Tình cũ chương 41 | Đó là con của ai?
Sáng nay, bà Mai và Thùy An đã cùng nhau ăn sáng, nhưng do bà Mai còn tức về chuyện Diệu Nhi, nên bà chỉ ăn được vài miếng rồi bỏ. Thùy An nhìn thấy vậy và giả vờ hỏi:
– Mẹ sao vậy, tối qua đã không ăn, giờ lại không ăn nữa làm sao đổ bệnh đó ạ?
– Mẹ không muốn ăn, cứ nghĩ tới chuyện nó cắm sừng Quốc Thiên và đứa nhỏ không biết phải làm sao, mẹ thấy bực bội.
Thùy An nghe vậy liền nói:
– Hay là bây giờ, khi anh Thiên không có ở nhà, mẹ và con qua đó, bắt chị ta tới bệnh viện xét nghiệm xem. Bây giờ công nghệ tiên tiến, kiểu gì cũng biết mà mẹ.
Bà Mai đồng ý, sau đó cùng Thùy An tìm Diệu Nhi. Sau khoảng 30 phút, họ tìm thấy Diệu Nhi. Bà Mai nhấn chuông và đứng đợi, còn Thùy An thì mỉm cười trong lòng, muốn mượn tay mẹ nuôi để loại bỏ Diệu Nhi.
Diệu Nhi ở nhà đang rửa rau để nấu ăn, nghe chuông cửa, cô nghĩ Quốc Thiên về và vội lau tay ra mở cửa. Nhưng không phải Quốc Thiên, mà là mẹ chồng và Thùy An. Cô chào mẹ chồng và nói:
– Con mời mẹ vào nhà ạ.
Bà Mai vào trước, Thùy An cũng đi theo, nhưng Diệu Nhi ngăn lại. Khi mẹ chồng đi xa cửa, cô nói:
– Cô đợi ngoài đi. Nhà tôi không muốn tiếp đón người như cô.
Thùy An tức giận trả lời:
– Tôi không nghĩ chị lại ích kỷ nhỏ nhen đến vậy luôn á.
– À, cái ích kỷ và nhỏ nhen mà cô nói, tôi không nhận. Tôi chỉ tiếp đón những người biết điều. Còn cô đừng nghĩ mình giỏi che giấu những việc xấu xa cô tạo ra. Muốn ở lại, dừng ngay, không tôi sẽ cho mẹ biết những gì cô làm.
Diệu Nhi đã bình tĩnh lại, suy nghĩ đến việc Thùy An có liên quan đến việc cô và Hoàng Sơn gặp nhau, nên cô nói như vậy để thử cô ta. Thùy An nghe thấy có chút lo sợ, nhưng không trả lời Diệu Nhi, lại nói lớn vào trong:
– Mẹ xem chị ta không cho con vào nhà này.
Bà Mai mới nhận ra, bà nói:
– Để nó vào đi, là tôi kêu nó đi cùng tới đây. Không lẽ cô cũng muốn đuổi mẹ chồng sao.
– Con không có ý đó ạ.
Bà Mai nói xong, ngồi xuống sofa, còn Thùy An được mẹ nuôi bênh vực, cô hống hách đẩy Diệu Nhi sang một bên rồi đi vào, khiến cô sắp ngã. Diệu Nhi tức lắm, nhưng vì có mẹ chồng nên cô kìm lại, đóng cửa và đi vào, mở tủ lấy nước cho mẹ chồng rồi hỏi:
– Mẹ đến đây có chuyện gì không ạ?
– Tôi đến để hỏi rõ về đứa nhỏ, nó có phải là con của Quốc Thiên, cháu tôi không? Cô nói đi.
– Con biết mẹ nghi ngờ vì thấy hôm qua con gặp chồng cũ. Nhưng con dám khẳng định và thề độc với mẹ, đây là con của anh Thiên.
– Nếu cô chắc nịch như vậy, hãy đi theo tôi tới bệnh viện để xét nghiệm ADN, xem nó có phải là con của thằng Thiên hay không.
