Mặt trời sau giông bão chương 43 | Người phụ nữ của anh
Minh Nhật đặt Cà Chua lên giường cẩn thận, tuân theo mọi chỉ dẫn của Nhi từ việc kê gối cho đến việc đặt thêm gối bên cạnh để tránh bé giật mình. Khi mọi việc đã xong, anh hỏi nhỏ nhẹ:
Em thấy ổn chưa?
Nhi nhìn con gái ngủ say sưa và gật đầu:
Dạ rồi, Chủ tịch đã làm rất khéo léo!
Nhật ngồi xuống ghế và nói:
Vậy anh đã làm bố trẻ con được chưa?
Nhi trả lời một cách thật thà:
Đó còn phải tùy duyên ạ!
Nhật nhìn cô và hỏi:
Tùy duyên là gì?
Nhi mời anh uống một cốc nước ấm rồi nói:
Em không biết nữa!
Khi Nhi ngồi xuống, Minh Nhật uống một ngụm nước rồi nói:
Một người như anh, yêu một cô sinh viên năm nhất, liệu có gây áp lực cho người ta không em?
Nhi không chắc người mà anh nói đến là cô hay không, nhưng cô vẫn đáp:
Cái đó tùy thuộc vào cô ấy!
Nhật cười:
Nhưng anh không biết cô ấy nghĩ gì cả. Cô gái đó còn trẻ, ít tuổi hơn anh nhiều, đang làm thêm ở một nhà hàng. Tuổi tác có làm chúng ta xa cách không em?
Những điều này phản ánh đúng với tình hình của Nhi, nhưng cũng có thể áp dụng cho Tuyết Minh, một cô gái khác làm cùng với cô. Minh Nhật nhấn mạnh về tuổi tác, nhưng Nhi cũng biết rằng Minh còn trẻ hơn cả cô so với anh. Nhi tự hỏi liệu người mà Minh Nhật nói đến là ai. Cô thở dài:
Anh lo là cô ấy còn quá trẻ để hiểu điều này à?
Minh Nhật lắc đầu:
Cô ấy thông minh, nhưng anh lo rằng cô ấy có thể tự ti khi tham gia mối quan hệ này, vì cô ấy đang cố tạo khoảng cách.
Nhi nhớ lại những lời Tuyết Minh từng nói: “Minh Nhật chỉ để ngắm và ngưỡng mộ trong lòng thôi, chứ không dám tiến đến việc yêu.” Giờ anh nói vậy, liệu có phải là đúng không? Cô cảm thấy lòng nhói lên, có một chút tổn thương, một chút xấu hổ vì những suy nghĩ sai lầm trước đó. Cô thở dài:
Chủ tịch nên nói thẳng với cô ấy, xem cô ấy nghĩ gì. Nếu cô ấy đồng ý và yêu anh, thì tốt. Nếu không, anh cũng biết câu trả lời, không phải suy nghĩ nhiều nữa. Một cô sinh viên năm nhất cũng đã đủ lớn để quyết định về tình yêu. Còn như tôi, đã từng thất bại một lần, nên sợ rồi!
Minh Nhật bất ngờ:
Sao em lại sợ? Thất bại một lần vẫn có thể bắt đầu lại, em xứng đáng được hạnh phúc!
Nhi vẫy tay:
Thôi, Chủ tịch đừng lo lắng về người khác nữa, hãy tập trung vào chính mình đi!
Minh Nhật nhìn Nhi:
Người ta không cho tôi cơ hội nói, hay là …em nói hộ tôi được không?
Nhi bất ngờ:
Tôi? Liên quan gì mà nói?
Nhật nói, cảm giác rất hồi hộp:
Vì …. vì…em hiểu cô ấy hơn anh!
