Tình cũ chương 40 | Sự nhầm lẫn

10/01/2024 Tác giả: Hà Phong 450

– Diệu Nhi, cô thật là đẳng cấp. Tôi không ngờ con trai tôi lại yêu thương cô đến như vậy mà cô lại có hành động không tốt như vậy.

Giọng nói đó không ai khác là của mẹ chồng cô. Trăm lần cô cũng không ngờ lại gặp mẹ chồng trong tình huống như vậy.

Diệu Nhi nhanh chóng tát vào mặt Hoàng Sơn, khiến anh ta buông tay và đau đớn. Sau đó, cô đi đến mẹ chồng để giải thích:

– Mọi chuyện không như mẹ nghĩ đâu ạ. Mẹ hãy nghe con giải thích.

Bà Mai và Thùy An đến quán ăn cũng để ăn, nhưng khi bước vào, họ chứng kiến Diệu Nhi đang tay trong tay với một người đàn ông khác. Bà tỏ ra tức giận và tát một cái vào mặt cô khi Diệu Nhi đến gần, nói:

– Chuyện này cô làm trước mắt tôi mà còn nói không phải như tôi thấy. Hay là cô phải làm ℓêп gιườпg với nó thì mới tin.

– Mẹ tin con đi ạ, con không phản bội anh Thiên. Những gì mẹ thấy không chứng minh được con phản bội anh Thiên.

Thùy An hả hê với kế hoạch của mình và nhìn Hoàng Sơn trước khi nói:

– Chị còn đẹp trai thật, dám trốn anh Thiên để gặp người khác. Người đó có phải là chồng cũ của chị không?

– Đúng rồi mẹ, chồng cũ chị đấy ạ, chắc là tình cũ nó kéo tới đây thôi. Có khi đứa bé trong bụng cũng không phải của anh Thiên nữa đó mẹ.

Nghe Thùy An nói vậy, Diệu Nhi trả lời:

– Thuỳ An, nếu có chuyện gì thì cô nên nói, đừng làm nghiệp tụ những điều không đúng. Đứa bé trong bụng tôi không liên quan đến cô, cô không nên phát ngôn như vậy về anh Thiên.

– Tôi nói vậy có gì mà ℓêп ρhα̣m anh Thiên. Tôi là em gáι anh Thiên, không ℓêп ρhα̣m anh tôi làm gì.

– Đủ rồi, cô mau về nhà với tôi. Hôm nay tôi sẽ làm rõ mọi chuyện.

Bà Mai kéo Diệu Nhi đi, và Thùy An cũng theo sau. Hoàng Sơn ngồi đó nhìn Diệu Nhi bị chỉ trích và muốn giúp nhưng nghĩ đến số tiền 50 triệu, anh ta ngồi im. Khi mọi người đi, anh ta cũng lẻn về để tránh thanh toán hóa đơn, nhưng bị quản lý phát hiện và đòi tiền, may mà anh ta có đủ để trả và rời khỏi nhà hàng.

….
Ở bên ngoài, Quốc Thiên và đối tác bước vào nhà hàng, chợt nhìn thấy một cô gái bị một người phụ nữ lớn kéo đi, bên cạnh có một cô gái trẻ theo sau. Do khoảng cách xa, Quốc Thiên không nhận biết rõ họ là ai, chỉ nghĩ rằng mẹ con đang cãi nhau. Anh và đối tác tiếp tục đi mà không chú ý, nhưng ba người đột ngột quay lại, khiến anh sửng sốt khi nhận ra đó là Diệu Nhi, còn người kéo cô là mẹ anh và Thùy An. Không do dự, Quốc Thiên chạy đến và lên tiếng:

– Có chuyện gì mà mẹ kéo tay Diệu Nhi như vậy, mẹ không nhớ cô ấy mang thai sao.

Ba người đối diện đều bất ngờ vì không hiểu Quốc Thiên làm thế nào lại xuất hiện ở đây. Quốc Thiên đến gần và giải thoát Diệu Nhi khỏi tay mẹ, sau đó anh nói:

– Nếu con ở đây thì tốt quá. Con thấy Diệu Nhi yêu thương con đến nhường nào mà cô ấy lại trốn con đi gặp chồng cũ, còn tay trong tay nữa. Nếu không phải mẹ và Thùy An tới đây thì con không biết sừng con sẽ dài tới đâu nữa.

Thùy An thêm vào:

– Đúng rồi đó anh, em và mẹ nhìn thấy rõ ràng mà chị ta còn phủ nhận, thực sự là tình cũ không rủ cũng tới.

– Cô im lặng, chuyện nhà tôi không đến lượt cô lên tiếng, đã nghe rõ chưa.

Quốc Thiên quát Thùy An, cô ta đứng nép sau lưng mẹ nuôi. Bà Mai tức giận nói:

– An nói đúng đấy, nói đúng mà con còn quát an nó.

