Ba lần lỡ nhịp chương 29 | Mở lòng…
Lệ Thủy đã không thể nói chuyện với Minh Hoàng nên cô nghe lời và ngoan ngoãn để anh vào phòng. Ái Chi, may mắn là người gọn gàng và sạch sẽ, giúp cô không cảm thấy ngượng khi Minh Hoàng vào chơi. Tuy nhiên, không khí trong phòng trở nên ngượng ngập:
– Phòng của chúng tôi hơi nhỏ, anh thông cảm nhé!
Minh Hoàng quan sát xung quanh và mỉm cười thấu hiểu:
– Có trái tim lớn là được rồi, không sao với phòng nhỏ đâu!
Lệ Thủy nguýt mặt:
– Anh cứ trêu em suốt ngày!
Minh Hoàng nhìn cô và nói nhẹ:
– Anh chỉ nói thật thôi. Người già chỉ biết nói thật!
Lệ Thủy mỉm cười:
– Trẻ con mới biết nói thật, còn người già thì nhiều mưu mô và mẹo dụ trẻ con!
Minh Hoàng bật cười:
– Em nghĩ anh có mưu mô à? Nhưng em có phải là trẻ con đâu?
Lệ Thủy đáp lại:
– So với anh, em vẫn là trẻ con cơ mà!
Minh Hoàng nheo mắt:
– Đâu, em không phải trẻ con. Anh chỉ hy vọng em là trẻ con để dễ bảo thôi!
Cách xưng hô này khiến cô vừa ngượng ngùng vừa thấy thoải mái. Lệ Thủy rót nước cho Minh Hoàng và mời anh ngồi đối diện:
– Mời anh uống nước!
Minh Hoàng xoay cốc nước và nói:
– Em ngồi xa anh quá!
Cô lườm anh:
– Sao em phải ngồi gần anh? Anh đừng giả vờ như mình là Khang Viễn và bám vào mẹ nhé.
Minh Hoàng bật cười:
– Anh sẽ gọi điện hỏi bí quyết nuôi con trai của anh Viễn!
Lệ Thủy tròn mắt:
– Hả? Khang Viễn là con trai em, anh định gọi con trai à?
Anh nheo mắt:
– Sao không phải con gái?
Lệ Thủy không cãi nổi và chỉ biết ngồi im. Minh Hoàng bắt bẻ:
– Anh và em làm sao? Chúng ta đều là người Trái Đất, anh là đàn ông, em là phụ nữ, yêu nhau là chuyện bình thường, có sao đâu?
Anh lại ghé sát mặt cô:
– Thế không phải con gái?
Lệ Thủy không đối đầu được và chỉ biết ngượng ngùng. Minh Hoàng cười và đề xuất:
– Khuya rồi, anh không về sao? Ở đây không có gì thú vị cả.
Anh nhìn cô và thể hiện sự quan tâm:
– Vậy thì anh đưa em về nhé!
Lệ Thủy biết anh sắp đùa và nói nhanh:
– Không, không… nhưng anh và em…
Minh Hoàng tiếp tục:
– Anh và em sao? Chúng ta đều là con người, anh là đàn ông, em là phụ nữ, yêu nhau là điều bình thường mà!
Anh cười và bất ngờ hôn nhẹ trán cô:
– Em nghỉ ngơi đi! Anh về đây!
Lệ Thủy mỉm cười và cảm thấy ấm áp. Sự chạm nhẹ của người đàn ông làm cho cô xao xuyến. Đã lâu rồi, cô không có cảm giác như vậy, chỉ có Tuấn Khang mới khiến cô trải qua điều này. Ở quán, cô chỉ là người rót bia và bấm bài, không chạm vào ai. Minh Hoàng, mặc dù được biết đến như “người bảo trợ” cô, nhưng cái hôn nhẹ trên trán vừa rồi mới là lần đầu tiên cô trải qua sự chạm nhẹ đó.
Nhìn thấy cô đứng im, gương mặt ửng đỏ thẹn thùng, Minh Hoàng bất giác muốn đặt lên đôi môi mọng đỏ kia một nụ hôn. Tuy nhiên, anh lại e ngại cô chưa sẵn sàng, nên ôm chặt cô vào lồng ngực mình. Lệ Thủy bất ngờ nhưng sau vài giây, cô bắt đầu tận hưởng sự ấm áp, nhưng ngay lập tức đẩy anh ra:
– Minh Hoàng, lỡ ai nhìn thấy…
Minh Hoàng siết chặt cô hơn:
– Kệ họ đi! Cho anh ôm em một chút thôi!
Lệ Thủy đẩy anh:
– Không được, em chưa…
Minh Hoàng vuốt mái tóc cô:
– Được rồi, em chưa sẵn sàng, anh đợi, anh sẽ cho em thời gian.
Lệ Thủy gật đầu, nhưng khi anh buông tay ra, lòng cô có chút hụt hẫng…
Ngày hôm sau, Ái Chi tỉnh dậy và ngay lập tức hỏi về mọi chuyện. Lệ Thủy đang kể, càng nói càng đỏ mặt, còn Ái Chi lại cười phá lên. Lệ Thủy nhẹ nhàng đánh vào vai bạn:
– Mày cười như con dở hơi vậy, có gì buồn cười đâu?
Ái Chi không ngừng cười:
– Không có gì buồn cười cả. Lệ Thủy nhà mình đang có một câu chuyện ngôn tình đời thường đấy nhỉ? Anh ấy sẽ lái siêu xe chở mày đi chơi, ăn những nhà hàng sang trọng mà tao này không được đi kèm, đến những nơi lãng mạn xa hoa…
Lệ Thủy che miệng bạn lại:
– Mày im đi, tao chưa đồng ý với anh ấy, chúng ta cần thời gian và tao thấy chúng ta khó dung hòa vì khoảng cách quá xa.
Ái Chi ngồi nghiêm túc:
– Lệ Thủy, mày đang nghĩ gì vậy? Thời gian đúng, mày cần suy nghĩ chín chắn để bắt đầu mối quan hệ mới. Nhưng khoảng cách trong tình yêu không có ý nghĩa gì cả. Tao chưa trải qua mối tình đậm sâu như mày, nhưng tao nghĩ chỉ cần hai trái tim hướng về nhau, mọi khoảng cách đều mất đi ý nghĩa. Tao vẫn sẽ luôn ở bên mày, tao mong mày hạnh phúc.
Lệ Thủy ôm Ái Chi:
– Cảm ơn mày về tất cả, Ái Chi!
Ái Chi nói đúng, có lẽ đã đến lúc Lệ Thủy nên mở lòng…