Mặt trời sau giông bão chương 42 | Ngọn lửa sưởi ấm
Nhi cứ im lặng đi sau Minh Nhật như thế, thật lòng cô rất ngại vì trông anh rất mệt mỏi. Với lại, Cà Chua là con của cô với chồng cũ, anh nhiệt tình quá khiến cô thấy không tự nhiên. Hôm nay anh đi bộ cùng cô, không thấy chiếc xe máy mọi khi đâu cả. Nhi tò mò:
Minh Nhật, xe máy anh đâu?
Minh Nhật vừa đi vừa có ý chờ cô, anh quay sang Nhi:
Ngốc, chở Cà Chua đi cùng nên anh đi ô tô, xe ở ngoài kia, đi xe máy lạnh con!.
Những sự quan tâm tỉ mỉ của anh khiến Nhi thấy mình tệ ghê, có thế cũng không nghĩ ra. Cô lại hỏi:
Anh Minh Nhật, anh Bảo có vẻ thân thiết với anh nhỉ? Anh nói gì cũng nghe!
Minh Nhật bật cười:
À, vì anh là người tốt nên dễ nhờ vả!
Ừ, anh ta tốt thật giúp đỡ Nhi bao nhiêu lần rồi, giờ còn đối tốt với con cô nữa. Ngoài những điều đó, hành động anh đối với cô khiến Nhi thấy mình được yêu thương, được quan tâm, chỉ là không dám nghĩ xa xôi thôi.
Nhật thấy cô im lặng thì nghiêng đầu hỏi:
Sao, em không tin anh là người tốt hả?
Nhi cũng cười nhẹ:
Tin chứ, anh là người tốt mà!
Nhật đưa tay búng mũi cô:
Thế mà tán mãi người ta có yêu đâu, già rồi vẫn ế đây này!
Nhi chưa kịp phản ứng thì cả hai vừa vặn đi đến cổng dãy trọ của Nhi. Minh Nhật ” à ” lên một tiếng rồi nói:
Anh mời bác Thảo đi ăn cùng chúng ta luôn nhé, anh đi công tác mua chút quà biếu bác mà ban nãy vội nên để ngoài xe rồi, lát nữa chọn đồ đông cho hai mẹ con rồi anh gửi bác sau vậy.
Nhi ngạc nhiên:
Ơ, ban nãy tôi thấy anh vào bàn số một ăn rồi mà! Anh ăn chưa no sao? Hay đồ ăn không ngon?
Nghe một tràng câu hỏi, lại thấy điệu bộ mắt chữ A miệng chữ O của Nhi, Nhật phì cười:
Anh chưa ăn, lúc nãy anh gọi điện thoại với đối tác rồi đi ra đấy chứ! Ăn gì mà nhanh thế? Anh đến đó chủ yếu để rủ rê em nghỉ sớm thôi!
Thảo nào Nhi thấy anh chỉ vào bàn một chút rồi đi ra, mà đúng là không thấy nhân viên phục vụ đi vào luôn. Vậy thì ngại thật:
Thế anh vào chờ tôi một chút nhé, tôi thay đồ đã. Nhưng anh có đói lắm không? Tôi…thấy anh có vẻ mệt…
Nhật lắc đầu:
Không, nhìn em là hết mệt và đủ no rồi!
Nhi cúi đầu không đáp, khuôn mặt lại nóng lên trước những câu nói đầy ý tứ của Minh Nhật.
Thấy cô về sớm, bác Thảo ngạc nhiên:
Nay về sớm vậy con? Hay là con mệt? Bác cắm cơm rồi, đang định nấu đồ ăn đây. Bác tính nấu luôn ở bên này, lát về con ăn luôn kẻo lại nhịn đói!
Bà nói một câu dài rồi mới để ý bóng dáng cao lớn sau lưng Nhi:
À, cậu Nhật hôm nay tới chơi sớm vậy?
Đề nghị đi ăn, đi chơi của Nhật đột ngột quá nên Nhi cũng chưa kịp báo với bác Thảo. Sau khi Minh Nhật chào bác, cô quay sang anh:
Anh ngồi đây chờ tôi một chút, tôi nói với bác Thảo cái này đã.
