Mặt trời sau giông bão chương 44 | Hạnh phúc nhỏ nhoi
Nghe Minh Nhật nói ra những lời thẳng thắn như vậy, Nhi không nhịn được cười:
Chủ tịch, đừng nói như vậy, có lẽ anh đã quá lâu chưa có người yêu thôi!
Minh Nhật nhẹ nhàng cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán Nhi:
Em thân yêu, anh đã quan tâm đến em từ hơn một năm trước, khi chúng ta gặp nhau ở thành phố F đấy.
Nhi nhớ lại những kỷ niệm của hai người cách đây hơn một năm, khi Minh Nhật đã hỗ trợ cô trong việc ly hôn với Hoàng Tuấn. Tuy nhiên, lúc đó, với Nhi, anh chỉ là bạn của sếp Duy nên cô đã coi những lời của anh như là trò đùa:
Ai biết được chứ! Có thể là anh đang đùa đấy!
Minh Nhật cười:
Vì anh ta không xứng đáng với em. Có lẽ trước đây anh ta tốt, nhưng Hoàng Tuấn không biết trân trọng hạnh phúc. Nếu anh ta đã không giữ được hạnh phúc cho bản thân, thì làm sao anh ta có thể giữ được hạnh phúc cho người khác? Trong cuộc sống này, đường giữa Thiện và Ác rất mong manh, vì thế anh không muốn anh ta ở bên cạnh em nữa. Nếu em và anh ta ly hôn, em có quyền lựa chọn hạnh phúc của mình, dù người đó không phải là anh, em hiểu chứ?
Dường như anh đang nói về Hoàng Tuấn, nhưng cũng giống như anh đang nói về em trai của mình, người đã bị lạc lối vào con đường tội lỗi và mất đi tương lai. Minh Nhật nhẹ nhàng thở dài để không làm ảnh hưởng đến không gian đặc biệt của hai người lúc đó, rồi anh nói:
Em đợi anh lấy đồ cho hai mẹ con chúng ta nhé!
Nhận được sự đồng ý của Nhi, Minh Nhật vội vã bước ra khỏi phòng và chuẩn bị các đồ dùng. Trong lúc đợi anh, Nhi cảm thấy rất hạnh phúc. Cô không ngờ rằng hạnh phúc lại đến với mình một cách bất ngờ và hoàn hảo như vậy. Khi Minh Nhật trở lại phòng, mang theo nhiều túi đồ hơn, cô bất ngờ:
Ơ, anh mới mua thêm đồ à?
Minh Nhật nhẹ nhàng đặt các túi đồ lên bàn và giải thích:
Không, những đồ này là anh nhờ bạn gửi từ Úc về. Khi trước đây anh có chương trình từ thiện ở bệnh viện phụ sản ở Úc, anh đã nghe nói về chương trình dinh dưỡng cho phụ nữ đang mang thai. Nhưng lúc đó, anh không biết liệu mình có thể gặp lại em sau này không, nên chưa dám mua đồ. Nhưng khi gặp lại em, anh đã gửi yêu cầu cho bạn gửi về.
Nhi tò mò nhìn các loại thuốc được bọc kỹ lưỡng:
Cái này là gì vậy anh?
Minh Nhật chỉ vào từng loại thuốc:
Đây là thuốc tăng cường miễn dịch và các loại vitamin cần thiết cho em bé. Bạn anh đã hướng dẫn cách sử dụng phù hợp với tuổi của bé. Còn những cái này là tốt cho sức khỏe của em, còn giúp em dễ dàng cho con bú hơn!
