Ba lần lỡ nhịp chương 16 | Lệ Thủy vào Đà Nẵng
Sáng hôm sau, Lệ Thủy đã đến nhà Tuấn Khang để nói lời tạm biệt trước khi bắt đầu hành trình đến Đà Nẵng:
– Tuấn Khang, em sẽ đi làm đây. Khang Viễn cần phải có cơ hội phát triển tốt hơn. Gia đình anh không thể chu cấp tiền nuôi cháu, nhưng em mãi biết ơn họ đã không đưa Khang Viễn xa em. Vì thế, em phải tự lo cho mình. Anh ở lại đây nhớ giúp đỡ con trai chúng ta nhé. Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, anh yên tâm nhé.
Mỗi lần trò chuyện với Tuấn Khang, Lệ Thủy luôn cảm nhận được sự gần gũi, hơi thở của anh như vẫn bay bổng bên cô. Dù không thể thấy anh, không nghe giọng anh, nhưng Lệ Thủy cảm thấy an tâm khi biết rằng anh vẫn lắng nghe những chia sẻ của cô.
Một vài ngày sau đó, Đà Nẵng chào đón Lệ Thủy bằng không khí sôi động, năng động và nắng ấm của buổi chiều thu. Thành phố du lịch này khiến Lệ Thủy cảm thấy không còn cô đơn. Ái Chi đã đưa cô đến phòng trọ, một nơi thoải mái và rộng rãi. Lệ Thủy sắp xếp đồ dùng nhanh chóng. Ái Chi còn kết hợp với cô đi mua ít đồ dùng cá nhân và thăm thú Đà Nẵng.
Tối hôm đó, Ái Chi dẫn Lệ Thủy đi ăn mì Quảng, một đặc sản nổi tiếng của địa phương. Lần đầu tiên thưởng thức món ăn này, Lệ Thủy rất hứng thú. Cô biết đến sợi mì được làm từ bột gạo mịn và thái thành từng lớp mỏng, sau đó chế biến thành sợi mì giòn và dai. Mì Quảng được phục vụ với nước dùng ngọt và thơm, thêm các loại thịt và rau sống, tạo nên hương vị hấp dẫn.
Lệ Thủy no nê sau bữa ăn và cùng Ái Chi đi ngắm sông Hàn. Cầu Rồng và cầu sông Hàn làm cho thành phố trở nên lộng lẫy, đặc biệt là cây cầu tình yêu với những chiếc đèn lồng lung linh. Ái Chi hỏi:
– Lệ Thủy, đẹp không?
Lệ Thủy chăm chú nhìn vào cảnh đẹp về đêm và chỉ biết gật đầu. Cô bước lên cầu tình yêu, nơi nhiều đôi tình nhân chụp ảnh và treo ổ khóa. Đột nhiên, ánh mắt cô dừng lại trước một chiếc ổ khóa gần đó. Sáu chữ trên ổ khóa khiến mắt cô nhòa đi: “Doãn Tuấn Khang – Vương Lệ Thủy”.
Hóa ra anh ấy đã đến đây, khắc tên anh và tên cô lên chiếc cầu tình yêu này, tạo nên dấu vết của mối tình vĩnh cửu. Anh vứt chìa khóa và, giống như trái tim cô, cũng như bị vứt xuống dòng sông Hàn cuồn cuộn. Những chữ ấy, khắc sâu vào trái tim cô, không thể xóa đi. Ái Chi nhận ra sự trầm ngâm của Lệ Thủy và hỏi:
– Lệ Thủy, có chuyện gì vậy?
Tuy nhiên, cô im lặng ngay sau đó khi nhìn thấy tay Lệ Thủy vuốt nhẹ hai chiếc ổ khóa ướt đẫm bởi giọt nước mắt nhỏ. Lệ Thủy nhanh chóng lau sạch nước mắt, cười nhạt:
– Không sao đâu, có lẽ đây là món quà bất ngờ anh ấy dành cho tôi. Có lẽ Tuấn Khang đang ở đây và muốn tôi thấy tình yêu của anh ấy.
Ái Chi gật đầu:
– Ừ, đừng buồn nữa, hãy vui lên đi. Tôi tin rằng Tuấn Khang sẽ không bao giờ quên bạn.
Khi họ trở về khu trọ, đã là nửa đêm, thành phố không còn sôi động nhưng vẫn giữ một chút sự sống. Đêm đầu tiên xa nhà, xa con, Lệ Thủy không thể ngủ.