Diệu Nhi nghe mẹ chồng nói mà cảm thấy kinh ngạc:
– Mẹ… mẹ nói như vậy là sao ạ? Mẹ là người mẹ mà sao mẹ có thể nghĩ vậy được ạ. Đứa bé dù sao cũng còn nhỏ, mẹ làm thế không thấy xót lòng đứa bé à mẹ. Cho dù mẹ không tin thì hãy đợi đến khi đứa bé lớn hơn một chút rồi mới đề nghị con như thế chứ ạ.
Thùy An lên tiếng:
– Chị muốn chứng minh đứa bé là con anh Thiên thì hãy đi cùng mẹ tới bệnh viện kiểm tra đi. Hay chị sợ nó không phải con của anh Thiên nên mới nói như vậy?
Diệu Nhi, như một người mẹ tự nhiên, lấy tay che bụng và nói:
– Con sẽ không theo mẹ bây giờ để làm xét nghiệm ADN đâu, làm vậy đau lòng đứa bé lắm mẹ ạ. Mẹ cũng có con, mẹ cũng xót khi con mình đau đớn chứ. Dù mẹ tin hay không, con cũng không đi, chờ anh Thiên về con sẽ nói cho anh ấy biết chuyện này.
– Ai cho phép cô nói với nó.
– Anh Thiên là chồng, là ba của con, nên anh ấy cần phải biết chuyện này. Và phải có sự đồng ý của anh Thiên thì con mới đi. Con không ngờ mẹ lại vì lời nói vu vơ của cô ta mà muốn con đi xét nghiệm để làm lòng mẹ bằng lòng.
Lời Diệu Nhi dứt, chuông cửa reo lên, cô nhanh chóng đi mở cửa và đúng là Quốc Thiên. Diệu Nhi hạnh phúc thấy anh, trong khi bà Mai và Thùy An lại ngạc nhiên và có chút lo lắng.
Quốc Thiên vừa về từ công ty, nhưng trong lòng nôn nao lo lắng, anh sợ Diệu Nhi có chuyện gì, nên làm việc nhanh để về. Thấy mẹ và Thùy An ở đây, anh ngạc nhiên hỏi:
– Mẹ và cô ta tới đây làm gì vậy?
– Mẹ và Thùy An tới đây thăm con đấy.
– Chắc là còn có mục đích khác nữa phải không?
Quốc Thiên quay sang Diệu Nhi, thấy ánh mắt cô là sự sợ hãi, anh biết chắc chắn có chuyện gì, nên hỏi:
– Vợ, sao thế, anh thấy vợ có vẻ lo lắng quá?
Diệu Nhi liền nhìn mẹ chồng và Thùy An, rồi nói:
– Em… em… em sợ lắm anh. Mẹ và cô ta đến đây ép em phải đi xét nghiệm ADN xem đứa bé em mang bên trong có phải là con của anh không. Em không muốn đi vì còn nhỏ lắm. Em thà chấp nhận mẹ nghi ngờ con còn hơn để đứa bé không phải chịu đau đớn. Cũng may anh về kịp, nếu không em không biết phải làm sao cả.
Quốc Thiên nghe thấy, anh cảm thấy bất ngờ và khó tin vì không nghĩ mẹ mình có thể nghĩ đến chuyện đó. Có lẽ Thùy An đã đưa ra thông tin sai lệch khiến mẹ anh hiểu lầm. Diệu Nhi, nhìn anh nói, cảm thấy an tâm hơn. Anh nắm tay Diệu Nhi, vỗ nhẹ và nói:
– Không sao vợ ạ, có anh ở đây rồi, vợ yên tâm đi, anh sẽ không để ai làm hại con chúng ta đâu.
Sau đó, anh quay ngoắt và tát thẳng vào mặt Thùy An, một cú tát bất ngờ khiến mọi người đều ngạc nhiên. Anh nói:
– Thuỳ An, tôi đã cảnh báo cô rồi mà, tôi đã nói đừng nói lung tung và không được làm hại vợ tôi. Cô đừng nghĩ tôi không nói là tôi không biết những việc cô làm. Lần này tôi không thể nhịn nổi nữa, là đàn ông mà ᵭάпҺ phụ nữ thì hèn, nhưng hôm nay tôi không thể nào ᵭάпҺ cô được, vì cô không chỉ đụng vào vợ tôi mà còn đụng vào con tôi nữa.