Nhi cầm những lọ thuốc lên và nói:
Minh Nhật, quá tốn kém! Sữa của em đủ rồi, và Cà Chua vẫn được chăm sóc đúng cách. Và em là con của…
Minh Nhật ngắt lời cô:
Con của anh. Đừng nghĩ vậy nữa, em nhé, vì đó làm anh cảm thấy không thoải mái. Anh yêu em, cho nên đứa bé sinh ra cũng là con của anh. Trong tương lai, con chúng ta sẽ gặp phải nhiều khó khăn, vì vậy anh muốn đảm bảo rằng con không thiếu thứ gì cả. Em đừng lo lắng, với anh, những thứ này không quá quan trọng. Anh chỉ muốn em và con khỏe mạnh là đủ.
Sau khi Minh Nhật nói xong, anh đứng dậy, sắp chuẩn bị làm một việc gì đó. Nhưng khi thấy anh mệt mỏi, Nhi liền nói:
Minh Nhật, anh có vẻ mệt phải không?
Minh Nhật gật đầu:
Ừ, không sao cả, chắc tối qua anh đã không ngủ, lại phải làm việc suốt trưa nên mới thế thôi!
Nhi nói:
Anh để đồ đó đi, mai em giặt rồi mới cất. Anh lái xe về nhé, em không yên tâm. Giờ đã khuya, nếu có việc gì thì làm sao?
Minh Nhật cười, nụ cười hiền lành:
Dễ thôi, công việc của anh có thể chậm rãi làm dần dần. Vì anh nhớ hai mẹ con nên anh thức đêm để sớm về gặp em và con thôi.
Nhi cảm thấy xót xa:
Đúng vậy, về rồi lại ốm, ai chịu được?
Anh ôm cô vào lòng:
Không có gì đâu, vì có Nhi xinh đẹp chấp nhận yêu anh là điều hạnh phúc lớn nhất. Anh không sao cả!
Nhi cầm tay anh lên, nhẹ nhàng hỏi:
Còn đau không?
Minh Nhật lắc đầu:
Không đau gì đâu! Hai năm trước, Vương Thăng đã dạy anh võ để cải thiện sức khỏe và sử dụng khi cần. Anh cũng rèn luyện nên không có gì đâu!
Nhi tò mò:
Tại sao anh lại kêu đau vậy?
Minh Nhật ôm cô vào lòng và nói:
Nếu anh không kêu, liệu người ta có mở cửa để đến đây “tỏ tình” không?
Nhi đánh nhẹ vào ngực anh:
Anh quá đáng! Lúc đó em sợ thực sự đấy!
Minh Nhật ôm lấy tay Nhi và nói:
Anh không sao cả. Bây giờ em đóng cửa kỹ càng và đi ngủ, anh về. Sáng mai anh đưa em đi ăn, được không?
Nhi, vừa mới nhận lời yêu, nghe những điều đó, cảm thấy hơi lạ. Cô nói:
Minh Nhật, không cần phải đưa đón đâu, chỉ cần… yên bình yêu anh như vậy là đủ!
Minh Nhật vuốt nhẹ tóc của Nhi:
Dần dần em sẽ quen thôi, vì em sẽ là vợ của anh Cao Minh Nhật!
Nhi cúi đầu:
Em sẽ cố gắng. Nhưng bây giờ đã muộn, anh cảm thấy mệt lắm. Thực sự… em không yên tâm!
Minh Nhật hôn nhẹ môi cô:
Để anh ở lại nhé!
Nhi mở to mắt:
Thế thì sao được? Ý em không phải là thế đâu! Và em nghĩ chỗ nào gần nhà anh không? Em mới đồng ý yêu anh thôi đấy!
Nhưng sau khi nói xong, cô lo lắng, đã quá muộn rồi, có ai mở cửa cho chứ? Nhìn đôi mắt mệt mỏi của anh, đã thức cả đêm qua rồi lại chạy xe cả ngày, Nhi cảm thấy thương anh lắm. Minh Nhật nhận ra suy nghĩ của cô, kéo cô lại giường và nói:
Tuệ Nhi, anh chỉ muốn ở bên mẹ con em vì anh nhớ em và cũng vì lo lắng cho em. Vừa nhận lời yêu, giờ muốn anh về chắc em lại lo lắng thôi! Anh không làm gì cả, em yên tâm mà!