– Mẹ với cô về đi, đây là nhà hàng, không phải nhà mình mà mẹ kéo nhau. Chuyện của vợ chồng con để con tự giải quyết.

Quốc Thiên không quan tâm đến thái độ của mẹ, anh kéo Diệu Nhi ra khỏi tình huống và nói xin lỗi với đối tác, hẹn gặp sau vì anh cần về giải quyết chuyện gia đình. Sau đó, anh kéo Diệu Nhi ra xe và rời đi.

Thùy An để ý thấy Quốc Thiên tức giận, cô nghĩ rằng có lẽ hai người sẽ cãi nhau một trận lớn. Cười thầm trong lòng, cô quay sang mẹ nuôi nói:

– Anh Thiên đã nói thế rồi, mẹ để anh ấy tự giải quyết đi, bây giờ con đưa mẹ vào nhà ăn nhé.

– Thôi không cần, con ra gọi taxi. Mẹ muốn về nhà nghỉ ngơi.

– Dạ.

Bà Mai và Thùy An bắt taxi rời khỏi nhà hàng. Trong khi trên đường, điện thoại của Thùy An liên tục chuông nhưng cô không dám nghe, vì số gọi là của Hoàng Sơn. Bà Mai hỏi:

– Ai gọi mà sao con không nghe điện thoại.

Thùy An giả vờ cười và trả lời:

– Có lẽ là số lạ, chắc lừa đảo nên con không muốn nghe.

– Vậy thì tắt đi con, mẹ nghe đau đầu quá.

– Dạ, con tắt ngay đây mẹ.

Sau đó, Thùy An tắt nguồn điện thoại. Phía kia, Hoàng Sơn không liên lạc được nữa, tức giận ném điếu thuốc và nói thầm:

“Con ch.ó, dám lừa ông mày à. Để ông tìm ra mày thì c.h.ết m.ẹ mày với ông”

Anh ta soạn một tin nhắn dài và gửi đi, tin nhắn nghĩ rằng cô ta sẽ liên lạc nhanh chóng.

….
Suốt đoạn đường về nhà, Diệu Nhi nhận thấy Quốc Thiên giữ im lặng, không nói một từ. Anh ta trông rất tức giận, khiến cô cảm thấy lo lắng và sợ hãi. Diệu Nhi hiểu rằng anh tức giận vì lỗi của cô, vì cô không nói chuyện với anh trước khi gặp Hoàng Sơn. Cô cố nhìn anh muốn nói, nhưng từ khi xe đến chung cư, cô vẫn chưa thể bày tỏ được.

Quốc Thiên nghe Thùy An nói về việc Diệu Nhi đi gặp chồng cũ, lòng anh đầy tức giận và thất vọng. Anh không ngờ cô lại lừa dối anh như vậy, trốn đi gặp chồng cũ. Anh muốn hỏi cô, nhưng vì đang ở nhà hàng và có đối tác ở đây, anh giữ lại cơn giận và kéo cô ra. Trên đường về, cô nhìn thấy anh muốn nói gì đó nhưng mãi không thể nói ra. Cái im lặng này khiến anh càng tỏ ra tức giận hơn. Khi xe đến chung cư và mọi người xuống xe, cô vẫn chưa thể bày tỏ được.

Diệu Nhi cảm thấy bất an khi thấy Quốc Thiên im lặng như vậy. Anh ta chưa từng tỏ ra tức giận như vậy trước đây. Cô biết anh tức giận vì lỗi của mình, vì cô không thông báo trước khi gặp Hoàng Sơn. Cô cảm nhận được sự khó khăn trong việc nói lên những điều này, nhưng cho đến khi họ về tới nhà, cô vẫn không thể lên tiếng.

Khi mọi thứ trở nên yên bình, Diệu Nhi quyết định nói:

– Quốc Thiên, em xin lỗi. Em không nói với anh vì em đi gặp Hoàng Sơn. Em không giấu anh đi gặp chồng cũ, em định đợi anh về rồi nói. Nhưng anh lại đi gặp đối tác. Lúc anh gọi em, em định nói nhưng anh lại tắt điện thoại, nên em không thể liên lạc được.

Anh ta tiếp tục giữ im lặng.

– Em không còn tình cảm gì với Hoàng Sơn nữa. Anh ta nói anh ta bị ung thư giai đoạn cuối và sắp qua đời, muốn xin lỗi vì những gì đã làm với em. Em từ chối, nhưng anh ta năn nỉ rằng nếu không gặp em, nếu anh ta ra đi, anh ta sẽ không thanh thản. Vì vậy em đã đồng ý gặp anh ta.

Anh ta vẫn im lặng.

– Em biết em đã làm sai, anh hãy tha lỗi cho em được không?

