Ba lần lỡ nhịp chương 62 | Kết quả cho tình yêu Minh Hoàng – Lệ Thuỷ
Sau khi mất Khải Minh, việc li hôn của Lệ Thủy diễn ra một cách đơn giản, mang lại cho cô sự tự do hoàn toàn. Trở về với gia đình, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, khiến cô không khỏi ngỡ ngàng. Buổi tối, khi ngửi mùi hương trên tóc con, cô nhận ra rằng mình đã thoát khỏi cơn ác mộng, thoát khỏi kẻ giả mạo từ bi.
Sau thời gian nghỉ ngơi và ổn định tinh thần, cùng với việc Triệu Đạt tốt nghiệp Đại học, Lệ Thủy và em trai quyết định mở rộng xưởng mộc gia đình thành công ty nội thất Viễn An. Bố cô chuyển sang cuộc sống dưỡng già bên vợ và cháu nên gia đình trở nên hòa thuận. Công ty phát triển mạnh mẽ, và ý tưởng xuất khẩu mây tre được thực hiện, mang lại việc làm cho nhiều người trong vùng. Lệ Thủy trở thành biểu tượng phụ nữ mẫu mực, được người khác khen ngợi với sự dịu dàng, đảm đang và năng động.
Khi công ty ổn định, Lệ Thủy quyết định tạm giao lại công việc cho Triệu Đạt và cùng hai con nhỏ đi du lịch. Gia đình hoàn toàn ủng hộ quyết định này để cô có thời gian nghỉ ngơi. Mặc dù trước đây cô đã trải qua nhiều biến cố, nhưng Lệ Thủy vẫn muốn thực hiện ước mơ du lịch tới Pháp, Ý, Tây Ban Nha, mặc dù Minh Hoàng không còn ở bên cô nữa.
Lệ Thủy có một người bạn học ở Pháp và nhường lại căn nhà nhỏ ở ngoại ô Paris để cô và gia đình ở trong những ngày du lịch. Vào mùa hè ấm áp ở Pháp, Lệ Thủy và gia đình được đón tiếp nồng hậu. Du lịch vào mùa cao điểm, mặc dù khó thuê khách sạn tốt, nhưng cô nhận được sự giúp đỡ từ bạn bè và hàng xóm Việt Nam đang du học ở Pháp. Căn nhà ấm áp với hai phòng ngủ, gian bếp và phòng tiếp khách, giúp Lệ Thủy và hai con có một giấc ngủ ngon trên đất nước Pháp.
Trước khi đến Pháp, Lệ Thủy đã nghiên cứu kỹ về các điểm du lịch ở đây. Sáng hôm sau, sau khi bạn của cô đã về Việt Nam, theo hướng dẫn, Lệ Thủy và hai con đến tháp Eiffel – địa điểm đầu tiên trong hành trình này. Cả ba người cảm thấy kinh ngạc trước công trình kiến trúc cao ba trăm hai mươi tư mét này, được xây dựng bởi kĩ sư Gustave Eiffel vào năm 1889. Tháp nằm ở công viên Champ-de-Mars, bên cạnh sông Seine êm đềm. Khang Viễn rất hạnh phúc:
– Đẹp quá! Mẹ Lệ Thủy chụp ảnh cho hai anh em con đi!
Sau khi chụp ảnh cho hai con, cả ba tự sướng cùng nhau. Nụ cười trở lại trên mặt cô, nhìn thấy hai con vui chơi, cùng nhau ăn kem và đi dạo. Khi hỏi liệu hai con có vui không, cả hai đồng thanh trả lời:
– Dạ có ạ!
Bất ngờ, một giọng nói trầm ấm vang lên phía sau cô:
– Có thêm người thì vui hơn Khang Viễn không?
Cô quay lại và ngạc nhiên – Minh Hoàng đang đứng trước mặt cô với trang phục bình thường. Khang Viễn lập tức chạy đến ôm anh:
– Chú Minh Hoàng!
Anh nhìn thằng bé với vẻ mến mộ:
– Khang Viễn nhớ tên chú à?
