Tình cuối chương 56 | Hạnh phúc

24/01/2024 Tác giả: Hà Phong 907

Khi Minh Nhật đổ xuống, máu từ ngực trái của anh rơi đầy đất. Vương Thăng và Lê Minh lao tới, cùng một người khác hoảng hốt hét lên:

Nhật, con tôi!
Ông Cao Tuấn, có mặt trên xe cảnh sát, đã đến đây. Trước đó, trước khi gặp Thăng, Minh Nhật đã nói chuyện với ông và cả hai quyết định giữ bí mật với vợ của ông về vụ án này, dù Đạt có liên quan hay không. Tuy nhiên, khi nghe tin Minh Nhật báo cáo, ông sợ rằng lịch sử năm năm trước sẽ lặp lại, và thật không ngờ rằng nó đã trở lại. Ông ôm lấy con trai và than thở:

Năm năm trước, con đã đỡ đạn cho nó, giờ sao lại đến lượt con?
Ngay cả Đạt cũng không tin được Minh Nhật đã tự mình đẩy mình ra và chịu viên đạn. Nghe tiếng ông nói, hắn quay người với vẻ sửng sốt:

Bố… Bố nói như vậy là…
Vương Thăng không màng nghĩ, bế cả Minh Nhật và hét lên:

Minh, xe cứu thương ở đâu?
Lê Minh quay đầu nhìn xung quanh, trong cuộc hỗn loạn, anh nhận ra Đạt đang bị còng số 8 kẹt vào tay. Thậm chí trong tình cảnh đó, hắn vẫn giữ ánh nhìn tập trung về phía anh, trong khi Thăng đưa Minh Nhật lên xe cứu thương. Thăng dự định nếu xe cứu thương chưa kịp đến, họ sẽ lái xe của Minh Nhật đến bệnh viện, nhưng với sự hỗ trợ của xe cứu thương và các y bác sĩ, mọi thứ sẽ được thuận lợi hơn. Hai tiếng còi vang lên, một âm thanh từ xe cảnh sát của công an thành phố, một âm thanh từ xe cứu thương hướng về bệnh viện. Trên cả hai chiếc xe, có hai khuôn mặt giống hệt nhau, một đang chuẩn bị rời khỏi cuộc sống này, và một đang đối mặt với sự chết. Vương Thăng nắm chặt tay Minh Nhật không buông, cảm giác nếu buông ra, Minh Nhật sẽ biến mất chỉ trong một thoáng. Anh bây giờ mới hiểu tại sao Vi luôn coi Minh Nhật như một người anh trai.

Ngồi run rẩy trước cửa phòng cấp cứu, tay ông Cao Tuấn vẫn giữ nguyên như năm năm trước, máu đầy người giống như khi một băng giang hồ đến công ty tìm Đạt. Minh Nhật, với mong muốn Đạt có cơ hội sang Úc, đã tự nhận là Cao Minh Đạt. Mọi chuyện đã giải quyết xong sau cuộc trò chuyện, và hòa giải bằng tiền. Nhưng một người trong số họ nghĩ rằng “một kẻ có thể giải quyết mọi vấn đề bằng tiền, có xe sang, có trí thức, thì không xứng đáng sống.” Bất ngờ, hắn bắn vào Minh Nhật. Lần đó, viên đạn chỉ chạy mòn và không gây tổn thương lớn. Nhưng lần này, máu chảy nhiều, ông không biết con trai mình còn sống được bao nhiêu.

Lê Minh an ủi ông:

Bác hãy bình tĩnh, có lẽ anh Nhật đẩy Đạt ra nên viên đạn chỉ trượt qua thôi, không sao đâu ạ!
Rồi anh quay lại nhìn Thăng:

Vi ở đâu?
Vương Thăng nắm chặt tay Minh Nhật và trả lời:

Vi đang ở nhà của bác sĩ Hiên, tôi cần quay lại đón cô ấy, chắc là cô ấy lo sợ vì nghe thấy tiếng súng ống. Thêm nữa, Vi đang mang thai!
Lê Minh ngạc nhiên:

Vi mang thai? Chắc không phải…
Thăng lắc đầu:

Đúng vậy, Đạt và bác sĩ đã thống nhất với nhau để lừa Vi. Bây giờ, cô ấy đang mang thai!
Lê Minh hiểu rồi nhanh chóng khuyên Thăng:

À, tôi hiểu rồi, mày đi về chung cư thay đồ đi, máu nhọe cả người rồi. Nếu mày nhìn như vậy, Vi sẽ shock chết đấy!
Thăng đáp lại:

Ừ, nhưng khi tôi không có mặt ở đây, nếu có thông tin gì, hãy bảo tôi ngay nhé!
Rồi anh quay lại nhìn Thăng:

Vi ở đâu?
Vương Thăng nắm chặt tay Minh Nhật và trả lời:

Vi đang ở nhà của bác sĩ Hiên, tôi cần quay lại đón cô ấy, chắc là cô ấy lo sợ vì nghe thấy tiếng súng ống. Thêm nữa, Vi đang mang thai!
Lê Minh ngạc nhiên:

Vi mang thai? Chắc không phải…
Thăng lắc đầu:

Đúng vậy, Đạt và bác sĩ đã thống nhất với nhau để lừa Vi. Bây giờ, cô ấy đang mang thai!
Lê Minh hiểu rồi nhanh chóng khuyên Thăng:

À, tôi hiểu rồi, mày đi về chung cư thay đồ đi, máu nhọe cả người rồi. Nếu mày nhìn như vậy, Vi sẽ shock chết đấy!
Thăng đáp lại:

Ừ, nhưng khi tôi không có mặt ở đây, nếu có thông tin gì, hãy bảo tôi ngay nhé!

Lê Minh ra dấu hiệu OK. Vương Thăng ghé về chung cư tắm rửa, thay bộ đồ đã dính máu, anh không thể về phòng trọ bởi sợ đồ chưa giặt kịp lỡ Vi nhìn thấy sẽ sợ. Lòng Thăng nặng trĩu. Trước đây, anh không quá thân với Minh Nhật, nhưng càng tiếp xúc với Nhật, lối sống và cách cư xử của anh khiến Thăng thực sự nể trọng. Vậy nên Thăng chẳng biết phải làm gì lúc này nữa, thật sự anh lo cho Nhật…

Ăn mặc chỉn chu, anh đến nhà bác sĩ Hiên để đón Tường Vi. Vừa thấy anh, Vi lao lại nhìn một lượt khắp người Thăng, ngoài khuôn mặt không được tươi tắn cho lắm thì anh hoàn toàn bình thường:

