Mặt trời sau giông bão chương 47 | Mong điều ấm áp
Tuyết Minh, trong nỗi lo lắng, thốt ra:
Làm sao? Tôi… tôi không thể vào tù được. Tôi đang là sinh viên trường Sư phạm đấy, không thể bị phạt tù được chứ?
Cô bước nhanh đến gần Minh Nhật, vùng vằng lắc lư cánh tay của anh:
Chủ tịch… Tôi biết tôi đã sai, nhưng không phải chị ấy đã ổn chứ? Tôi… chỉ là đùa thôi. Tôi không có ý định làm hại chị ấy đâu ạ!
Minh Nhật quét một cái nhìn lạnh lùng xuống bàn tay của Tuyết Minh, rồi bật ra hai từ:
Buông ra!
Cô chưa bao giờ thấy Minh Nhật tức giận như vậy, vội vàng rút lại tay. Trong mắt Tuyết Minh, Minh Nhật luôn trầm tĩnh, nhẹ nhàng. Vậy mà lần này, cô cảm thấy sợ hãi. Anh ta vừa nói Tuệ Nhi là vợ chưa cưới, liệu Minh Nhật có yêu Tuệ Nhi thật không?
Mặt Minh Nhật biến sắc:
Tôi… tôi không thể nào…
Quản lý Bảo im lặng suốt thời gian qua. Anh cũng không ngờ một cô gái nhỏ bé, trông hiền lành như Tuyết Minh lại có thể có hành động tàn ác như vậy. Anh quay sang Minh Nhật:
Xin lỗi, chủ tịch, tôi đã chọn người sai!
Minh Nhật lắc đầu:
Không phải lỗi của cậu đâu. Trong hồ sơ không thể hiện được tính cách, phẩm chất của một người, không nói lên lòng dạ. Cô ta có một quá khứ không đẹp, từ khi còn học sinh đã có lần ăn trộm tiền bố mẹ, bỏ nhà đi vui chơi. Một người như vậy, có thể trở thành giáo viên, hình thành tương lai của thế hệ tương lai của Việt Nam, để làm hỏng nền giáo dục ư? Cô ấy muốn che giấu bản chất xấu xa của mình bằng cách nào?
Tuyết Minh lắc đầu, cảm thấy lo lắng:
Làm sao… sao… anh biết?
Minh Nhật thở một cái nhẹ nhõm:
Tối qua, tôi đã kiểm tra video từ điện thoại của mình sau khi đọc tin nhắn của Bảo. Tôi đã xác định rằng mình không nhầm, không đổ oan cho người khác. Tuyết Minh đã gây sự. Anh cũng không nghĩ đến việc như vậy sẽ xảy ra ở nhà hàng này. Thế nên, chỉ có hai camera ở khu vực tiếp nhận thực phẩm và nấu ăn. Nhưng thấy Tuyết Minh cố gắng không thừa nhận, Minh Nhật quyết định dọa cô ta xem sao. Và đúng như anh nghĩ, Tuyết Minh đã sa vào bẫy. Nhìn cô ta nắm chặt tay, lòng Minh Nhật tức giận, ánh mắt rằn rặt. Anh bấm một cuộc điện thoại và nói:
Các đồng chí có thể thực hiện nhiệm vụ rồi. Cuộc họp đã được ghi lại, vấn đề sáng nay đã được giải quyết!
Sáng nay, trên đường đến nhà hàng, tôi đã ghé vào trụ sở cảnh sát thành phố C. Một số đồng chí cảnh sát đã đợi sẵn bên ngoài trong bộ đồ thường phục. Sau khi cuộc điện thoại kết thúc, hai đồng đội cảnh sát mặc đồ thường phục bước vào, xuất trình thẻ ngành và đưa ra chiếc còng số tám:
Cô Lê Tuyết Minh, cô đã bị bắt về tội hãm hại cô Ngô Tuệ Nhi. Chúng tôi đã có bằng chứng và nhân chứng. Mời cô theo chúng tôi về trụ sở để phối hợp điều tra!
Cảm thấy sự mất tự do đang trở thành hiện thực, Tuyết Minh quay lại nhìn Minh Nhật:
Anh Minh Nhật, tôi không có ý định đâu! Anh xin cho tôi đi, tôi sẽ không làm hại chị Nhi nữa!
