Nghề tình nhân chương 20 | Kí hợp đồng mãi mãi

24/02/2024 Tác giả: Hà Phong 638

Nghe những lời ấy, cảm giác lạnh lẽo bao trùm lưng tôi một cách không thể kiểm soát. Tôi đứng im lặng, chờ xem liệu Dương sẽ nói gì tiếp theo hay không trước khi anh tắt máy. Tôi không tự chủ được mà bước đến hỏi anh:

– Có chuyện gì vậy?

Dương ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt của anh tràn đầy ngạc nhiên khi thấy tôi ở đây, có lẽ anh đang tự hỏi tại sao tôi vẫn tỉnh táo đứng trước mặt anh vào lúc này. Anh trả lời chậm rãi:

– Đi ngủ đi. Không có gì đâu.

– Nhưng tôi vừa nghe thấy anh nói về ai đó sắp chết mà.

– Muốn biết à?

– Có!

– Thì đến đây đi!

Tôi điều chỉnh bước chân, ngồi xuống gần anh. Một lúc sau, anh mới nói tiếp:

– Người đứng đầu băng đảng kia, bà ta đã bị loại bỏ.

Mặc dù tôi đã suy đoán trước đó, nhưng vẫn hy vọng mọi chuyện không phức tạp như vậy. Tôi mong muốn họ phải đối mặt với hậu quả của hành động của mình, chứ không phải là chết. Cả người tôi run lên, tôi chậm rãi hỏi:

– Làm sao có thể xảy ra như vậy?

Anh quay sang, ôm tôi vào lòng như muốn an ủi. Trong vòng tay của anh, tôi cảm nhận được nhịp tim đều đặn và giọng nói an ủi:

– Đừng lo, mọi thứ sẽ ổn thôi.

– Tôi không nghĩ mọi thứ sẽ phức tạp như vậy.

– Cô đừng lo nhiều như vậy.

Sau đó, tôi im lặng. Một lát sau, ánh mắt tôi dành cho chai rượu trên bàn, mùi rượu thoang thoảng đến mũi. Tôi không kiềm chế được việc ngồi dậy và hỏi:

– Anh đang uống rượu à?

– Ừ.

– Uống một mình vào ban đêm, không sợ làm tổn thương dạ dày à?

– Còn cô, không sợ tỉnh giấc vào ban đêm à?

– Tôi khác biệt, tôi thường bị giật mình tỉnh giấc.

– Còn tôi thì…

Anh dừng lại, không nói tiếp. Sau đó, anh bắt đầu uống từ ly này sang ly khác trước mặt tôi. Khi thấy nửa chai rượu đã uống hết, tôi ngăn anh lại:

– Dương, đủ rồi, đừng uống nữa.

Dương cố tình uống một ngụm lớn trước khi dừng lại. Lặng lẽ, anh nói:

– My, cô biết không? Cho đến bây giờ, tôi vẫn chưa thể tin rằng đứa bé không còn nữa.

Lời của anh khiến tôi sững sờ. Cho đến giờ, tôi chỉ biết đau đớn và buồn bã sau khi mất con, còn anh luôn mạnh mẽ, luôn ở bên đỡ đầu tôi. Nghe anh nói như vậy, tôi cảm thấy xót xa và ngạc nhiên. Trước khi tôi kịp trả lời, Dương tiếp tục:

– Thực ra, trước đây, tôi không muốn có con với cô. Vì tôi muốn con của mình sinh ra từ một người mẹ có tâm hồn trong sạch. Nhưng suốt thời gian ở bên cô, đặc biệt là khi cô mang thai, tôi luôn hy vọng được gọi là “bố”. Mấy hôm qua, tôi cảm thấy vô dụng, thậm chí là không thể bảo vệ được cả con của mình.

Cảm giác cay xè tràn ngập mũi tôi, những giọt nước mắt lăn dài từ hai bên khoé mắt. Tôi không dám thể hiện sự yếu đuối bằng cách khóc to, chỉ cố gắng kìm nén cảm xúc trong lòng. Đôi lúc, ngay cả người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo như Dương cũng có những khoảnh khắc yếu đuối. Tôi đặt tay nhẹ lên vai anh, nói trong nước mắt:

– Anh đã từng nói với tôi rằng cần phải bình tĩnh để con được ra đi trong thanh thản đấy. Đừng nghĩ mình vô dụng, anh là người bố tuyệt vời rồi.