Anh không sao cả, cảnh sát bắt tất cả rồi!
Bà Hiên run run:
Vậy thì tôi …
Thăng thở hắt ra một tiếng:.
Hiện tại Cảnh sát sẽ lấy lời khai liên quan đến vụ rượt đuổi bắn giết nhau trên phố, tức là vụ đánh bạc bên Campuchia, rồi nợ nần ân oán giữa các phe phái, sau đó sẽ mở rộng điều tra, kiểu gì cô cũng liên lụy, bị kêu lên kêu xuống, vì trước khi vụ việc xảy ra thì họ ở nhà cô. Vả lại, cô có liên quan đến Đạt. Thế nên, cháu nghĩ cô không nên đi đâu xa, kẻo mất công chạy đi chạy lại mệt cả người. Cô cứ ở lại đây, bên mua nhà họ đến lúc nào thì tính lúc ấy.
Bà Hiên ngân ngấn nước mắt:
Nhưng nếu họ biết nhà này… họ không mua nữa thì sao?
Anh con trai nghe thấy thế, nhỏ nhẹ:
Mẹ ơi, nếu không bán thì mình cứ ở đây, những kỷ niệm của bố vẫn còn đây, chúng ta tưởng bán đi để tránh khỏi ồn ào, giờ mọi chuyện vỡ lở rồi, cũng không cần thiết nữa mẹ ạ!
Thăng gật đầu:
Cháu thấy anh ấy nói đúng đấy ạ, cũng không cần thiết phải bán nếu cô muốn giữ những kỷ niệm của chồng cô và nếu bên mua nhà ngại khi biết ngôi nhà có dính líu đến vụ xô xát kia, dù thực ra nó chả có tội tình gì. Nhưng đó là việc riêng của cô, bây giờ chúng cháu xin phép ạ!
Anh và Vi chào mẹ con bà Hiên rồi ra đi. Không tố cáo, không chì chiết, không chửi bới là những gì tử tế nhất mà họ đáp lại hành vi của người phụ nữ đó, bởi người xưa nói đánh kẻ chạy đi đâu ai đánh người chạy lại. Vả lại, kiểu gì bà ấy cũng bị liên lụy khi Đạt bị bắt. Ở đời này, hơn thua nào được gì. Cao Minh Đạt đã cố hơn thua, cho rằng Minh Nhật có nhiều thứ hơn mình mà dẫm đạp lên tình anh em ruột thịt, năm lần bảy lượt tìm mọi cách hèn hạ để khiến cho Nhật phải rơi vào những cảnh ngộ khổ cực, và giờ đây đang phải đối mặt với cả cái chết. Nhưng ngược lại, Cao Minh Nhật với tấm lòng thiện lương luôn lo cho em, lo em thiệt thòi, thậm chí đã chọn cả cái điều mà đáng lẽ Đạt phải gánh chịu. Giờ đây, con người đó đang nằm trong bệnh viện giành giật sự sống. Chỉ nghĩ tới điều ấy thôi đã khiến lòng người cha đau đớn như ai cứa rồi…
Ra khỏi nhà bà Hiên, Vi hỏi Thăng:
Anh ơi, mọi người ổn cả chứ?
Thăng biết cô đang nói tới Minh Nhật, nhưng sợ anh suy nghĩ nên hỏi chung chung như vậy. Nhìn thấy vẻ bối rối của Thăng, Vi hỏi dồn:
Có chuyện gì xảy ra rồi đúng không?
Thăng lắc đầu:
Không… à…thực ra anh Nhật bị trúng đạn và ….đang cấp cứu.
Rồi Thăng kể ngắn gọn cho Vi nghe. Cô nghe xong thì giục anh nhanh chân tới bệnh viện. Khi cả hai đến nơi, cửa phòng cấp cứu vẫn đóng im ỉm. Ông Cao Tuấn sau khi biết chuyện thì giục Tường Vi đi kiểm tra sức khỏe của cô trước đã. Vương Thăng cũng nghĩ vậy nên cả hai đi tới phòng khám sản. Nhìn thấy chấm đỏ tin hin trên màn hình, cảm xúc thiêng liêng dâng trào trong lòng hai người. Tiếng cô bác sĩ đều đều vang lên như âm vang của hạnh phúc:

Thai nhi đã vào tử cung, đã có tim thai. Chúc mừng hai bạn nhé. Lát nữa chúng tôi sẽ có tư vấn cụ thể về chế độ dinh dưỡng cho bà bầu. Bệnh viện thành phố C cũng có khóa học cho những người lần đầu làm mẹ, nếu hai bạn có thời gian và điều kiện thì tham gia học nhé!.
Vậy là những tưởng mọi hi vọng vụt tắt thì nay tất cả như vỡ òa trong hạnh phúc. Đang ở trong phòng khám sản mà Vương Thăng không thể kìm nén được cảm xúc, bế Tường Vi lên và nói:

Vi à, anh yêu em! Cảm ơn em!
Cả hai cùng quay lại phòng cấp cứu, tạm gác niềm vui để tập trung vào Minh Nhật. Sau mấy tiếng phẫu thuật, người ra vào liên tục, vị bác sĩ bước ra, sửa lại cặp kính và nói:
Sống rồi, con trai ông đúng là cao số thật. Năm năm trước, viên đạn sượt phổi, còn lần này nó chỉ cách tim một chút. Trời ạ, tôi gắp đạn mà toát cả mồ hôi!
Mọi người thở phào nhẹ nhõm. Minh Nhật, cuối cùng anh đã trở về với cuộc sống này rồi…
Hai năm sau…