Anh ta vẫn giữ im lặng, không tỏ ý tha thứ hoặc trả lời gì.

– Còn mẹ nói em tay trong tay với anh ta là do em đang ngồi, anh ta bất ngờ cầm tay em và khiến em không kịp rút tay lại. Khi em vằng tay ra, anh ta nắm chặt làm em không thoát khỏi. Đành dùng tay còn lại để gỡ, nhưng lúc đó mẹ và Thùy An đến, nên hiểu lầm như vậy. Tất cả đều là sự thật, anh có tin em không?

Anh ta vẫn giữ im lặng, khiến Diệu Nhi ngất ngây trong lo lắng, và cô bắt đầu khóc nức nở.

Quốc Thiên vừa nghe Diệu Nhi kể chuyện, tuy cảm thấy lòng nhẹ nhõm hơn, nhưng vẫn còn áy náy. Anh nghĩ rằng nếu nói thêm điều gì đó có thể làm Diệu Nhi suy nghĩ thêm, nên quyết định ra ban công để thở một chút. Tuy nhiên, khi anh chuẩn bị đi, tiếng khóc của Diệu Nhi truyền đến tai anh. Lo sợ rằng nước mắt có thể ảnh hưởng đến thai nhi, anh ôm cô vào lòng và nói:

“Anh tin vợ mà, vợ đang mang thai, đừng khóc nhiều, không tốt cho con. Hai mẹ con vào phòng nghỉ ngơi đi.”

Quốc Thiên đưa Diệu Nhi vào phòng, sau đó pha sữa và nói:

“Vợ ngủ trước đi, anh làm việc xíu rồi anh vào.”

“Ừ, anh đi đi.”

Anh ngồi dậy, cầm theo ly sữa, mở cửa đi ra rửa. Anh vào phòng làm việc, lấy gói thuốc và ra ban công hút. Anh lâu rồi không hút thuốc vì sợ ảnh hưởng đến thai nhi, nhưng ngày hôm nay, những vấn đề công ty cùng với chuyện của Diệu Nhi làm anh mệt mỏi. Anh nhìn xuống dòng xe qua lại và hút hết điếu thuốc mà không để ý.

Trong phòng, Diệu Nhi cảm thấy Quốc Thiên im lặng, không trách móc, điều này khiến cô càng cảm thấy áy náy hơn. Nước mắt cô tuôn rơi và cô ngủ quên trong nỗi buồn.

Quốc Thiên ở ngoài thấy tinh thần đã thoải mái hơn, quyết định vào phòng. Nhớ lại ánh mắt vui vẻ của Thùy An khi Diệu Nhi bị mẹ anh nói như vậy, anh nghĩ có điều gì đó lạ. Anh quay vào phòng, thấy Diệu Nhi đã ngủ, anh che mền cho cô. Khi thấy nước mắt còn dấu lại, anh hôn nhẹ trán cô rồi đi tắm và sau đó nằm ngủ cùng cô.

Trong khi đó, Thùy An về nhà, đọc tin nhắn đe dọa của Hoàng Sơn. Cô không thể để kế hoạch thất bại, liền gọi lại.

Hoàng Sơn nằm trong căn nhà hoang, còn tức giận vì bị lừa và nói xấu. Anh tự hỏi về cô gái kia, liệu có mâu thuẫn gì với Diệu Nhi mà muốn hại cô. Nghĩ đến Diệu Nhi, anh thấy hối hận. Đang lo lắng, điện thoại rung lên, anh nhấc lên và thấy người gọi là người anh ta đang chờ đợi:

“Con ch.ó, mau đưa tiền cho tao, mày định quỵt tiền của tao à.”

Thùy An cũng tức giận và nói:

“Ngày mai 5 giờ, gặp ở bãi đất trống ngoại ô thành phố, tôi sẽ đưa tiền cho anh.”

“Được, nếu mày không đến, biết kết quả rồi đấy.”

Sau khi cuộc gọi kết thúc, Hoàng Sơn tỏ ra tức giận vì bị đe dọa. Thùy An nghĩ về cảnh cô và Quốc Thiên đang cãi nhau và mỉm cười. Cô liền gọi điện thoại cho bọn sĩ quan cô thuê, yêu cầu họ theo dõi Hoàng Sơn vào ngày mai để giải quyết vấn đề một cách an toàn.

….
Sáng hôm sau, khi Diệu Nhi thức dậy, không thấy Quốc Thiên ở đâu khiến cô cảm thấy chút buồn. Cô nghĩ rằng có lẽ anh vẫn giận cô, đã đi làm sớm như vậy. Cô thở dài nhẹ, gấp gọn mền gối rồi vào vệ sinh cá nhân. Khi bước ra, mùi thơm của đồ ăn đã đánh thức mũi cô. Cô nhìn vào bếp và thấy Quốc Thiên đang xào mì. Cô hỏi:

“Anh chưa đi làm à?”