Cô đi lại chiếc cũi gỗ thơm Cà Chua một cái sau khi rửa tay, rồi kéo bác Thảo vào nhà vệ sinh. Bác hỏi nhỏ:
Sao thế con?
Nhi thầm thì vào tai bác những ý định của Minh Nhật trong tối nay, rồi ngần ngại hỏi:
Bác ơi …như thế có được không bác? Vì anh ấy nói bất ngờ, cháu không kịp nghĩ ra điều gì cả.
Bác Thảo cầm bàn tay nhỏ nhắn của Nhi:
Cho bác nhiều chuyện một chút, không phải cậu ấy đẹp và giàu mà bác ưng đâu. Cậu Nhật tử tế thật con à. Cậu ấy lo lắng cho hai mẹ con rất chân thành. Bác mong con mở rộng lòng mình. Còn tối nay, ta cứ đi thôi, để cậu ấy quen với Cà Chua hơn.
Nhi gật gù thấu hiểu lời Bác nói. Giá mà mẹ cô cũng thương cô, hiểu cô như những người không ruột rà này thì hay biết mấy. Nhiều khi Nhi thấy bác Thảo có những nét rất giống mẹ Tâm – thấu hiểu và ân cần. Nghĩ đến mẹ chồng, cô lại băn khoăn:
Nhưng còn gia đình anh ấy nữa, họ danh gia vọng tộc như thế…
Bác Thảo hiểu suy nghĩ của Nhi, một người phụ nữ đã qua một đời chồng thì không dễ dàng được chấp nhận. Nhưng rồi Bà nói:
Bác tin cậu ấy!
Phải, bà tin chàng trai ngoài kia có thể đem lại hạnh phúc cho Nhi. Bà tin vào con mắt nhìn người của mình.
Trong khi đó, ở phía ngoài, Minh Nhật không ngồi ghế mà tiến lại nôi của Cà Chua:
Bé con! Chào Cà Chua xinh gái!
Cô bé đang cầm đồ chơi ngồi chễm chệ trong nôi, nghe tiếng Minh Nhật nói thì ngước lên. Cặp mắt to tròn nhìn người trước mặt với vẻ lạ lẫm. Rồi không cẩn thận, cô bé bất chợt ngã ra nôi. Dù gì nôi cũng được Nhi lót rất cẩn thận cả mấy phía, nhưng bé con vẫn rơi nước mắt. Minh Nhật hốt hoảng, anh khom người bế Cà Chua lên và xoa xoa cánh tay cô bé chỗ vừa ngã xuống:
Sao rồi con? Đau không?
Nhưng, trước vẻ quýnh quáng của Minh Nhật, Cà Chua lại chau mày lại rồi tỏ ra sợ hãi. Cô bé vừa mếu vừa gọi ” mama ” và khóc thét lên. Bé càng khóc, Nhật càng hoảng. Anh sợ bé đau nên lúng ta lúng túng. Đây là lần đầu tiên Nhật bế một đứa trẻ chưa đầy một tuổi. Trước đây, trong nhiều lần đi từ thiện, Nhật rất hay bế các cháu nhỏ nhưng lớn hơn cà chua cơ.
Đúng lúc ấy, Tuệ Nhi và bác Thảo chạy ra. Nhìn điệu bộ của anh, cô phì cười rồi đón lấy Cà Chua:
Anh để tôi, Cà Chua lạ người đấy. Vì anh thường đến đây lúc bé ngủ rồi, nên giờ gặp lần đầu sẽ sợ.
Nhật chỉ vào nôi:
Ban nãy con ngã ra nôi, anh sợ quá!
Cả Nhi và bác Thảo đều bật cười. Bác nói:
Trời, mới có thể mà đã sợ rồi. Cà Chua cứ như con lật đật ý, Nhi lót nôi êm lắm, không đau đâu! Con bé khóc vì lạ người thôi!