Tại Thung Lũng Ngàn Hoa ở Đà Lạt hôm nay có một sự kiện đặc biệt…
Một sân khấu ngập sắc Tường Vi, bàn tiệc cũng được trang trí những đóa Tường Vi nho nhỏ, trên sân khấu, hình trái tim lớn lồng hai chữ ” Vương Thăng – Tường Vi ” rất đẹp và trang trọng. Phải, hôm nay là lễ thành hôn của họ. Mọi người có thắc mắc vì sao lại chờ tới hai năm kể từ ngày họ biết đến sự xuất hiện của bé Subeo đúng không? Vì đây là lúc cả hai vừa hoàn thành quá trình học tập, bé Subeo cũng đã cứng cáp. Hai năm, Bá Trọng và Bảo Long – hai người bạn chí cốt trong nhóm bốn người bạn thân cũng thu xếp một kỳ nghỉ trọn vẹn từ Pháp về. Hai năm, người anh kết nghĩa Cao Minh Nhật cũng hoàn toàn bình phục. Họ cần một cuộc hội ngộ trọn vẹn, một ngày vui trọn vẹn và đúng nghĩa cho một tình yêu trọn vẹn và đúng nghĩa. Đà Lạt là điểm hẹn của tình yêu, là nơi mà tình yêu của họ thăng hoa, nơi họ trao cho nhau những gì thiêng liêng nhất thuở ban đầu. Đà Lạt là nơi Tường Vi ao ước được nắm tay người mình yêu dạo bước vui đùa. Hôm nay, cô xinh đẹp như một nữ thần, không còn vẻ đẹp tinh khôi của đóa tường Vi mới chớm mà là nét đẹp mặn mà, đằm thắm của gái một con trông mòn con mắt trong chiếc áo cưới cúp ngực, phía dưới ôm sát khoe vòng eo con kiến, chẳng khác gì gái mười tám, xòe đuôi cá. Vương Thăng lịch lãm cầm đóa tường vi cưng chiều đứng trên sân khấu chờ cô đang được bố vợ Lâm Tường Dĩnh đưa lên.
Cái giây phút anh trao cho cô đóa tường vi, dù họ đã chung sống hai năm trời, nhưng những lời anh nói vẫn khiến Tường Vi bật khóc,cứ như cái này anh cầm hoa cầu hôn cô trước bao nhiêu sinh viên trường Công nghệ thông tin vậy:

Lâm Tường Vi, cảm ơn em đã đến với cuộc đời của anh, đem đến cho anh tình yêu trong lành và trọn vẹn nhất, sinh cho anh bé con kháu khỉnh. Chúng ta đã chính thức là vợ chồng hai năm qua khi kí vào tờ giấy đăng ký kết hôn. Nhưng hôm nay, em mới thực sự là cô dâu của anh khi khoác lên mình bộ váy cưới này. Nếu điều may mắn nhất của anh là được làm con của bố mẹ thì điều đáng tự hào nhất anh làm được là yêu và cưới em. Cảm ơn em đã vất vả vì bố con anh trong hai năm qua. Những năm sau này, anh biết em sẽ còn vất vả, nhưng anh hứa, anh nguyện sẽ luôn ở cạnh em, cùng khóc cùng cười với em trong mọi khoảnh khắc của cuộc đời, cùng em đón những thiên thần nhỏ và nuôi dạy các con nên người. Vợ à, Anh yêu em!
Phía dưới hàng ghế, hai người mẹ lén lau nước mắt, hai ông bố cố kìm nén xúc động nhưng cũng lặng người đi trong tiếng vỗ tay chúc phúc của mọi người. Những đứa con của họ đã trưởng thành thật rồi…

!
Đêm hôm ấy, tại Biệt thự VI…
Vương Thăng nhăn mặt:

Vợ à, anh đã bảo để Subeo bên nhà bố Nghiêm rồi mà, có ai đêm tân hôn lại kè kè cu cậu này không?
Tường Vi chưa kịp nói gì thì một chất giọng trong trẻo vang lên:
Bố, con xin hứa đêm nay sẽ chỉ ngủ và ngủ ngon lành theo đúng phong cách của một người lính, không quan tâm tới những việc không phải của mình.
Thăng liếc xéo cu con:
Thế nào là việc không phải của mình?
Subeo lẩm bẩm:
Thật ra, việc bố mẹ sinh thêm em cho con cũng liên quan đến Subeo đấy, nhưng thôi, vì con là đàn ông đích thực nên tối nay sẽ giả điếc làm ngơ vậy. Con ngủ phòng con cơ mà!
Vương Thăng trừng mắt:
Mười hai giờ đêm chớ mè nheo chạy sang đấy!
Su beo đưa tay lên thề:
Chắc chắn, nếu làm sai thì con không còn là con của bố nữa!
Vương Thăng bật cười:
Anh nói như cụ non đấy!
Su beo vuốt vuốt mái tóc tơ:
Nhưng cũng hên xui bố ạ!
Nói xong, không chờ ông bố tiêu hóa hết câu, thì cu con đã ba chân bốn cẳng chạy tót về căn phòng Hoàng Tử được trang trí đẹp mắt cho cu cậu. Vợ chồng Thăng dạy con theo phương cách tự lập từ nhỏ nên Subeo Ngủ riêng từ bé, thỉnh thoảng mới mè nheo đòi mẹ Vi mà thôi.
Cu cậu đi rồi, Thăng khóa cửa cẩn thận rồi mới bế thốc cô vợ xinh đẹp lên giường, hít hà mùi thơm của vợ. Dưới ánh đèn ngủ mờ mờ, anh nâng niu cô như cái đêm đầu tiên ở Lang Biang. Đã hai năm trôi qua, nhưng những nụ hôn của Vương Thăng vẫn khiến Vi có cảm giác đang nếm từng ly rượu với những dư vị khác nhau, từ chút rượu vang nhè nhẹ đến lúc nồng độ rượu cao dần. Cánh hồng e ấp bị cuốn theo nụ hôn của anh khiến đầu óc mù mờ chao đảo. Anh kéo tuột chiếc váy ngủ trên người cô, bàn tay tham lam xoa nắn bầu ngực cô. Tiếng thở hổn hển của Vi khiến yết hầu của Vương Thăng lên xuống liên tục. Thăng rời khuôn miệng nóng bỏng, trượt bờ môi sang xương quai xanh, lấp đầy cơ thể cô bằng những dấu vết tình yêu xanh đỏ của những nụ hôn, từ vành tai đến hõm sâu ở cổ, tới bầu ngực phập phồng, mời gọi bờ môi phong tình khiến anh mặc sức cắn mút. Môi anh mút mát bầu ngực khiến đầu óc Vi như mụ mị đi. Cô đặt tay lên ngực anh, xoa xoa vòm ngực săn chắc, chân cô quắp lấy ngang hông anh khiến Thăng cũng khó chịu vô cùng. Anh ôm eo cô ngồi dậy mà cắn mút. Cô ngồi lên người anh, ngực áp vào khuôn mặt của anh, cả hai tạo cho nhau những tư thế thỏa mãn dục vọng của cơ thể.

!
Cuối năm…

Tường Vi mang bầu bé gái thứ hai, và hôm nay cô cùng Vương Thăng đi dạo chợ hoa. Nhìn thấy Minh Nhật cầm bó hoa cúc vàng, họ hỏi:

Anh Nhật, anh chuẩn bị cho Tết à?
Minh Nhật cười:
Chưa, lát nữa anh mới đi! Bây giờ anh đưa mẹ lên chùa rồi ghé qua trại giam thăm Đạt một chút!
Cả ba cùng “à” một tiếng. Tường Vi cảm thấy an tâm hơn khi thấy Minh Nhật đã bình thường trở lại sau những biến cố. Anh chia sẻ:
Lần gặp trước, thấy nó gầy hơn, ít nói đi, chỉ xin lỗi về những lần anh đã đỡ đạn thay nó. Quản giáo nói, sau giờ lao động nó thường nghe kinh sám hối từ đài Phật gửi vào phòng giam. Anh cảm thấy nó giờ yên bình hơn, và lần này nó nói muốn đi tu sau khi ra tù, không muốn ở lại trong thế giới đầy phù phiếm. Cảm giác như linh hồn trong nó đã thức tỉnh…
Sau tất cả, họ ngồi trò chuyện, vui vẻ trong cái lạnh của những ngày cuối năm, chuẩn bị chào đón mùa xuân với cánh hoa đào, hoa mai rực rỡ. Tình yêu, bất kỳ hiểu lầm nào, cũng có thể giải quyết bằng sự thông cảm và lòng khoan dung. Yêu thương không phải là cuộc tranh giành, mà là sự chăm sóc và hy sinh cho hạnh phúc của đối phương. Nhường nhịn trong tình yêu không phải là yếu đuối mà là biểu hiện cao quý của tinh thần. Trong cuộc sống, dù có những rẽ ngang, những thay đổi, quan trọng nhất vẫn là sự tha thứ và hiểu biết. Yêu thương và sống vì người khác, trân trọng hạnh phúc bình dị của gia đình là điều quan trọng nhất.

Bài viết liên quan