Hiểu? Làm sao? Vậy ra Minh Nhật muốn Nhi làm cầu nối để tỏ tình với Tuyết Minh à? Cảm giác nghẹn ắng trong lòng, Nhi cảm thấy uất ức, mọi thứ như sụp đổ, có một chút đớn đau nữa. Dù lý trí biết rằng Tuyết Minh chưa có quan hệ gì với Minh Nhật, nhưng sao cô cảm thấy buồn bã như thế. Cảm giác bị lợi dụng, sự quan tâm giả tạo khiến Nhi không chịu nổi. Nếu Minh Nhật nói thẳng từ đầu, điều đó sẽ dễ dàng hơn, để giờ đây, khi cô đã cảm nắng người đàn ông này, anh mới nói ra, làm sao cô giúp được? Nhưng nếu không giúp, liệu cô có ích kỷ không? Viền mi ửng đỏ, Nhi nói, giọng cảm giác nghẹn lại:
Làm sao tôi hiểu người ta đang nghĩ gì? Thôi, cảm ơn Chủ tịch về buổi tối này, anh về đi!
Minh Nhật ngạc nhiên. Này, sao mà Nhi tránh anh vậy? Đang đợi câu trả lời mà lại bị đuổi về? Anh nói:
Sao em lại không hiểu chứ? Cô ấy là…
Nhưng lời nói của anh bị Nhi cắt ngang. Cô vừa gắt vừa đẩy Minh Nhật ra khỏi phòng:
Đủ rồi. Anh nghĩ anh có tiền rồi muốn làm gì thì làm à? Mấy người yêu nhau thì tự đi mà nói với nhau, làm gì mà lôi mẹ con tôi vào? Để tôi yên đi! Không phải có tiền rồi mua chuộc người khác để tỏ tình hộ mình, để thỏa mãn thú vui của nhà giàu đâu. Chủ tịch đi ra cho tôi ngủ!
Minh Nhật bị đẩy ra vừa ngơ ngác:
Nhi, nghe anh nói đã!
Nhưng cô không muốn nghe nữa, nói cô ích kỷ cũng được, ghen tuông cũng xong. Nhưng cô không muốn nghe câu anh sắp nói bởi nó làm cô hụt hẫng hơn. Nhi đẩy Nhật ra rồi đóng cửa, còn Minh Nhật không chịu đi, nhưng theo chiều xô đẩy của cô nên dù người ra phía ngoài cửa, cánh tay của anh vẫn cố bám víu phía trong, thành ra tay của Minh Nhật bị kẹt giữa bức tường và cánh cửa. Nhi cố đóng cửa anh càng không chịu buông tay. Rồi vị chủ tịch kêu lên:
Á!
Nhi cảm thấy xót xa:
Tại sao lại để tay đó? Đừng làm vậy!
Minh Nhật nhìn Nhi và nói:
Em nói rằng anh nên nói trực tiếp với người anh yêu. Vậy nên, em hãy nghe điều này: TUỆ NHI, ANH YÊU EM.
Nhi ngạc nhiên và không biết phản ứng ra sao. Cô lắp bắp:
Sao… sao lại là tôi? Chẳng phải anh nói cô ấy là …
Nhật giải thích:
Vì em là sinh viên năm nhất, làm ở nhà hàng, và em hiểu anh nhất.
Nhi thắc mắc:
Nhưng anh nói hai người cách nhau về tuổi tác, và còn nói tôi hiểu người đó hơn anh…
Minh Nhật bật cười:
Em mới hai đầu hai, còn anh đã đầu ba rồi, khi gặp lại, em chỉ gọi anh là chú thôi, sửa mãi mới được đấy à? Còn việc hiểu, em là người hiểu em nhất phải không?
Lúc này, Nhi cảm thấy tần ngần ngơ ngác. Vậy là anh nói về cô à? Nhi trả lời:
Tôi nghĩ là Tuyết Minh!
Nhật nhăn mày:
Tuyết Minh là ai?
Hả? Anh không biết Tuyết Minh sao? Nhi ngạc nhiên:
Tuyết Minh là sinh viên năm thứ nhất ở Trường Đại học Sư phạm, trẻ hơn tôi, xinh xắn, chưa kết hôn. Em ấy cũng làm ở nhà hàng nhưng trong bộ phận phục vụ bàn và cũng rất ngưỡng mộ chủ tịch Cao Minh Nhật đấy!
Nhật lắc đầu:
Anh không biết đâu, nhà hàng có nhiều nhân viên, làm sao anh nhớ được!
Nhi bối rối, ngượng nghịu. Tỏ tình trực tiếp như vậy làm cô không quen. Trước đó, Hoàng Tuấn cũng đã tỏ tình qua điện thoại và cô còn ngượng mặt hơn. Nhưng cách này thực sự làm Nhi cảm thấy chân thành. Cô cúi đầu:
Chủ tịch… anh đã nói xong, về đi!