Quốc Thiên nhìn cười và trả lời:

“Chưa, vợ ăn sáng trước đi, anh mới xong đây.”

Diệu Nhi ngồi xuống để ăn, và Quốc Thiên đi pha sữa cho cô trước khi ngồi lại ăn cùng. Anh hỏi:

“Ăn có ngon không?”

“Ngon lắm ạ.”

“Nếu ngon thì vợ ăn hết rồi uống sữa nha. Anh ăn nhanh để tới công ty.”

“Chuyện tối qua, anh…”

Quốc Thiên hiểu Diệu Nhi muốn nói gì, ôm tay cô và nói:

“Vợ đừng lo lắng nhiều, không ai quan trọng bằng tình yêu của chúng ta. Anh tin tưởng vợ, sẽ không để những chuyện nhỏ ảnh hưởng đến hạnh phúc của chúng ta. Bây giờ quan trọng là vợ ăn uống, dưỡng thai tốt là được, mọi chuyện khác anh sẽ lo.”

Diệu Nhi nghe Quốc Thiên nói, lòng cô nhẹ nhõm, và cô mới hiểu rằng việc chọn Quốc Thiên làm chồng là quyết định đúng đắn và may mắn nhất trong cuộc đời.

“Cảm ơn anh. Cảm ơn vì đã tin tưởng em.”

“Chúng ta là vợ chồng, tin tưởng là điều quan trọng nhất. Anh không muốn vợ buồn nhiều như vậy.”

Quốc Thiên vừa cúi xuống xoa bụng Diệu Nhi vừa nói:

“Bơ cũng không muốn mẹ Nhi buồn đâu phải không?”

“Em hứa sẽ không buồn nữa.”

“Vậy mới tốt. Vợ ăn tiếp đi, anh vào thay quần áo rồi đi làm.”

“Để em vào lấy cho anh.”

“Không cần đâu, vợ mau ăn rồi uống sữa, nghỉ ngơi đi, trưa anh về.”

“Dạ.”

Quốc Thiên vào phòng thay quần áo, trước khi đi anh hôn nhẹ lên trán cô, nhắc nhở cô ăn hết mì và uống sữa trước khi ra khỏi nhà.

Diệu Nhi chờ Quốc Thiên rời đi, đóng cửa lại và ngồi vào bàn ăn để hoàn tất bữa sáng, sau đó, cô dọn dẹp nhà cửa.

….
Quốc Thiên đến công ty và liền gọi điện cho trợ lý Nam, yêu cầu anh ta vào phòng để thảo luận vấn đề quan trọng. Do đêm qua anh không ngủ được, nên ý định tìm hiểu về Hoàng Sơn bắt đầu nảy sinh trong đầu anh. Trợ lý Nam nhanh chóng xuất hiện, Quốc Thiên đi ra sofa và rót nước, nói:

– Lát nữa anh muốn anh liên hệ lại với đối tác của chúng ta. Hôm qua tôi có việc đột xuất nên chưa kịp thảo luận.

– Dạ, họ gọi sáng nay bảo không muốn thương lượng nữa. Họ nói sếp không có ý chí làm việc nên họ rời đi. Còn đề nghị hầu toà nếu chúng ta không bồi thường.

Quốc Thiên mệt mỏi trả lời:

– Thôi thì để họ đi, hầu toà thì hầu.

– Nhưng có vẻ sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của công ty và cổ đông có thể tìm cách trách móc sếp nếu như vụ này trở thành vấn đề.

Quốc Thiên uống ngụm trà và nói:

– Được, anh liên hệ lại với người đó, tôi đã nói hẹn lại buổi khác vì có việc gia đình cần giải quyết.

– Dạ, tôi sẽ báo lại cho sếp biết. Nếu không còn gì khác, tôi xin phép rời đi làm việc.

Trợ lý Nam nói xong, sắp đứng dậy, Quốc Thiên hỏi:

– Chờ chút, mấy hôm nay Thùy An có đi đâu không, anh có để ý không?

Trợ lý Nam gãi đầu:

– Thật sự, mấy hôm nay công ty bận nên tôi không chú ý được.

– Ừ, không sao. Tôi còn chuyện muốn nhờ anh giúp.

– Sếp nói đi ạ.

Quốc Thiên lấy điện thoại, mở hình Hoàng Sơn và đưa cho trợ lý Nam xem, nói:

– Hãy tìm thông tin về anh ta giúp tôi, càng sớm càng tốt.

– Dạ, tôi biết rồi. Tôi đi ngay đây.

Trợ lý Nam nói xong và rời đi, trong khi đó, Quốc Thiên mở laptop để tiếp tục công việc.

Bài viết liên quan