Mặt trời sau giông bão chương 48 | Đối thủ
Cả ba người nói chuyện vui vẻ. Cà Chua thấy mẹ về thì sà vào lòng ôm cứng lấy Nhi. Cũng may bác sĩ cho cô sử dụng những loại thuốc không ảnh hưởng đến sữa, nên sau khi tắm táp qua, Nhi bế con và cho cô bé bú. Tình mẫu tử ấm áp khiến cô cũng ôm chặt bé ngắm mãi không chán. Nhìn con, cô lại thấy mình may mắn khi gặp được Minh Nhật. Bởi nếu không có anh, dễ gì cô được ngồi đây ôm con như thế này.
Bác Thảo ngồi một lát rồi ra về. Minh Nhật lấy đồ trong tủ lạnh ra và nói:
Nhi, em chịu khó ăn cháo thêm vài hôm nữa cho bụng ổn định đã nhé! Để anh hầm cháo cho nhuyễn!
Nhi gật đầu:
Dạ, nhưng anh để lát em cho Cà Chua bú xong rồi em làm, anh có bận việc thì cứ đi làm đi, hôm qua đến giờ anh đã ở với em rồi!
Minh Nhật để đồ ra ngoài cho rã đông rồi nói:
Vớ vẩn, em và con quan trọng với anh như thế nào, em còn chưa rõ hay sao? Hôm nay là chủ nhật, anh nghỉ ngơi với em và Cà Chua. Chiều mình đưa con đến khu vui chơi giải trí nhé! Cả bác Thảo cùng đi nữa, bác ấy nhiệt tình quá, hai bà cháu suốt ngày cứ quanh quẩn trong khu trọ này, thi thoảng cho con đi chơi để con tiếp xúc với nhiều cái mới em ạ!
Bỗng nhiên Nhi thấy sống mũi mình cứ cay xè, chả thể ngăn nổi giọt nước mắt lăn xuống, cô nói:
Minh Nhật, anh tốt với mẹ con em quá!
Nhật đưa tay lau giọt nước mắt của cô rồi nói:
Đồ ngốc! Em là người phụ nữ của anh, Cà Chua là con của anh, tại sao anh không thể đối xử tốt chứ? Anh muốn em vui vẻ, không tự ti rằng anh là Chủ tịch, em cứ nhìn anh như một người đàn ông bình thường mà em yêu, thế thôi. Em hiểu không?
Nhi gật gật đầu:
Dạ, em sẽ cố gắng, vì chúng ta đủ trưởng thành để suy nghĩ nghiêm túc trong một mối quan hệ, nhưng anh cho em thời gian nhé, vì mọi thứ đến với em quá nhanh và em không ngờ được…
Minh Nhật đón lấy Cà Chua từ tay cô rồi nói:
Anh chờ được, em yên tâm, em cứ thoải mái là được. Giờ em nghỉ đi, anh đưa con ra ngoài này dạo chơi một lát cho em yên tĩnh!
Nhi lắc đầu:
Em chưa buồn ngủ. Anh cứ để con ở đó chơi với em, một đêm xa con mà em nhớ quá! Em khỏe rồi mà!
Thấy Cà Chua ngáp ngắn ngáp dài, Minh Nhật phì cười:
Con gái buồn ngủ rồi hả?
Rồi anh quay sang Nhi:
Em nằm đi, cho con ngủ luôn. Anh nấu cháo, lát dậy ăn còn uống thuốc, ngoan!
Nhi thực sự thấy thương Minh Nhật nên nói mình khỏe, chứ trong người cô vẫn còn mệt. Bị đầu độc xyanua, giữ được mạng là may rồi. Nghe lời Minh Nhật, cô nằm xuống ôm lấy Cà Chua vỗ vỗ, cô bé ríu cả hai mắt và ngủ ngay. Nhi cũng lim dim ngủ. Minh Nhật nhẹ nhàng lấy nguyên liệu ra nấu cháo. Có vị chủ tịch còn xắn tay áo ôm đồ của mẹ con Nhi ra phía sau dãy trọ giặt giũ, vì sợ tiếng nước chảy trong nhà tắm làm cô thức giấc. Xong xuôi, anh đi ra ngoài gọi điện thoại cho trợ lý Tôn Văn hỏi tình hình về cuộc họp vào sáng ngày mai. Cuộc điện thoại kết thúc cũng đã mười một giờ trưa. Minh Nhật bước lại giường cũng vừa lúc Nhi mở mắt. Thấy anh đang nhìn mình, cô cười:
Anh nhìn gì thế?
Minh Nhật vuốt tóc Nhi:
Em xinh nên anh nhìn, được không? Em dậy ăn cháo nha!
Tuệ Nhi gật đầu ngồi dậy, cô lot gối cẩn thận cho con rồi bước vào nhà vệ sinh rửa mặt. Vừa vào, thấy chậu to chậu nhỏ xếp gọn gàng, cẩn thận, quần áo đã giặt, cô nói vọng ra:
Minh Nhật!