Minh Nhật hiểu ra rồi thở phào, anh quay sang bác Thảo:
Bác ơi, tối nay con mời bác đi ăn với tụi con ạ, bác giúp mẹ con Nhi nhiều rồi mà chúng con chưa có dịp cảm ơn bác.
Bà Thảo gật đầu:
Ừ, được rồi, bác cũng cắm cơm rồi, đang định làm đồ ăn, cứ sợ con bé Nhi ăn uống thất thường thôi. Cà Chua mới uống sữa lúc nãy rồi, Nhi mặc thêm áo cho con nha!
Bác vừa nói với Minh Nhật lại vừa ngoảnh sang Nhi dặn dò. Cô khẽ ” dạ ” rồi mặc thêm đồ cho Cà Chua. Cô cũng sửa soạn một chút, bà Thảo về nhà thay đồ rồi mọi người cùng đi ra xe. Nhi nói nhỏ với Minh Nhật:
Anh Minh Nhật, anh đưa chúng tôi đi ăn ở đâu vậy? Vì nếu… ở nhà hàng chỗ tôi làm thì… tôi hơi ngại!
Nhật cười:
Anh biết mà, anh đưa mọi người đến chỗ khác, được chưa?
Minh Nhật đưa bà Thảo và mẹ con Nhi tới một nhà hàng rất sang trọng, không gian đẹp và rộng lắm luôn. Thành phố C đúng là chốn phồn hoa. Minh Nhật vào một phòng VIP, nơi đây là phòng nên cách âm hoàn toàn với ngoài kia, rất ấm cúng và yên tĩnh. Anh đưa thực đơn cho Nhi:
Chỗ này là Nhà hàng dinh dưỡng nên em chọn những món em và bác thích nha. Còn anh thì dễ nuôi lắm, sao cũng được! Ở đây có món hợp với người đang cho con bú, có cả súp xay nhuyễn cho Cà Chua. Con ăn thêm được chứ em?
Thật sự Nhi chưa quen với sự quan tâm quá tỉ mỉ này. Nếu đây đúng là tình yêu thương thì ông Trời đã ưu ái với cô rồi. Một người đàn ông hoàn hảo như Minh Nhật, bỏ lỡ thì quả là đáng tiếc, chỉ có điều cô không dám mơ tưởng xa xôi thôi. Tấm chân tình giữa cuộc sống xô bồ đâu dễ kiếm. Liệu cô có thể cùng anh xây dựng một hạnh phúc? Nhưng thôi, đời cho mình cái gì cứ hoan hỉ đón nhận, đó mới gọi là trải sự đời.
Nhi đã làm ở nhà hàng ăn một thời gian, nhất là lúc còn làm phụ bếp, cô đã quen với chế độ dinh dưỡng nên rất nhanh chóng chọn những món ăn phù hợp cho mọi người. Khi nhân viên vào ghi món, Minh Nhật còn nhắc đi nhắc lại:
Em nhớ xay súp cho bé nhuyễn nhé, bé chưa đầy một tuổi đâu!
Cô bé nhân viên dạ dạ vâng vâng rồi đi làm việc của mình. Bữa ăn diễn ra rất vui vẻ. Minh Nhật chăm sóc tỉ mỉ cho bác Thảo và Tuệ Nhi, còn xắn tay đút cho Cà Chua ăn, nhưng dĩ nhiên cô bé không chịu. Anh bật cười:
Kiêu kì ghê nha, y như mẹ con vậy đó, chả chịu hiểu cho tấm lòng người ta gì cả!
Tuệ Nhi thấy ấm áp với tình cảm của Minh Nhật. Có vẻ như anh đang dần dần in đậm hình ảnh mình vào trái tim cô. Nhi cười:
Để đó cho em, anh ăn đi! Em no rồi!
Lần đầu tiên thấy cô xưng ” em” với mình, Minh Nhật ngỡ ngàng rồi ánh mắt lóe lên những tia hạnh phúc. Anh giục cô:
Em cứ ăn đi, anh đút cho quen. Em mới ăn thế sao no được, em còn cho con bú cơ mà?
Nhi lắc đầu:
Anh xem, nãy giờ anh toàn làm đồ ăn cho em, không no mới là lạ đấy! Anh cứ ăn đi!
