bước đi:
Vậy thì em gả chính em cho tôi đi!
Nhi ngớ người, chưa kịp tiêu hóa hết câu nói đó thì Minh Nhật đã bước ra ngoài, ngồi lên xe và nhắc lại ý chào ban nãy:
Anh về nhé! Nhớ đóng cửa cẩn thận đấy!
Nhi chỉ kịp ” dạ ” một tiếng mà cũng không nhận định nổi đó có phải lời mình nói ra hay không nữa. Cô đóng cổng, vào phòng chốt chặt cửa rồi mà đầu óc vẫn lâng lâng, tai vẫn lùng bùng, tay vẫn run rẩy và tim vẫn đập loạn xạ. Gì vậy trời? Người ta chạm môi thôi mà, sao cô giống đồ ăn hại thế này chứ? Hay môi của chủ tịch khác với người thường nhỉ?
Nhi thay đồ, lấy sách vở và cố chuyên tâm đọc. Dù sao thì cô cũng sẽ không để chuyện gì ảnh hưởng đến việc học. Đây là con đường cô mơ ước và đang nỗ lực thực hiện. Việc gặp lại Minh Nhật cùng những cử chỉ thân tình của anh khiến cô thấy ấm lòng. Dù gì giữa thành phố C tấp nập này, cô vẫn gặp được những tấm chân tình…
Ngày hôm sau …
Nhi vẫn đến trường, thế nhưng, buổi trưa cô trở về đã thấy một chiếc camera nho nhỏ lắp ngay đối diện cửa phòng mình. Bác Thảo có giải thích cho cô rằng sáng nay khi cô đi học, Minh Nhật đã đến lắp nó để cho an toàn và bác cũng đồng ý vì phòng Nhi nằm ở giữa hai phòng, nhiều lúc camera ở hai đầu không chiếu tới nơi.
Chiều hôm đó, Nhi đến quán ăn nhưng tâm trạng cô lạ lắm. Nó cứ lửng lơ sao ấy, tựa như mong ngóng một điều gì đó. Sáu giờ tối, Minh Nhật đi cùng một người đàn ông đến dùng bữa, chắc là đối tác của anh. Nhi đứng ở quầy thu ngân, vậy mà mắt thi thoảng lại liếc về bàn VIP số một – nơi người đàn ông đặc biệt đang ngồi đó. Nét mặt cương nghị khi bàn công việc trong bữa ăn, cử chỉ lúc ăn uống khoan thai cũng trở nên hấp dẫn. Qua lớp rèm giả mây, cô vẫn hình dung ra được. Xong bữa, anh bước ra ngoài đưa mắt nhìn về phía cô, Nhi bối rối như người làm việc xấu bị phát hiện. Nhi thấy mình còn hơn cả đồ ăn hại, chanh chua gì cho lắm, giờ chưa thấy người ta đã mong ngóng rồi. Nhi không biết có phải mình đang yêu hay không? Nhưng có một điều chắc chắn là Cao Minh Nhật đã từ từ bước vào cuộc sống của cô, bước vào trái tim cô mất rồi….
Bẵng đi hai hôm liên tục, Minh Nhật không tới nhà hàng, lòng Nhi thực sự khó chịu. Anh ta ốm chăng? Hay bận rộn đến mức không có thời gian ăn? Nếu thế thì làm việc sao được? Có nhiều việc đến mấy cũng phải ăn chứ! Khuôn mặt trông chờ đến thất vọng của Nhi trông rất khó coi. Bộ dạng ấy không qua được mắt của quản lý Bảo, anh mỉm cười đi lại quầy thu ngân:
Tuệ Nhi! Em nhìn cái gì đấy? Khéo tính sai tiền kìa!
Nhi giật mình, lúng ta lúng túng đến tội nghiệp:
Ơ sếp, em… em… không tính sai đâu ạ, sếp yên tâm, em phải chú tâm vào công việc chứ!
Bảo bật cười:
Con bé này hai hôm nay cứ như người mất hồn vậy! Máy tính chứ em có tính đâu mà sợ sai?
Nhi vẫn ngẩn tò te ra:
Là…. là sao sếp?
Bảo ghé sát người cô thì thầm:
Anh Nhật đi công tác. Hai ngày nữa mới về!
Nhi đỏ mặt bối rối:
Ơ… em …có hỏi đâu mà sếp nói?
Bảo chỉ chỉ ngón tay trỏ vào cô:
Ừ, miệng không hỏi nhưng mắt em hỏi!
Nói xong, anh chàng lém lỉnh đó đi ra ngoài, để lại một mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng Tuệ Nhi.