Nhi cúi đầu:
Nhưng…
Minh Nhật đứng dậy:
Không cần nữa, làm gì hay không sáng mai biết!
Nhi nhăn mắt:
Anh dám à?
Nhật không quan tâm đến phản ứng của Nhi, đi vào nhà vệ sinh, rửa mặt mũi tay chân rồi đi ra, ôm Cà Chua:
Con ơi, bố ngủ thôi nhé!
Tự nhiên bị “lạc”, cô tự hỏi chuyện gì vậy? Điều đó càng khiến cô ngạc nhiên khi thấy cô bé Cà Chua được trai đẹp ôm lại. Nhi nói nhẹ:
Để em nằm gần con, đêm nay Cà Chua có thể dậy bú đấy!
Minh Nhật kéo cô ra ngoài, vì phòng trọ được thiết kế dành cho gia đình, nên giường rất rộng. Cô đặt Cà Chua vào giữa, nằm giữa con và Minh Nhật. Thấy mình ngại ngùng, Nhi nói:
Em quay sang phía con nhé!
Nhật ôm Nhi:
Đừng lo, phải tin anh nhé!
Sau khi nằm xuống, họ muốn trò chuyện một chút, dường như tình yêu đã chính thức bắt đầu, nhưng cả hai đã thuộc về nhau từ lâu. Vì vậy, sự ngượng ngùng chỉ kéo dài trong một thoáng chốc. Nhằm để anh nghỉ ngơi, cuối cùng họ lại nằm nói chuyện về những gì đã xảy ra trong một năm qua. Nhi kêu Nhật:
Thôi, anh đi ngủ đi, mai anh còn phải đi làm nữa mà!
Minh Nhật gật đầu rồi ôm cả Nhi và Cà Chua để chìm vào giấc ngủ.
Không hiểu là do ở trong vòng tay ấm áp hay vì những cảm xúc mới mẻ, Nhi ngủ rất ngon lành. Cô bị đánh thức bởi mùi thơm của thức ăn. Vội vàng mở mắt, theo thói quen, Nhi lấy điện thoại nhìn – đã sáu giờ rồi sao? Thường thì cô đã dậy chuẩn bị bữa sáng đơn giản cho mình và vắt sữa cho Cà Chua lúc này. Bảy giờ vào học nên Nhi thường dậy sớm để dọn dẹp và chuẩn bị đồ ăn trưa để cất vào tủ lạnh, để trưa về không phải vội vã. Hic, sao lại ngủ quá ba mươi phút nhỉ? Sao điện thoại không reo nhỉ?
Nhi ngạc nhiên khi thấy Minh Nhật đang nấu ăn. Đúng vậy, tối qua anh đã ngủ lại đây. Nhi nhìn xuống quần áo của mình, mọi thứ vẫn nguyên vẹn. Thế ra, tình yêu của cô và anh là sự thật rồi, không phải giấc mơ nữa. Nhi nhẹ nhàng đi lại, hít thở mùi thơm từ món ăn anh đang chuẩn bị:
Chủ tịch cũng khéo tính đấy! Để em dậy muộn rồi!
Minh Nhật quay sang Nhi:
Em dậy rồi à? Tối qua anh tắt chuông điện thoại vì sợ em mệt, định làm xong rồi gọi em dậy. Anh cũng dậy không lâu, tối qua mua gà và miến nên sáng nay anh làm em ăn thử xem tay nghề của chồng tương lai thế nào. Lát anh mời bác Thảo ăn luôn, mới sáu giờ nên anh chưa dám qua, không biết bác đã dậy chưa. Nhi mỉm cười:
Bác Thảo thường đi bộ từ sáng. Anh cứ bày tỏ làm gì, để đó em nấu cho chứ!