Nhật đang múc cháo, nghe tiếng Nhi gọi thì tưởng cô có chuyện gì nên vội vàng đặt bát cháo xuống và bước vào:
Em đau ở đâu sao Nhi?
Nhi lắc đầu, chỉ chiếc chậu trống trơn:
Anh… anh giặt đồ ạ?
Minh Nhật gật đầu:
Ừ. Em mệt nên anh giặt, có sao đâu?
Nhi nói:
Đó là việc của em, với lại ở đây giặt tay mệt lắm. Lần sau anh đừng làm như thế nữa!
Minh Nhật bỗng nhiên kéo Nhi vào mình:
Ngốc, giặt tay thì sao? Trong một gia đình, không quy định việc gì của ai cả, vì gia đình là của chung tất cả mọi thành viên. Anh giặt đồ cho người anh thương thì sao? Đừng suy nghĩ nhiều thế, rửa mặt rồi ra ăn cháo nào?
Nhi vui vẻ rửa mặt rồi ra cùng anh ăn cháo. Dĩ nhiên vị Chủ tịch còn không cho cô dọn dẹp sau khi ăn, anh rửa bát rồi khép cửa và nằm xuống cạnh Nhi:
Em nghĩ thêm đi, chiều mình đưa con đi chơi!
Chiều hôm đó…
Cả bốn người vui vẻ trong khu vui chơi. Cà Chua cười như nắc nẻ khi được Minh Nhật đặt lên vai và đưa đi chơi hết trò này sang trò khác. Bác Thảo nhìn hai người rồi quay sang Nhi:
Con thấy chưa, giờ Cà Chua cũng mến cậu Nhật rồi. Con đã không sai khi chọn cha cho con mình!
Nhi nhìn bóng dáng cao lớn của anh bế Cà Chua rồi nói:
Dạ con cũng mong thế bác ạ. Anh ấy rất tốt, tốt đến mức con không thể ngờ được. Sau này con vẫn để Cà Chua gặp Hoàng Tuấn, mối quan hệ huyết thống không thể từ bỏ. Nhưng nếu con và Minh Nhật đến được với nhau thì con biết anh ấy sẽ là một người cha tuyệt vời.
Minh Nhật vừa cùng Cà Chua chơi một trò vui vẻ thì anh chợt nghe một thanh âm vang lên:
Anh Minh Nhật! Đúng là anh Minh Nhật rồi!
Nhật ngoảnh lại, một cô gái rất xinh đẹp, cao ráo bước tới. Anh ngạc nhiên mỉm cười:
Thu Cúc, em về khi nào vậy?
Người con gái tên Cúc cũng cười:
Em về được mấy hôm rồi. Bố mẹ bảo em về giúp hai người quản lý công ty. Ơ…em nhớ là anh chưa lấy vợ mà, đứa bé này là…
Vừa lúc đó, Tuệ Nhi và bác Thảo bước tới, Minh Nhật gật đầu:
Ừ, anh chưa cưới nhưng cũng chuẩn bị cưới!
Rồi anh kéo Tuệ Nhi lại sát bên:
Đây là Ngô Tuệ Nhi, người mà anh sẽ lấy làm vợ!
Trong ánh mắt của Thu Cúc lóe lên mấy tiếng ngỡ ngàng, ngạc nhiên cô nhìn Cà Chua:
Vậy…đây là…
Tuệ Nhi thấy cô ấy đang hiểu nhầm nên lên tiếng:
À, đó là con gái của tôi với chồng cũ!
Cúc lại tiếp tục trưng ra bộ mặt ngạc nhiên cực độ:
Ý chị là… chị đã có một đời chồng?
Nhi gật đầu:
Đúng, tôi đã từng lấy chồng, giờ thì tôi và chồng cũ đã ly hôn lâu rồi. Cô thấy Minh Nhật… thiệt thòi khi yêu tôi đúng không?
Nhật cúi xuống thơm lên tóc cô:
Đồ ngốc, thiệt gì chứ? Sướng còn chả hết nữa là… cứ suy nghĩ linh tinh thôi!
Thu Cúc nhìn thấy hình ảnh trước mặt, cơ thể khựng lại một lát rồi nhìn sang Nhi:
Không, đó là quan niệm phong kiến của người Việt Nam mình thôi. Còn như em và anh Nhật học ở Úc thì tư tưởng nó khác, em nghĩ bố mẹ anh Nhật cũng tiến bộ trong tư tưởng, chị đã gặp vợ chồng bác Cao Tuấn chưa ạ?
Minh Nhật mỉm cười nhắc Thu Cúc:
Nhi ít tuổi hơn em, cô ấy mới gần hai mươi hai tuổi thôi, Nhi đang là sinh viên năm thứ nhất của Trường Đại học Công nghệ thông tin. Cô ấy sinh con rồi mới đi học!
Cúc ” à ” lên một tiếng rồi nói:
Chị xin lỗi, vì em lấy chồng sớm nên trông chững chạc, chị cứ tưởng…
Tuệ Nhi lắc đầu:
Dạ không có gì đâu ạ! Vì thực ra trông chị trẻ hơn em mà!