Tôi nhìn Dương, dưới ánh đèn, tôi thấy rõ đôi mắt anh ướt đẫm. Thực ra, từ khi tôi mang thai, tôi đã cảm nhận được sự thay đổi trong anh. Anh trở nên nhẹ nhàng hơn, quan tâm hơn, hiểu biết hơn. Đứa bé đã làm cho chúng tôi gắn kết hơn. Nhưng bây giờ, khi đứa bé đã ra đi, tương lai mà tôi đã ước mơ cũng tan biến, tôi bắt đầu sợ những thứ quen thuộc sẽ mất đi một ngày nào đó, sợ rằng sau khi kết thúc mối quan hệ tình nhân, Dương sẽ là một khoảng trống không thể lấp đầy trong lòng tôi.

Dương lại đổ rượu vào ly và uống. Khi uống xong, anh nói:

– Tôi thực sự cảm thấy vô dụng.

– Đừng tự trách mình như vậy. Nếu có ai phải chịu trách nhiệm, đó là tôi, người vô dụng. Từ khi còn nhỏ đến lớn, cuộc đời tôi luôn đầy bi kịch. Chắc vậy, những người xung quanh tôi cũng phải chịu bi kịch theo.

– Sao lại là bi kịch?

– Thật đấy, cuộc đời tôi chẳng bao giờ yên bình. Có lẽ chỉ có thời thơ ấu mới là những ngày êm đềm, khi gia đình vẫn hòa thuận, bố mẹ hạnh phúc. Còn sau đó, cuộc đời tôi như một dãy đen tối. Khi gia đình nợ nần, mẹ tôi rời bỏ chúng tôi để đi theo một người đàn ông giàu có. Sau đó, bố tôi cũng rời bỏ chúng tôi để bắt đầu một cuộc sống mới. Tôi phải tự mình nuôi em trai còn nhỏ, và trải qua hàng loạt khó khăn. Bán thân cho anh, chỉ là bước cuối cùng của tôi.

– Có lẽ đây là lần đầu tiên cô kể cho tôi nghe về quá khứ của mình phải không?

Tôi quay sang nhìn Dương, mỉm cười cay đắng:

– Đúng vậy. Bởi vì tôi lo rằng anh không tin.

– Sao lại nghĩ tôi không tin?

– Chỉ là cảm giác thôi. Người giàu có như anh chắc chẳng thể hiểu được nỗi đau của người nghèo.

– Cả giàu và nghèo, chúng ta đều là con người, đều có trái tim.

Dương dừng lại một lúc, ánh mắt nhìn ly rượu trên bàn rồi mới tiếp tục:

– Khi còn nhỏ, tôi cũng từng nghĩ rằng mình là một đứa trẻ hạnh phúc. Nhưng sau này, tôi mới biết rằng sau hạnh phúc đó là biết bao nhiêu giọt nước mắt của mẹ tôi. Mẹ tôi đã chứng kiến bố tôi cắn giữa với một người phụ nữ khác, nhưng vẫn lặng lẽ chịu đựng, chỉ vì danh dự và tình yêu của cả bố lẫn mẹ dành cho tôi.

Tôi nghe Thành nhắc đến vụ việc này trước đó, nhưng khi ngồi đối diện và trò chuyện với anh, tôi cảm nhận rõ hơn sự đau đớn to lớn trong tâm hồn anh. Tôi giả vờ không biết, hỏi:

– Vậy giờ mẹ của anh sao rồi? Cô ấy có hạnh phúc không?

– Mẹ tôi đã qua đời.

– Qua đời?

– Đúng, cô ấy qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Cái cảm giác mất mẹ khiến tôi không thể nào quên. Tất cả đều do ông ta và người phụ nữ đó gây ra.

“Người phụ nữ đó” chắc chắn là Dương đang ám chỉ cô Sang. Tôi muốn nói với anh về việc cô Sang thuê tôi tiếp cận anh và mục đích thực sự của cô ta, nhưng lúc đó tôi cảm thấy bối rối và không biết nên bắt đầu từ đâu. Đặc biệt, ánh mắt đầy căm hận của anh khiến tôi không dám lên tiếng. Vì vậy, tôi quyết định im lặng thêm một chút, ít nhất để làm dịu đi nỗi đau về việc mất con. Bây giờ, nếu anh đuổi tôi đi, tôi không biết mình sẽ phản ứng như thế nào. Nhưng tôi không ngờ rằng, càng im lặng thì mọi thứ càng trở nên tồi tệ hơn, và không thể cứu vãn được nữa.

Tôi thở dài:

– Vậy là anh đang căm ghét bố mình và người đó?

– Đúng, tôi càng căm ghét họ, tôi càng phải thành công. Tôi muốn thành công để một ngày nào đó, tôi sẽ kiểm soát cuộc sống của họ.

Sau đó, anh nhìn đồng hồ trên tay và nói:

– Đi ngủ đi.