Thấy Cà Chua lắc đầu nguầy nguậy, ứ chịu cho chú Minh Nhật đút nên anh đành nhường cho Tuệ Nhi nhiệm vụ đút Cà Chua ăn. Anh trò chuyện với bác Thảo về cuộc sống của mình, thế nên dù Nhi không phải con ruột của mình, nhưng bác Thảo vẫn nhìn Nhật rất ưng ý.
Ăn uống xong xuôi, anh đưa mọi người đến trung tâm mua sắm. Cà Chua thấy được đi chơi thì thích thú lắm, nhất là khi Minh Nhật ướm mấy bộ váy áo mùa đông và đưa đồ chơi cho cô bé. Cà Chua thích chí vỗ tay và còn tự nguyện cho chú Nhật bế nữa. Dĩ nhiên, anh phải nhờ Nhi hướng dẫn cách bế Cà Chua thoải mái nhất. Dù bé đã gần một tuổi nhưng cái cách Nhật ôm chặt cô bé vào lòng khiến Nhi vừa thấy ấm áp vừa thấy buồn cười. Anh tặng áo ấm cho bác Thảo, mua đồ cho mẹ con Nhi dù cô lắc đầu không chịu chọn cho mình. Anh bảo:
Nếu em không chọn thì anh cho nhân viên lấy cả dãy đồ này về nhá!
Nhi không muốn phô trương, cô chọn vài cái áo len cho bản thân và giải thích:
Em là sinh viên, không cần ăn mặc quá cầu kỳ ạ!
Nhật không để ý và đùa giỡn:
Mặc gì cũng đẹp hết á!
Khi buổi tối kết thúc, Nhật đưa Cà Chua cho Nhi bế và mang đồ xuống xe. Anh lái mọi người về phòng trọ và biếu món quà cho bà Thảo, như đã hứa với Nhi trước đó:
Bác nhận hộp thuốc bổ này, anh đi công tác mua đây. Cảm ơn bác đã luôn giúp đỡ Nhi và Cà Chua.
Bà Thảo từ chối nhưng Nhật không chịu:
Mẹ cháu còn nhiều lắm, bác đừng lo. Giờ có con dâu rồi thì bà cũng không cần tẩm bổ gì cả!
Bà Thảo nhìn sang Nhi:
Bác hy vọng Nhi sẽ làm được điều đó. Bố mẹ cháu cũng vậy, họ muốn con cái yên bề gia thất!
Minh Nhật cũng nhìn Nhi và cam kết:
Nếu người ta không chấp nhận, cháu sẽ cố gắng!
Nhi im lặng. Minh Nhật đưa tay về phía cô:
Đưa con cho anh bế, em lại mở cổng đi, rồi lát anh đưa đồ vào sau!
Bà Thảo cũng nói lời tạm biệt và rời đi. Nhi đưa con cho Minh Nhật và cùng anh đi về phía cổng. Dường như người đàn ông này đang làm cho trái tim cô ấm áp hơn bao giờ hết. Thậm chí cả Cà Chua cũng ôm chặt Minh Nhật. Nhỏ bé đã trở nên mê trai đẹp ngay từ khi còn nhỏ, chỉ cần được tặng đồ chơi và váy áo là quên hết mọi lạ lẫm.
Về đến phòng, Minh Nhật nói nhẹ:
Em ơi, con ngủ rồi phải không?
Nhi chìa tay ra:
Chắc hôm nay đi chơi nhiều, nên con ngủ sâu đấy ạ! Anh đưa Cà Chua vào, em lót cho!
Minh Nhật lắc đầu:
Không! Ôm thế này mà đưa cho em, lỡ con dậy thì sao? Em hướng dẫn anh đi, anh làm cho quen!
Bất chợt, Nhi cảm thấy khao khát, khát khao cháy bỏng một mái ấm cho thiên thần nhỏ của mình. Tuy nhiên, cô cũng bị một cảm giác ngần ngại khác chiếm giữ. Liệu quyết định của cô có đúng không?