Phải rồi, lời nói của cô Cúc kia như nhắc nhở Nhi. Cô đang mãi đắm chìm trong hạnh phúc tình yêu với Minh Nhật mà quên đi một điều day dứt là gia đình anh. Cô cứ nghĩ chỉ cần anh và cô yêu nhau là được. Nhưng nếu xác định đây là một mối quan hệ nghiêm túc, thì việc ra mắt hai bên gia đình sẽ là điều không tránh khỏi. Với gia thế của Minh Nhật, chắc chắn những người ham giàu như bố mẹ cô sẽ ưng ngay. Nhưng với gia đình anh, liệu họ có xấu hổ khi có một cô con dâu đang là sinh viên mà đã có một đời chồng không? Nhi chưa hề có thông tin gì về gia đình anh, chỉ biết anh là chủ tịch tập đoàn Cao Thị và là một người rất tốt bụng, rất giỏi giang thôi. Đến tên bố anh là Cao Tuấn, giờ cô cũng mới nghe lần đầu.
Thấy mặt Nhi bần thần, Minh Nhật lắc lắc tay cô:
Em mệt à? Hay ở đây gió to quá!
Nhi giật mình:
À không, em không sao ạ!
Minh Nhật nhìn sang Cúc:
Anh quên giới thiệu với em, đây là Thu Cúc. Con bé là hàng xóm của gia đình anh từ nhỏ, Cúc ít hơn anh ba tuổi, mới du học từ Úc về, chuẩn bị tiếp quản công ty thời trang của gia đình em ấy!
Cúc cười:
Em nhớ hồi bé thường cùng anh ra đây chơi. Lúc ấy, nơi này là một công viên dành cho trẻ em, chúng ta chơi cầu trượt, xích đu, còn chơi trò làm vợ chồng nữa. Lần này về, thành phố thay đổi nhiều, vì cũng mấy năm rồi em mới về đấy. Mỗi lần tới đây, dù không còn là công viên như cũ, nhưng em vẫn thấy rất bình yên anh ạ!
Chị ấy nói năng rất nhã nhặn, ra dáng con nhà gia giáo được đào tạo bài bản. Xuất phát điểm của mỗi con người quả là rất quan trọng, khi đã có nền tảng lại được học hành, thì sẽ hình thành một người phụ nữ hiện đại như Nhi đang nhìn thấy trước mặt. Còn cô, học hành không kém cỏi nhưng chẳng có cơ sở học tập nên cứ trầy trật mãi. Chị Thu Cúc đúng là mẫu người mà Nhi đang ao ước và nỗ lực – xinh đẹp, thông minh, bản lĩnh và chủ động trong cuộc sống.
Minh Nhật tinh ý nhìn ra dáng vẻ tâm trạng của Nhi nên nói:
Mình đưa con sang kia đi em!
Rồi anh quay sang Thu Cúc:
Em đi dạo tiếp nhé. Nhi mới ốm dậy nên anh đưa cô ấy đi dạo cho khuây. Em rảnh qua nhà anh chơi, bố mẹ anh vẫn nhớ em. Còn việc của tụi anh, khi nào đám cưới sẽ gửi thiệp mời tận tay em!
Thu Cúc cười tươi:
Em chờ thiệp hồng của hai người nhé!
Mọi người tạm biệt nhau ở đó, Minh Nhật tiếp tục đi chơi cùng mẹ con Nhi và bác Thảo. Anh nói:
À, sáng mai anh có buổi ký kết hợp đồng rồi đi công tác vài ngày, nên không tới với em được. Em mệt cứ xin nghỉ cho khỏe rồi hãy đi học sau nhé, công việc ở nhà hàng, anh Bảo sắp xếp người tạm thay em rồi, em cứ nghỉ ngơi đi! Nhớ ăn uống đầy đủ nghe chưa?
Tuệ Nhi chưng hửng:
Anh đi lâu thế mà còn bảo em nghỉ ở nhà á? Em khỏe rồi, em chơi nốt ngày hôm nay thôi đấy, ngày mai em sẽ đi học, đi làm bình thường trở lại!
Minh Nhật búng mũi cô:
Bướng quá đi! Anh không cấm em làm bất kỳ việc gì, nhưng em phải giữ sức khỏe, rõ chưa?
Nhi khẽ ” dạ “, rồi bất chợt cô nghe tiếng chuông điện thoại. Vì chỗ này ồn nên cô bảo Nhật bế con và ra một chỗ khác nghe điện thoại – là mẹ cô gọi đến:
Dạ con nghe đây mẹ!
Mẹ Nhi nói trong điện thoại:
Con ở đâu mà ồn thế?
Nhi thật thà:
Dạ, con đưa Cà Chua đi chơi mẹ ạ!
Giọng bà Loan nghiêm khắc:
Vậy thì khi nào rảnh gọi ngay cho mẹ. Bố mẹ có chuyện muốn nói với con!
Nhi tò mò:
Mẹ cứ nói đi ạ!
Bà Thanh Loan lắc đầu:
Không được, chuyện này phải yên tĩnh mới nói được. Nó liên quan đến người đàn ông mà con đang quen đấy!