Tôi gật đầu và đi theo anh vào trong phòng. Khi nằm xuống giường, anh tự nhiên ôm tôi vào lòng như một thói quen. Tôi nhắm mắt, chẳng ngờ không mấy lâu sau đó, anh lại cúi xuống hôn nhẹ lên môi tôi. Đôi môi lạnh lẽo của anh mang theo hương vị rượu và có một sức hút đặc biệt. Tôi bất ngờ, nhưng sau đó, như bị cuốn hút, tôi đáp lại nụ hôn đó, đặt bàn tay nhẹ nhàng lên vai anh. Đó không phải là lần đầu tiên chúng tôi hôn nhau, nhưng nụ hôn này chứa đựng nhiều cảm xúc nhất, là nụ hôn dịu dàng nhất mà anh dành cho tôi, cũng là nụ hôn tôi luôn mong chờ!

Trong khoảnh khắc đó, tôi muốn nói với anh rằng tôi thích anh, thích rất nhiều. Thích anh dù cho anh có cay đắng, khinh bỉ, đối xử tệ bạc với tôi, nhưng tôi vẫn không thể ngừng thích anh. Tôi thích từng cử chỉ, hành động, lời nói của anh, dù cho anh có mỉa mai tôi, tôi vẫn thấy yêu quý. Mặc dù tôi thích anh đến điên đảo, nhưng cuối cùng, tôi vẫn không đủ can đảm để nói ra. Khi anh ngừng nụ hôn, nhẹ nhàng buông tôi ra, anh nói nhỏ:

– Quên không nói cho cô biết một điều.

– Điều gì?

– Cô không bao giờ vô dụng. Cô đã thành công khiến tôi chú ý đến cô, vậy thì không thể nào cô là người vô dụng.

Tôi vẫn chưa kịp hiểu hết ý của Dương thì hỏi lại:

– Anh nói vậy là sao?

Anh nhẹ nhàng gõ vào trán tôi một cái, hành động đầy ôn tồn.

– Giờ đi ngủ. Nếu không phải kiêng thì tôi đã có bữa ăn ngon rồi.

Sau khi nói xong, Dương ôm tôi và nhắm chặt mắt lại. Tôi nằm trong vòng ôm ấm áp của anh, cảm giác khó diễn tả. Ngày hôm sau, mối quan hệ của chúng tôi tiến thêm một bước, minh chứng là vào trưa đó, Dương nhắn tin hỏi tôi:

– Em ăn cơm chưa?

Lần đầu tiên anh gọi tôi là “em”, trong lòng tôi bỗng dưng rung động mạnh mẽ, như là lần đầu tiên được tặng quà, ngọt ngào lan tỏa khắp tim, ngay cả việc uống nước cũng thấy ngọt.

Anh đã tự nguyện xưng em với tôi, vì vậy tôi cũng theo đó và gọi anh là “anh”, tôi gửi tin nhắn trả lời:

– Em đã ăn rồi, anh ăn chưa?

– Chưa, lát đi uống rượu với đối tác.

– Vậy anh chuẩn bị đi nhé.

– Ừ, nhớ uống thuốc sắt.

– Vâng. Chiều nay em qua nhà với em trai em nhé.

Chưa đầy 3 phút sau khi gửi tin nhắn đó, tài khoản của tôi nhận thêm 10 triệu đồng từ anh. Lần này, anh giải thích lý do gửi tiền:

– Anh không có ý gì đâu, chỉ muốn em mua đồ cho em trai em.

– Cảm ơn anh.

Gửi xong tin nhắn, tôi đặt báo thức vào lúc 2 giờ chiều và để điện thoại sang một bên, sau đó đóng mắt một lát. Khi tỉnh dậy, tôi thấy có mấy tin nhắn của Thành:

– Chiều nay anh được nghỉ. Em rảnh không? Mình đi ăn nhé.
……
– Sao vậy? Em vẫn giận anh chuyện hôm trước à?

Chắc Thành không biết chuyện gì xảy ra với tôi, nên nghĩ rằng tôi còn giận anh từ chuyện ở bữa sinh nhật. Tôi thở dài và trả lời:

– Em không giận anh đâu. Em vừa mới ngủ nên không biết.

– Thế à? Anh xin lỗi nhé, lại làm phiền giấc ngủ của em rồi.

– Không sao anh ạ.

– Chiều nay em rảnh không?

Thực ra, tôi không quá bận rộn, nhưng với tình hình hiện tại, tôi không muốn gặp anh, vì vậy tôi từ chối:

– Chiều nay em bận rồi. Hẹn anh lần khác nhé.

– Vậy à? Hơi buồn nhưng không sao.

Sau khi gửi xong tin nhắn, tôi mệt mỏi bước chân xuống giường và thay quần áo, chuẩn bị đi qua nhà mình. Trên đường đi, tôi nhớ đến số tiền mà Dương gửi, vì vậy, tôi nhờ tài xế dừng lại trước siêu thị để mua một số đồ ăn mà Minh thích.