Thùy An giả vờ khóc lóc:
– Anh Thiên, em chỉ nói sự thật thôi mà, em chỉ muốn tốt cho anh, không muốn anh bị chị ta cắm sừng rồi bắt anh nuôi con của người khác nên mới bảo đi xét nghiệm ADN thôi.
Bà Mai cũng chen lên:
– Con hồ đồ lắm rồi Thiên à, mẹ với con An làm như vậy là vì muốn tốt cho con, không muốn con nuôi con của người khác mà thôi.
Quốc Thiên nổi giận nói lớn:
– Con không hồ đồ, người hồ đồ mới là mẹ đó. Mẹ cũng là mẹ mà sao mẹ lại không thương Diệu Nhi vất vả mang thai và đứa bé trong bụng vẫn còn nhỏ làm thế mẹ không thấy Ϯộι sao. Dù cho mẹ có ghét cô ấy thì đứa bé có Ϯộι tình gì đâu. Nếu mẹ đã không muốn đứa bé trong bụng là cháu của mẹ thì con cũng không ép mẹ đâu. Vì vậy, sau này mẹ đừng đến đây bắt vợ con phải theo ý mẹ đi làm xét nghiệm kia nữa.
– Con… con vì nó mà nói chuyện với mẹ như vậy sao Thiên.
– Con vì cái đúng thôi, Diệu Nhi mang thai mới được mấy tuần mà mẹ đã bắt làm xét nghiệm ADN vậy chẳng khác nào mẹ muốn hại đứa bé trong bụng của cô ấy và là con của con. Mẹ thử đi hỏi xem có người ba người mẹ nào mà không đau khi con mình bị hại không.
– Mẹ chỉ muốn giúp con….
– Mẹ, đấy không phải là giúp con mà làm con đau lòng mệt mỏi hơn thôi. Giờ mẹ và cô ta về đi. Diệu Nhi mệt rồi, cô ấy cần yên tĩnh để nghỉ ngơi.
Nói xong, Quốc Thiên dìu Diệu Nhi vào phòng. Thùy An nhìn theo bóng dáng 2 người và càng tức giận vì kế hoạch không thành, còn b
ị Quốc Thiên ᵭάпҺ. Quay sang mẹ nuôi, cô nói:
– Anh Thiên đã nói như vậy thì mẹ con mình về thôi mẹ, rồi cũng có ngày anh ấy sẽ sáng mắt ra thôi.
Bà Mai gật đầu rồi cùng Thùy An xuống dưới bắt xe đi về. Về tới nhà, bà vào phòng nằm suy nghĩ, bà không ngờ có một ngày mẹ và con lại đối đầu với nhau như vậy. Rõ ràng bà muốn giúp Quốc Thiên, nhưng bây giờ lại bị nói là muốn hại cháu. Bà suy nghĩ mãi không hiểu bà sai ở chỗ nào.
Còn Thuỳ An cũng không kém gì, cô ta càng ngày càng ghét Diệu Nhi hơn và quyết tâm c.ư.ớ.p lấy Quốc Thiên lại càng tăng thêm. Cô ta mở tủ lấy con heo đất cô ta để dành ra ᵭ.ậ.p rồi đếm cũng hơn 50 triệu, cô ta mỉm cười bỏ vào túi đen rồi nằm nghỉ ngơi chờ tới chiều.
Ở nhà Quốc Thiên, anh ở trong phòng an ủi Diệu Nhi, nhìn cô như vậy anh xót lắm. Anh không muốn cô phải chịu thêm một đả kích nào nữa nên muốn sớm tìm ra chứng cứ để vạch mặt kẻ muốn hại cô, thấy tâm trạng cô đã ổn hơn thì anh nói:
– Vợ nằm nghỉ đi, để anh nấu ăn cho em.
Diệu Nhi từ chối:
– Em không sao, anh đã về rồi, em yên tâm. Anh thay quần áo đi, để em nấu cho.
– Nghe theo anh, nghỉ ngơi một chút rồi ăn cơm nhé. Em cần thời gian để đỡ hơn chút, sau khi anh xử lý xong công việc, anh sẽ đưa em đi du lịch để giảm căng thẳng.
– Dạ, vậy em nghỉ một chút.