Sáng hôm sau, Ái Chi đưa cô đến một nhà hàng karaoke lớn ở Đà Nẵng. Tòa nhà này rộng lớn, với nhiều phòng hát VIP và trang thiết bị hiện đại. Lệ Thủy cảm thấy nhỏ bé và lo lắng, nỗi sợ hãi hiện lên trong cô. Cô kéo tay Ái Chi:
– Này, mày nói đây là nhà hàng à?
Ái Chi tròn mắt nhìn Lệ Thủy:
– Dĩ nhiên là đây, đâu còn chỗ nào nữa!
Lệ Thủy nhìn xuống đất:
– Nhưng… tôi nghĩ là nhà hàng ăn uống…
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Lệ Thủy, Ái Chi cười:
– Ồ, tùy vào góc nhìn của cậu thôi. Bây giờ công việc của cậu là mở bia và chọn bài hát, đó là đủ rồi!
Bà chủ của nhà hàng xuất hiện. Một phụ nữ sang trọng nhưng không có vẻ quá mạnh mẽ. Khi nhìn thấy bà, Ái Chi gọi to:
– Má, đây là đứa bạn của con, con kể mẹ nghe về nó đó!
Bà đưa tay chỉ vào Lệ Thủy khi bà vừa đến:
– Đây là Lệ Thủy, bạn của con mà con kể mẹ nghe đó!
Bà nhìn Lệ Thủy với vẻ hài lòng, cô cũng cúi chào:
– Cháu chào dì!
Bà gật đầu:
– Ừ, ở đây mọi người gọi dì là má. Còn con muốn gọi ta như thế nào cũng được. Ta nghe Ái Chi nói về hoàn cảnh của con, nên ta chấp nhận, ở đây không thiếu người làm.
Lệ Thủy đã hiểu rồi. Mặc dù nhà hàng này có vẻ sang trọng và có nhiều nhân viên, nhưng theo cách bà chủ giới thiệu thì không đến nỗi kinh khủng như cô nghĩ. Nếu chỉ là như Ái Chi nói, Lệ Thủy không cảm thấy quá lo lắng. Cô cũng nhận ra rằng một ổ mại dâm sẽ không có lý do để đặt địa điểm lớn ngay trung tâm thành phố như thế này, và họ cũng ưu tiên những cô gái trong trắng hơn. Trong lúc suy nghĩ, khi Ái Chi vỗ nhẹ vào tay, Lệ Thủy mới tỉnh táo. Cô cảm ơn bà chủ và theo Ái Chi vào bên trong để làm quen với công việc. Ban ngày ít khách, nhưng từ chiều tối đến đêm, nhà hàng trở nên tấp nập như một vũ trụ, với mọi người hát hò và vui vẻ.
Lệ Thủy đang đứng thấy kinh ngạc khi bỗng nhận ra các nhân viên đang nhanh chóng vào giục nhau:
– Nhanh lên mọi người, có một đoàn khách VIP đến rồi đấy.
– Ơ, tối nay lại có nhiều tiền nhỉ?
– Đó, bé bé miệng lại nào, bà chủ đang gọi mọi người đấy…
Lệ Thủy ngơ ngác nhìn họ trang điểm và thay đổi trang phục. Ban ngày, họ ăn mặc kín đáo nhưng giờ đây mọi người đều mặc áo hai dây, quần đùi hoặc váy ngắn, để lộ đôi chân thon gọn. Họ trang điểm đậm đà. Ngay cả Ái Chi cũng vậy, đến nỗi Lệ Thủy suýt không nhận ra bạn của mình. Khi nhóm nhân viên ra khỏi phòng, Ái Chi nhìn Lệ Thủy tròn mắt:
– Cô này, tại sao không thay đồ, trang điểm đi? Đứng đó làm gì?
Lệ Thủy run rẩy:
– Tôi… tôi… không biết làm sao được không? Tôi cũng không quen trang điểm.
Ái Chi cười:
– Ai nói cô phải làm gì? Cô chỉ cần khui bia và bấm bài hát cho khách là được.
Lệ Thủy thắc mắc:
– Vậy… tôi ăn mặc bình thường, áo sơ mi quần Jeans là được chứ. Và tôi cũng không quen trang điểm.
Ái Chi đứng im và sau đó nói:
– Lệ Thủy ơi, cô ăn mặc như vậy, đứng đó tiếp khách mà mặt mộc thế này, cô muốn rời Đà Nẵng luôn à? Tôi đã nói rồi sẽ không ai làm gì cô đâu mà!
Lệ Thủy lắc đầu:
– Thì tôi về đây, không làm nữa!
Trong lúc hai người cãi nhau, một giọng nói trầm ấm vang lên:
– Sao hai cô kia còn đứng đấy? Vào ngay thôi!