Khi tôi đang mải mê lựa chọn đồ, tôi bất ngờ gặp Lê. Chị ta tự nguyện nói chuyện, tôi không biết liệu đó là lời châm biếm hay quan tâm thực sự, nhưng chị nói:

– Có mấy ngày không gặp, sao em trông xanh xao thế? Có phải em đang ốm đâu, nên hãy tăng cường bổ sung dinh dưỡng.

Tôi nhìn chị ta và đáp lại:

– Cảm ơn chị đã quan tâm.

– Ừ, vì quan tâm nên tôi mới biết mẹ em cũng từng bỏ bố con em đi theo một người đàn ông giàu có. Có lẽ vì vậy mà bây giờ em cũng vậy, chỉ cần nhìn thấy đàn ông là mắt sáng hết lên. Chắc gen di truyền như vậy à?

Tâm trạng của tôi trong vài ngày qua đã không tốt, bây giờ nghe chị ta nói như vậy, tôi tức giận đến mức run người, muốn nhẫn nhịn nhưng cứ bị chọc tức. Tôi nhìn chị ta và nói:

– Chị đừng có tỏ ra quan tâm mà lại làm tổn thương người khác. Tôi không nói không phải vì tôi sợ chị đâu. Chị là một bác sĩ, đã sinh ra là cành vàng lá ngọc, tôi nghĩ chị nên cân nhắc lời nói trước khi nói. Nhưng hóa ra, cách nói của chị cũng không khác gì mấy người vô học làm sao.

Sau khi Lê đi, tôi thấy lòng tay mềm ra. Khu vực này càng ngày càng đông người, chắc chị ta lo sợ mất mặt nên bước đi ngay. Trước khi rời đi, chị vẫn không quên thả một câu:

– Đừng có mơ, chuyện này chưa xong đâu. Có lẽ mày không biết tao là ai, những gì mày nói sẽ khiến mày phải trả giá. Cái giá đó còn đắt đỏ hơn những gì mày đã trải qua.

Sau khi Lê ra đi, câu nói “những gì mày đã trải qua” vẫn vang vọng trong đầu tôi. Tôi không hiểu sao, nhưng cảm giác những sự việc gần đây của tôi có liên quan đến chị ta, bao gồm cả việc mất con của tôi. Tuy nhiên, lúc đó, tôi vẫn chưa có bằng chứng gì cả, chỉ có niềm tin và hy vọng vào Dương.

Suốt cả ngày đó, tôi ở nhà với Minh và Nhung, cảm thấy tâm trạng dễ chịu hơn khi không ở một mình. Buổi tối trước khi về, tôi đưa toàn bộ số tiền mà Dương chuyển hôm nay cho Nhung để nó đóng tiền nhà và đi mua đồ hàng ngày. Ban đầu, nó cố chối và nói:

– Mày làm gì thế? Tao có tiền mà, lấy tiền này mua đồ bổ dưỡng cho mình đi.

– Đừng lo cho tao. Cầm đi, mày cũng cần tiêu, còn tiền nhà và một số chi phí khác nữa đấy.

– Khó chịu quá, tháng này mày đưa tiền tao nhiều lần rồi.

– Nếu không có mày, tao sẽ không yên tâm đâu. Đâu cần lo lắng nhiều.

Sau khi nói xong, tôi vội vàng bước đi. Khi bước xuống cổng chung cư, tôi thấy xe của Dương đậu ở đó. Ngay khi thấy tôi, anh liền bước xuống mở cửa xe, làm tôi ngạc nhiên:

– Ơ…

– Có gì không? Em cấp mấy rồi mà còn tập đánh vần?

– Anh làm sao ở đây?

– Anh đến đón em.

– Anh đến khi nào vậy? Đợi em lâu chưa?

– Không lâu lắm, chỉ mới 45 phút thôi.

Tôi tròn mắt nhìn anh, một người luôn bận rộn như anh cũng dành ra 45 phút để kiên nhẫn chờ đợi tôi. Lúc này, tôi không biết phải diễn tả như thế nào, chỉ cảm thấy rất cảm động. Dương lái xe nói rằng hôm nay sẽ ra ngoài ăn tối, trên đường đi, tôi không kìm được mà hỏi:

– Hôm nay là ngày mấy vậy anh?

– Thứ 5, ngày 16.

– Chúng mình quen nhau đã được 3 tháng 18 ngày rồi đấy.

– Em còn nhớ à?

– Nhớ chứ, vì có hợp đồng mà. Theo hợp đồng thì hết hạn rồi.

– Vậy giờ ký hợp đồng mãi mãi được không?

Bài viết liên quan