Nhật dừng tay, xoa đầu cô:
Em vệ sinh cá nhân đi, anh muốn đưa em đi ăn nhưng vì em ngại nên anh làm cách này!
Nhi gật đầu rồi bước vào phòng tắm. Vừa lúc ấy, bác Thảo đi sang. Hôm nay bà đi thể dục về sớm, tính sang hỏi Nhi xem đêm qua thế nào. Không ngờ, vừa bước vào phòng, bà đã thấy Minh Nhật đang lúi húi nấu ăn nên hỏi:
Cậu Nhật đến sớm thế?
Nhưng rồi bà nhận ra anh vẫn mặc bộ quần áo từ tối hôm qua nên mỉm cười:
À, tối qua…
Minh Nhật quay sang bác Thảo:
Dạ hôm qua con mệt, Nhi sợ con đi về nguy hiểm nên nói con ở lại. Bác đừng trách Nhi, chúng con không làm gì ảnh hưởng đến bác đâu ạ!
Bà biết, cậu rào đón như thế vì lâu nay có một số dãy trọ phức tạp chuyện trai gái. Nhưng bà chỉ có ba phòng trọ, những người đến thuê đều được xem xét kỹ chứ không xô bồ. Bà cười:
Trời, bác có nói gì đâu mà cậu cứ lo xa. Ý của bác là hai đứa đã ….
Nhật ghé tai bác:
Cô ấy đồng ý rồi bác ạ!
Ánh mắt bà Thảo lấp lánh niềm vui:
Tốt rồi, tốt rồi, con bé xứng đáng được hạnh phúc, Cà Chua cũng cần một người cha tốt!
Khi Nhi bước ra, Minh Nhật nhìn sang bác Thảo và nói:
Con định qua mời bác ăn sáng với chúng con, bác thử xem tay nghề của con thế nào không? Hồi ở Úc, con toàn tự nấu đấy ạ!
Bà Thảo gật đầu vui vẻ và cùng Nhi ngồi xuống ăn. Ăn xong, Nhi vắt sữa cho con và Minh Nhật đi ra ngoài. Anh còn đề nghị đưa Nhi đến trường nhưng cô từ chối:
Không được đâu, làm thế không được anh ạ…
Minh Nhật đề xuất:
Nếu em ngại, anh sẽ dừng xa trường một chút!
Nhưng Nhi vẫn từ chối:
Dừng xa thì mọi người không thấy sao? Em ngại lắm. Anh cứ để em làm quen dần dần, em đi xe máy cho chủ động!
Minh Nhật chấp nhận và nói:
Được rồi! Vậy thì em đi cẩn thận, anh ngồi chơi với con một lát rồi đi làm!
Nhi vui vẻ chào tạm biệt bác Thảo và Minh Nhật rồi đi đến trường. Mọi thứ đều như một giấc mơ với cô, Nhi không nghĩ rằng mình lại được tình yêu ban cho như vậy.
Chiều hôm đó, Nhi đi làm như thường lệ. Khi trở về từ trường muộn, cô không kịp ăn một bữa sáng và cho con bú trước khi đi vào nhà hàng. Minh Nhật đã bảo sẽ đến nhà hàng sau vì anh có cuộc họp. Khi đứng đợi khách, Tuyết Minh đến gặp Nhi:
Chị Nhi, chị ăn gì chưa?
Nhi từ chối và nói:
À, hôm nay về muộn nên lát nữa hết ca chị ăn luôn, chị cũng không đói lắm đâu!
Tuyết Minh đề xuất cho Nhi một bát cháo nhỏ và nói:
Chị hãy ăn thử xem, kẻo cho con bú không ăn là đói đấy!
Nhi chấp nhận và nhanh chóng ăn một ít. Nhưng khi cô mới ăn được nửa bát cháo, bỗng cảm thấy trời đất quay cuồng, bụng đau đớn và mọi thứ trước mặt cô bắt đầu mờ mịt…