Minh Nhật lạnh lùng:
Một người như cô, không làm hại người này sẽ làm hại người khác. Bố mẹ không dạy được cô, thầy cô giáo cũng vô ích với cô, nên để pháp luật dạy cô!
Chiếc còng số tám lạnh lẽo chụp lấy tay của Minh. Chiếc xe chở cô ta về trụ sở cảnh sát đã mất khỏi tầm nhìn, nhưng mọi người vẫn còn chưa hết bàng hoàng. Chị Lan bực tức:
Con địt, mới nứt mắt ra mà tâm hồn độc ác!
Rồi cô quay sang Minh Nhật:
Chủ tịch, sức khỏe của Tuệ Nhi thế nào rồi ạ? Hôm qua tôi nghe quản lý Bảo nói em ấy đã ổn rồi, tưởng là sức khỏe đã hồi phục!
Minh Nhật gật đầu:
Tuệ Nhi đã tỉnh lại từ tối qua, nhưng vẫn còn yếu. Tuy nhiên, tôi đã yêu cầu quản lý Bảo báo vậy để Tuyết Minh không nghi ngờ. Đây là sự việc không may do tính ích kỷ của một cá nhân, và tôi hy vọng đây sẽ là bài học cho tất cả mọi người ở đây. Mặc dù nhà hàng có thể là nguồn thu nhập chính của mọi người hoặc là nơi làm thêm của một số bạn trẻ, nhưng tôi mong muốn xây dựng một tập thể đoàn kết, hòa đồng, một lòng đưa nhà hàng phát triển. Nếu có sai phạm, mọi người cũng đã thấy!
Tất cả đều hiểu những gì anh nói. Minh Nhật tiếp tục:
Vấn đề không phải vì người bị hại là Tuệ Nhi mà tôi xử lý nghiêm túc. Bất kỳ ai trong nhà hàng làm việc tốt sẽ được thưởng và vi phạm sẽ bị trừng phạt. Đó là cách để xây dựng một môi trường làm việc lành mạnh. Ngoài ra, tôi yêu cầu mọi người giữ bí mật về sự việc này để không làm ảnh hưởng đến uy tín của nhà hàng, vì sự việc này chỉ liên quan đến một cá nhân mà thôi, không liên quan đến chất lượng phục vụ của nhà hàng, mọi người hiểu chứ?
Quản lý Bảo nói:
Chắc chắn, chúng tôi sẽ giữ bí mật về sự việc này!
Minh Nhật mỉm cười:
Được rồi, mọi việc đã được xử lý. Bây giờ mọi người hãy tiếp tục công việc của mình. Tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra tình hình của Tuệ Nhi. Nếu cô ấy ổn, tôi sẽ xin cho Nhi ra viện, về nhà với con!
Mọi người đều gửi lời chúc sức khỏe đến Nhi. Minh Nhật cảm ơn tất cả và tiếp tục:
Thực ra, Tuệ Nhi không biết tôi là giám đốc nhà hàng, cũng chưa biết mình bị hãm hại. Tôi sẽ từ từ nói với cô ấy, vì Nhi tin người nên chưa chắc đã tin Tuyết Minh làm hại mình. Nhi cũng là người tự lập, không muốn dựa dẫm, nên làm việc ở đây mà. Tôi có muốn cho cô ấy nghỉ việc, nhưng cô ấy không chịu. Vì vậy, khi Nhi trở lại làm việc, tôi hy vọng mọi người sẽ tiếp tục đối xử với cô ấy như trước, không xem Nhi là vợ tương lai của tôi. Mong mọi người giúp đỡ!
Cách Minh Nhật nói chuyện thân mật và hòa nhã khiến mọi người cảm thấy gần gũi. Các nhân viên cũng cười vui, trò chuyện với anh vài câu trước khi đi làm.
Minh Nhật quay trở lại bệnh viện. Anh thấy Bá Trọng và các y tá từ phòng ra liền chạy tới và hỏi:
Tình hình của Nhi thế nào rồi?
Bá Trọng lắc đầu:
Không có gì đâu anh. Hôm qua thoát khỏi cái chết nghẹn, nghĩa là đã ổn rồi. Mới đi kiểm tra lại Nhi, mọi chỉ số đều ổn cả. Nếu anh muốn, để Nhi ở đây thêm một đêm, mai làm thủ tục ra viện cũng được!