Quốc Thiên giúp Diệu Nhi nằm xuống giường, sau đó điều chỉnh nhiệt độ máy lạnh, thay quần áo và vào bếp nấu ăn.
Buổi chiều, Quốc Thiên ở nhà với Diệu Nhi, anh dẫn cô đi mua sắm để cô thư giãn. Trong khi cô chọn đồ, anh nhận được cuộc gọi từ trợ lý Nam, thông báo rằng Hoàng Sơn đã trốn nợ và không biết anh ta ở đâu. Quốc Thiên hỏi một số câu, sau đó tắt điện thoại và tiếp tục cùng Diệu Nhi lựa chọn đồ.
Trong khi đó, Thùy An đang chuẩn bị cùng bọn Hoàng Sơn đến điểm hẹn với Hoàng Sơn. Đến nơi, cô gọi điện thoại cho Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn đang trên đường tới, nhưng nhận cuộc gọi thì dừng lại và nói:
“Alo, tôi đang đến đây.”
Thùy An trả lời:
“Tôi không có nhiều thời gian, 20 phút nữa nếu anh không có mặt, số tiền này sẽ không thuộc về anh đâu đấy.”
Nói xong, cô tắt máy và chờ. Hoàng Sơn nhanh chóng tăng tốc để không bị mất tiền. Sau 20 phút, anh ta đến bãi đất hoang. Hoàng Sơn đi vào và nhìn thấy một cô gái vài người trẻ trung, giống như cô gái ở nhà hàng trước đây. Anh ta không tiếp cận ngay mà đợi nhận tiền trước. Thùy An thấy anh ta đến và nói:
– Anh đúng giờ đấy.
– Tiền đâu? Đưa đây, đừng có lừa.
Thùy An ném túi tiền đen qua cho Hoàng Sơn. Anh ta kiểm tra xem tiền có đúng không, sau đó mới hỏi:
– Cô là người cùng người phụ nữ đó kéo Diệu Nhi đi, đúng không?
Thùy An, trong tình huống hiện tại, bắt đầu phát hiện hài hước và nói:
– Bây giờ anh mới nhận ra, cũng chưa muộn lắm đâu.
Hoàng Sơn thắc mắc:
– Diệu Nhi có liên quan gì mà cô muốn tôi hại cô ấy?
Thùy An giải thích:
– Vì chị ta có mục tiêu ɱ.σ-րɱɑ̣ง người đàn ông của tôi. Nếu chị ta không xuất hiện, thì người bên cạnh anh ấy và chia sẻ cuộc sống là tôi, không phải chị ta. Thùy An này không chấp nhận mất đi bất cứ điều gì, ngay cả khi không phải là của mình.
Hoàng Sơn chỉ biết tên cô là Thùy An, anh ta không ngờ rằng mình đã vô tình làm tổn thương Diệu Nhi.
Hoàng Sơn nói:
– Tôi cấm cô không được đụng đến Diệu Nhi.
Thùy An nói:
– Thật buồn cười, anh ấy còn chưa loại bỏ nguy cơ khác, mà đã định cấm ai đó.
Sau đó, Thùy An quay sang nhóm Һγ siпh:
– Trong túi có 50 triệu, nếu các anh muốn nó, thì…
Sau khi nói xong, Thùy An mỉm cười và đi vào chiếc taxi đậu ở lề đường trở về thành phố. Nhóm Һγ siпh, có vẻ đã hiểu, ngay lập tức rút hàng từ túi và lao tới phía Hoàng Sơn.
Hoàng Sơn nhìn thấy, bỏ chạy nhưng không kịp. Bọn Һγ siпh tấn công anh và ɱ.á.-ύ túi từ tay anh. Một tên đàn em nói:
– Có cần giết nó luôn không đại ca?
– Không cần, để nó ở đây, không ai biết rồi sẽ chết vì mất ɱ.á.-ύ thôi.
– Dạ, đại ca nói đúng. Chúng ta đi về thôi.
Mấy tên Һγ siпh rời khỏi hiện trường, Hoàng Sơn nằm đất, vết thương rất nặng. Anh ta cố gắng nói:
– Trả lại tiền cho tôi, bọn khốn nạn. Thùy An, tao nhất định sẽ không để cho mày thoát khỏi.