Tình cuối chương 55 | Trừng phạt

24/01/2024 Tác giả: Hà Phong 1342

Đây không phải là lần đầu tiên Vi đối diện với nguy hiểm do Cao Minh Đạt gây ra. Tuy nhiên, lần này trong bụng cô còn đang mang giọt máu của Vương Thăng. Bà Hiên lên tiếng giải thích mọi chuyện, cùng với biểu hiện nôn ói của Vi, làm cho cô khẳng định chắc chắn rằng cô đang mang thai con của Thăng. Điều này trở thành điểm yếu mà Đạt sử dụng để kiểm soát tinh thần của cả ba người: Vương Thăng, Tường Vi và Minh Nhật.

Cao Minh Đạt, với bản tính võ vẽ của mình, chỉ cần một nửa sức mạnh của Vương Thăng cũng đủ. Tuy nhiên, việc Đạt có khẩu súng và quan trọng hơn là Tường Vi mang thai tạo ra một tình huống phức tạp. Ánh mắt tính toán của Đạt đầy xao lạc, và anh ta đe dọa:

Tao nói rồi, để tao đi! Tốt nhất kiếm một chỗ kín đáo, chuẩn bị một số tiền, sau này ổn định, tao trả!
Minh Nhật phản đối và thông báo rằng tất cả đã được ghi lại bằng máy ghi âm. Đạt tỏ vẻ thoải mái và đe dọa Minh Nhật với việc chia sẻ thông tin. Tuy nhiên, Minh Nhật nắm giữ chiếc máy giả chứng, không có thông tin gì bên trong. Đây chỉ là một cách dọa để giữ ổn định tình hình.

Trong lúc tranh cãi, một đoàn người mặc đồ đen, xăm trổ, dẫn đầu bởi một người đầu trọc, xuất hiện. Họ di chuyển một cách trật tự và im lặng, tạo ra bầu không khí rùng rợn. Người đầu trọc, với bộ đồ trắng và điếu thuốc trong miệng, yêu cầu Đạt trả tiền.

Đạt tỏ ra lo sợ và hứng chịu ánh nhìn lạnh lùng của người đầu trọc. Anh ta tìm cách giải quyết tình hình và nói:

Anh Sáu, có phải em… không trả đâu. Em… đang đi xoay mà, nhà xưởng em vẫn còn đó, chứ em đã bán xới đi đâu!
Người đầu trọc quét ánh mắt lạnh lùng qua mọi người rồi quyết định:

Những người không liên quan, ra ngoài!
Con trai bà Hiên đưa mẹ rời đi và nói:

Mẹ ơi, mình đi luôn thôi! Ở đấy nguy hiểm lắm!
Anh ta nhìn sang Đạt và nói tiếp:

Ông cho mẹ con tôi dọn chút đồ, chúng tôi rời khỏi đây luôn! Chúng tôi không liên quan gì đến anh Đạt kia đâu!

Người áo trắng gật đầu. Anh con trai mừng quýnh, vội vàng cùng bà Hiên lấy một số đồ lưu niệm của người bố quá cố. Anh tỏ ra thận trọng khi đóng gói di ảnh và bài vị của bố, cũng như bát hương được đánh dấu, rồi cất vào hộp do mẹ con bà Hiên đã chuẩn bị từ trước. Quần áo đi du lịch của họ vẫn nguyên trong vali. Bà Hiên lúc này nghe thấy tiếng Đạt:

Anh Sáu, anh xem căn nhà này có đủ không?
Bà Hiên đáp lại hốt hoảng:

Không được, căn nhà này là của tôi. Tôi đã đăng tin bán, mọi thủ tục đã hoàn tất. Họ đã đặt cọc, nếu anh lấy mất, tôi làm sao giải quyết với họ?
Đạt trợn mắt quay nhìn bà Hiên và rít giọng:

Tôi nói bà câm!
Người được gọi là “anh Sáu” lên tiếng:

Đạt! Mày mới là người phải câm! Nhà này, mày định ăn cướp sao?
Bà Hiên lo lắng nói:

Vâng, các ông cứ làm việc, chỉ là … đây là nhà tôi, đừng làm hỏng hay làm mất gì ở trong này cả!
Anh Sáu hỏi Đạt:

Giờ mày tính sao? Tao cho mày hai con đường! Một là theo chúng tao về tỉnh V để giải quyết, về ký giấy chuyển nhượng nhà xưởng lại cho chúng tao. Còn hơn để bọn Campuchia nó truy sát mày thì chỉ có chết. Mày biết vụ lao động Việt Nam mới rồi không? Còn cái thói chạy khỏi sòng bạc như mày thì chỉ có tan xương thôi. Nên con đường thứ nhất là mày đi với chúng tao, ít nhất chúng tao chỉ là người Việt cho máy vay tiền để đánh bạc ở Campuchia. Con đường thứ hai là giải quyết tại đây. Có tiền thì trả, không thì mày… tự hiểu đấy!
Đạt cảm thấy áp lực, nói:

Anh Hai…
Minh Nhật cắt lời:

Đạt, tao với mày cùng một mẹ, sinh cùng ngày, tháng, năm, từ nhỏ đến lớn mày phải chịu trách nhiệm về những việc mày làm. Giờ là lúc mày phải đối diện với trách nhiệm đó!
Đạt gân cổ cãi:

Nếu có bố ở đây, anh dám nói thế không?
Minh Nhật nói:

Nếu có bố ở đây, bố sẽ trừng phạt mày, còn mẹ sẽ đau lòng đến chết vì mày!
Đạt nhìn anh Sáu và buông súng:

Tôi theo các anh!
Hắn thả tóc của Vi, Thăng chạy lại đỡ cô:

Em có sao không?
Vi lắc đầu, tay run run đặt lên bụng:

Không, em không sao anh ơi. Lát mình tới bệnh viện kiểm tra xem con thế nào nhé!
Thăng gật đầu:

Ừ, mình ra khỏi đây đã, chắc Lê Minh đợi ngoài kia rồi, có xe anh Nhật nữa, không lo đâu, ổn rồi!
Hai mươi người chia ra hai hàng. Anh Sáu dẫn đầu, mười tên đi tiếp theo rồi tới Đạt được hai tên áp giải và tám tên còn lại bình thản đi xa. Tất cả lặng lẽ như khi họ đến.

Tuy nhiên, Minh Nhật, cùng Vi và Thăng, đều cảm thấy bất an. Cả ba đồng loạt dừng lại trong căn nhà và thở dài. Thăng nhanh chóng lên tiếng:

Có gì đó không ổn! Thường thì trong cuộc gặp nhau giữa các băng đảng, sẽ có sự xung đột và hỗn loạn. Nhưng mà… à…
Minh Nhật gật đầu:

Anh cũng cảm thấy vậy. Anh nghĩ, Đạt không phải là người dễ dàng bị bắt. Dù sao, nó vẫn là em trai của anh. Nhìn nó như thế…
Vi và Thăng cảm nhận được suy nghĩ của Minh Nhật. Họ đều đã trải qua nhiều sóng gió và biết rõ mối quan hệ giữa anh em. Nhưng nếu Đạt bị bắt và đối mặt với nguy cơ lâm vào tay pháp luật, điều này sẽ tạo thêm áp lực và lo ngại cho Minh Nhật.

Nhìn chằm chằm bà Hiên, Minh Nhật quyết định:

Mẹ con cứ từ từ dọn, cháu xin thay mặt Đạt xin lỗi cô vì đã gây phiền phức. Những gì đã xảy ra có lẽ cũng là một bài học cô phải nhận, so với những tổn thương tinh thần mà cô đã gây ra cho chúng tôi, đặc biệt là với Tường Vi… Cô ấy không tố cáo cô trước pháp luật chỉ vì Vi quá tốt, nhưng nếu Đạt bị điều tra và truy tố, cô cũng không tránh khỏi liên lụy. Đến lúc đó, không ai có thể trách ai được. Nhưng nếu Đạt thoát khỏi ánh sáng pháp luật, anh nghĩ cô nên sám hối và sống tốt để tích đức cho con trai cô sau này!
Bà Hiên run rẩy:

Tôi…
Lời cảm ơn của bà Hiên chưa kịp hoàn thiện khi một tiếng chửi thề vang lên từ ngoại ô:

Mẹ kếp thằng chó!
Thăng hướng mắt ra cửa, thì Đạt đã giải thoát khỏi sự kiểm soát của hai tên áp giải, và cầm súng tự chế bắn vào đám đối thủ. Minh Nhật hốt hoảng:

Điều đó không tốt!
Thăng nhẹ nhàng đẩy Vi về phía bà Hiên:

Đóng cửa lại, hãy lo cho cô ấy!
Vi từ chối:

Không, anh Thăng!
Thăng quay lại nhìn cô:

Anh sẽ trở lại! Tin anh!
Nói xong, anh ta chạy theo Minh Nhật. Bên ngoài, cuộc rượt đuổi và xô xát diễn ra dữ dội. May mắn là lúc này người qua đường không nhiều, họ nhanh chóng lẩn vào các cửa hàng và nhà dân, đóng cửa lại. Đạt cố gắng chạy lùi và bắn loạn xạ, nhưng sức địch của anh Sáu và đồng bọn quá mạnh, đồng thời đã có cảnh sát hỗ trợ:

Tất cả đều đặt vũ khí xuống! Bạn đã bị bao vây!
Thăng và Minh Nhật dừng lại, không tham gia vào cuộc rượt đuổi. Mặc dù đã có hiệu lệnh của cảnh sát, nhưng có vẻ Đạt không chịu dễ dàng bị bắt nên vẫn cố gắng bỏ chạy. Minh Nhật chuẩn bị bấm số 113, nhưng trước khi kịp nói xong, anh nghe thấy tiếng còi cảnh sát và giọng nói rõ ràng:

Mọi người đều bỏ vũ khí! Bạn đã bị bao vây!
Thăng và Minh Nhật dừng lại. Họ không thể can thiệp, cảnh sát đã đảm bảo tình hình an toàn. Tuy nhiên, khi họ nhìn thấy anh Sáu nâng súng chuẩn bị bắn, Minh Nhật chỉ kịp hét lên:

Đạt, cẩn thận!

Đóang!

Một viên đạn nổ, và một bóng dáng ngã xuống… Người đó là Cao Minh Nhật…

Bài viết liên quan