Lúc đó, Tuệ Nhi xuất hiện:
Bác sĩ, tôi còn con nhỏ, hôm qua đến giờ phải nhờ ai đó trông con. Nếu tôi ổn rồi, anh cho tôi về nhà được không?
Minh Nhật nhìn sang Bá Trọng:
Giờ Nhi về nhà nghỉ ngơi, nếu cần thuốc thêm thì em sẽ kê giúp anh. Nhi vẫn đang dùng thuốc bên Úc mà anh đã hỏi ý kiến em rồi đó!
Bá Trọng gật đầu:
Nhi chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đủ dinh dưỡng để phục hồi thôi anh ạ. Anh đưa Nhi về nhé, thủ tục thanh toán có thể làm ngày mai vì hôm nay là chủ nhật!
Minh Nhật vỗ vai Bá Trọng:
Cảm ơn anh nhiều nhé!
Bá Trọng cười:
Không có gì đâu ạ! Anh cần gì cứ gọi em nhé!
Minh Nhật và Tuệ Nhi cảm ơn bác sĩ Trọng một lần nữa rồi anh đưa cô ra xe. Chiếc xe lăn bánh, Tuệ Nhi quay sang anh:
Chủ tịch Nhật, hôm nay anh rảnh không?
Minh Nhật liếc cô:
Ừ, với em, anh luôn rảnh!
Tuệ Nhi Ngụy:
Anh khéo miệng quá! À, anh ơi, hôm qua tới giờ anh chưa kể cho em biết em bị sao cả. Ban nãy em đã hỏi nhưng bác sĩ Bá Trọng nói là ổn rồi, em cũng không biết mình bị gì nữa!
Minh Nhật nhìn cô:
Em ơi, tin người quá làm gì! Em suýt mất mạng đấy!
Nhi tròn mắt:
Anh… anh nói gì vậy?
Minh Nhật kể sơ sơ về việc của Tuyết Minh. Nhi nghe xong, há hốc miệng:
Không thể… con bé đó rất vui vẻ và quan tâm đến em mà, có lẽ anh nhầm rồi!
Nhật vẫn giữ vô lăng, nhéo nhẹ mũi cô:
Sao lại không thể? Anh sắp mất vợ mà không thể sao?
Nhi ngơ ngác:
Cô ấy có liên quan gì đến tình yêu của chúng ta không?
Nhật cười:
Liên quan đấy! Anh suýt mất em mà không liên quan à? Hôm qua anh gần như chết đấy! Lần này để cô ta vào tù để anh tỉnh ngộ!
Nhi nhìn ngỡ ngàng. Nếu Minh Nhật không đưa cô đến bệnh viện, chuyện gì sẽ xảy ra? Và Cà Chua sẽ thế nào? Cô lại nợ anh một mạng rồi. Nhi nhìn sang:
Anh Minh Nhật. Em cảm ơn anh, nếu không có anh…
Nhật nhăn mặt:
À, đã đồng ý yêu người ta rồi thì bỏ cái kiểu ăn nói khách sáo đó đi nha! Không có em thì anh lại tiếp tục kiếp ế vợ đấy!
Tuệ Nhi cười. Xe dừng ở đầu ngõ, anh và cô đi vào dãy trọ. Nhi nhìn qua nhà hàng, chuẩn bị đến giờ khách đông rồi. Bước vào phòng trọ, bác Thảo đã cho Cà Chua ngủ rồi nói:
Sao rồi Nhi? Nghe cậu Nhật nói bác sợ quá, nhà bé Gil lại về quê nên không biết gửi con bé cho ai mà đến bệnh viện cả!
Nhi rửa tay rồi ngồi xuống giường nói:
Con ổn rồi bác ạ, Cà Chua có làm bác mất ngủ không ạ?
Bác Thảo lắc đầu:
Không con, bé ngủ ngon, dậy hai lần, bác pha sữa uống là ngủ tiếp. Bác chỉ lo cho con thôi!
Sống với những con người chẳng phải ruột rà mà Nhi cảm thấy như mình được hồi sinh giữa một thế giới ấm áp. Chỉ cầu mong những tình cảm tốt đẹp ấy, giản dị ấy sẽ còn mãi …