Nhật hốc miệng. Anh đợi câu trả lời mà lại bị từ chối, anh nói:
Em nghĩ sao? Có người nói rằng nói xong sẽ hiểu ý của người khác chứ?
Nhi không biết nên nói gì và làm gì. Hai người đứng im. Sau một lúc, Nhật nói:
Sao không nói à? Vậy thì… viết ra giấy đi, im lặng như vậy không chịu nổi đâu.
Anh vừa nói vừa lấy bút và tờ giấy A4 đưa cho Nhi:
Đây…
Cô nhận tờ giấy. Ừ, viết đi, sau này sẽ thế nào thì sẽ. Nếu như lời của anh là chân thành, thì đây là đêm hạnh phúc. Nếu không, thì cô và Cà Chua sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa cũng được. Nhi cầm bút và viết. Khi hoàn thành, cô gấp tờ giấy nhỏ và đưa cho Minh Nhật. Anh mở ra và đọc:
EM THÍCH ANH!
Minh Nhật đọc lại mấy lần, như trẻ con đọc sách vần. Anh cười:
Mất công để người ta chờ mãi vậy!
Anh ôm cô, nhưng Nhi đẩy anh ra:
Anh làm gì thế? Người ta chỉ thích chứ chưa yêu đâu?
Chưa đầy một chốc sau, Nhi đã cảm nhận được vòng tay của anh ôm chặt lấy mình. Cô nghe trái tim anh reo lên niềm vui. Anh nói:
Em không ghét anh là được rồi!
Ghét sao được, nhất là khi như Minh Nhật. Nhi nói:
Nhưng áp lực thật đấy, đủ thứ luôn!
Anh ôm cô chặt hơn:
Đừng lo, việc của em là yêu anh, còn mọi thứ khác để anh lo!
Nhi nói:
Một người như anh sẽ có nhiều người phụ nữ nhòm ngó, và gia đình anh sẽ không chấp nhận một cô gái như em!
Minh Nhật xoa lưng Nhi:
Không có chuyện đó. Bố mẹ luôn tin vào sự lựa chọn của anh, và nếu có vấn đề gì, anh sẽ không buông tay em. Anh không lo về việc gia đình mà chỉ cần em yên lòng là được.
Nhi vẫn còn lo lắng:
Nếu gia đình anh không đồng ý, anh sẽ làm thế nào?
Nhật vuốt nhẹ mái tóc của cô:
Đừng lo, không có chuyện đó xảy ra. Em xinh đẹp và tài năng, lo gì nữa?
Nhi nhìn lên anh:
Nhưng em…
Nhật ngắt lời của cô:
Em đừng tự ti như thế. Anh và em đều độc thân, yêu và kết hôn là hoàn toàn bình thường. Thêm đứa con thì càng tốt. Cà Chua dễ thương đến nỗi ai cũng sẽ yêu mà.
Nhi rời khỏi vòng tay của Minh Nhật và hỏi:
Anh Minh Nhật này, tại sao… lại chọn em…
Anh cúi xuống nhìn cô, gương mặt gần:
Vì em là mảnh ghép cuối cùng của cuộc đời anh, mảnh ghép mà anh đã tìm kiếm từ lâu.
Nhi nghe điều đó mà trái tim như muốn nhảy ra ngoài ngực, như trong một câu chuyện tình yêu. Cô không bao giờ nghĩ rằng mình lại trở thành nhân vật chính trong một câu chuyện tình, lại là với một người như Minh Nhật. Do đó, Nhi chỉ đứng đó, không biết phải nói gì. Hành động đó khiến Minh Nhật ngạc nhiên. Anh hít một hơi:
Em… liệu có chấp nhận trở thành người yêu của anh không?
Anh dũng cảm đưa ra câu hỏi đó, rồi lại nhìn vào gương mặt đang đỏ ửng của cô. Nhi cảm thấy bất lực:
Em… chủ tịch…
Minh Nhật nắm lấy tay run rẩy của cô:
Đừng nghĩ nhiều, quan trọng là em hiểu không? Em sẽ là người phụ nữ không thể thay thế trong cuộc đời anh!