Cái cảm giác chờ đợi một người nó lạ lắm. Có lẽ trước đây, khi trải qua tình yêu với Hoàng Tuấn, trong một thời gian không dài, anh ta luôn có mặt cạnh cô nên Nhi không có cái cảm giác mong ngóng này. Nói vậy, chẳng lẽ cô yêu Minh Nhật rồi sao? Hão huyền! Người ta đâu còn là khách hàng của cô, người ta là chủ tịch của Cao Thị cơ mà? Nhi tự vỗ vào mặt mình rồi tiếp tục công việc…
Đúng như lời anh Bảo nói, hai ngày sau, hơn sáu giờ tối, Minh Nhật đến nhà hàng. Nhưng trông anh có vẻ mệt mỏi, chắc là mới đi một chặng đường về. Nhật ăn nhanh hơn mọi ngày rồi đến quầy thu ngân:
Tuệ Nhi, mấy giờ em xong việc?
Nhi đã cố tỏ ra bình thản rồi, nhưng chẳng hiểu sao mắt lại cứ sáng rỡ lên mới khổ tâm chứ. Cô không dám nhìn thẳng anh, nhưng liếc qua lòng thấy xon xót khi chạm đôi mắt đỏ quạch của Minh Nhật. Anh vừa đi quãng đường rất xa về, và đến đây luôn. Nhi dịu giọng:
Dạ khi nào hết khách thì tôi mới nghỉ, chủ tịch ạ!
Minh Nhật nở một nụ cười:
Lại nữa? Em đừng tưởng ở đây tôi không dám chạm vào em nhé!
Nhi nhìn vào màn hình máy tính để tránh né ánh mắt kia, cô bỗng nói năng lộn xộn:
Thì….thì…. thế chứ sao nữa? Anh im lặng để tôi đánh cho đúng số tiền nào, chỉ cần thêm vài số 0 thì mất khối tiền của anh đấy!
Nhật nhìn Nhi thú vị, ánh mắt ngập tràn mong nhớ. Để có mặt hôm nay ở đây, đêm qua anh đã thức trắng, trưa nay còn không kịp ăn để kịp tiến độ công việc. Có điều lạ là, đến giờ này anh vẫn chưa có số điện thoại mới của cô. Thực ra, để có nó chẳng có gì khó cả, anh chỉ cần hỏi Bảo là xong bởi anh chàng quản lý ấy giữ hồ sơ của nhân viên, và trong điện thoại cũng lưu số của các nhân viên. Thế nhưng, Nhật lại chọn tự lực cánh sinh để đến với cô. Anh xin số điện thoại rồi tài khoản Zalo, Facebook của Nhi nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu. Vì thế, mấy ngày qua nhớ Nhi đến cồn cào, nhưng anh chẳng thể liên lạc với cô. Minh Nhật cũng muốn khoảng cách này để cô kiểm chứng lại tình cảm của mình sau gần một năm gặp lại anh. Và giờ đây, thấy sự bối rối của cô, Minh Nhật cảm thấy lòng mình bớt cô đơn một chút. Anh nhìn cô, giọng trầm ấm cất lên:
Tối nay, anh xin quản lý cho em nghỉ sớm nhé!
Nhi vừa lấy từ hóa đơn vừa nói:
Làm gì vậy ạ? Tôi không muốn bị trừ lương đâu!
Nhật cười:
Không bị trừ, ai dám trừ lương một nhân viên chăm chỉ thế này chứ? Nghỉ sớm một chút, mình đi mua quần áo ấm và đồ chơi cho con, mùa đông sắp đến rồi!
Nhi ngẩn mặt ra. Hả? Là sao? Minh Nhật chưa tiếp xúc nhiều với Cà Chua vì anh thường đến khi Nhi tan làm, con ngủ rồi. Nhưng nếu anh không nói thì Nhi cũng quên mất. Cô đã cảm nhận được cái lạnh lẽo, nhưng vẫn nghĩ cuối tháng nhận lương mới mua đồ cho con. Tuy nhiên, như thế này có gần gũi quá không? Nếu người ta thấy cô đi cùng anh có ảnh hưởng đến anh không?
Nhi đang suy nghĩ thì nghe tiếng anh Bảo:
Tuệ Nhi! Em bận thì về nghỉ sớm đi. Hôm nay anh làm thay cho, yên tâm, không bị trừ lương đâu!
Nhi ngơ ngác hết nhìn Minh Nhật lại sang nhìn Bảo, rồi cô như cái máy lẽo đẽo theo sau khi nghe người đàn ông trước mặt nói:
Mình đi thôi em!