Khang Viễn cười:
– Tất nhiên rồi, chú đã nắm tay mẹ cháu khi mẹ Lệ Thủy suýt ngã, chú quên rồi sao?
Minh Hoàng tỏ vẻ buồn buồn:
– Vậy là cháu nhớ chú chỉ vì siêu xe à?
Khang Viễn lắc đầu:
– Dạ không, còn vì một lý do đặc biệt nữa!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Là gì vậy?
Khang Viễn cười:
– Vì chú đã nắm tay mẹ cháu khi mẹ Lệ Thủy suýt ngã, chủ quên rồi sao?
Minh Hoàng nhìn cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Một lần nữa, lời nói của Khang Viễn làm cô rung động, những nhịp tim yêu đương lại đập mạnh lên. Minh Hoàng cầm tay cô và nói dối rằng Khang Viễn suýt ngã. Cô không thể tin mình lại gặp anh tại đây, trong lúc cô đã quyết định dành cuộc sống cho hai con. Lời của Khang Viễn khiến cô cảm thấy ấm áp. Minh Hoàng lại nói:
– Khang Viễn nhớ tốt thật!
Khang Viễn nheo mắt:
– Dạ, vì Khang Viễn tốt mà! Người tốt thì mọi người nhớ, không giống như…
Anh dừng lại, nhìn về phía An An. Minh Hoàng hỏi:
– Khang Viễn muốn nói về ai thế?
Khang Viễn nói:
– Mẹ Lệ Thủy dạy không nên nhắc đến những chuyện buồn…
Lúc này, Minh Hoàng nhìn An An đang đứng sau lưng mẹ:
– An An, lại gần với chú đi!
An An nhẹ nhàng:
– Anh biết điều đó hả?
Khang Viễn nhanh chóng nói:
– An An, đừng lo, chú Minh Hoàng là người tốt đấy.
Anh ấy có chiếc siêu xe thể thao siêu đẹp đó, từ nhỏ anh đã được ngồi trong đó. Tất nhiên là anh ấy biết em rồi vì anh ấy biết mọi thứ. À, khi em mới sinh, anh ấy đã bế em đấy!
An An cười sáng:
– Anh biết hết rồi, chú ấy đã nắm tay em khi em mới sinh đấy!
Khang Viễn bĩu môi:
– Tất nhiên rồi, Khang Viễn mà, người nào tốt thì Khang Viễn nhớ, không giống như…
Cậu bé ngừng lại, nhìn mẹ. Minh Hoàng hỏi:
– Khang Viễn muốn nói về ai vậy con?
Khang Viễn quả quyết:
– Mẹ Lệ Thủy dạy không nên nhắc đến những chuyện buồn.
Lúc này, Minh Hoàng nhìn An An đang nấp sau lưng mẹ:
– An An, lại đây với chú đi!
An An nhẹ giọng:
– Chú biết con sao?
Khang Viễn nhanh nhẹn:
– An An, đừng sợ, chú Minh Hoàng là người tốt đấy.
Anh ấy có chiếc siêu xe thể thao siêu đẹp đó, từ nhỏ anh đã được ngồi trong đó. Tất nhiên là anh ấy biết em rồi vì anh ấy biết mọi thứ. À, khi em mới sinh, anh ấy đã bế em đấy!
An An cười toe toét nhào vào lòng Minh Hoàng. Cảm giác gì thế này?
Hai đứa trẻ này chỉ cách đây mười phút vẫn ôm cô và nói yêu mẹ nhất vì được dẫn đi chơi, sao bây giờ lại thay đổi nhanh đến vậy? Chúng có phải là con ruột của cô không đây? Lần thứ hai, Lệ Thủy khẳng định – Minh Hoàng có tài năng khiến trẻ con phải kích động, Khang Viễn có thể đã gặp và đi chơi cùng anh, nhưng An An ngoại trừ việc anh ôm khi mới sinh ra thì đã gặp anh bao giờ chứ? Sao chúng lại nhận ra anh như vậy ngay lập tức nhỉ?
Minh Hoàng kéo An An và Khang Viễn lại để mua nhiều đồ chơi để chúng chơi với nhau. Anh và Lệ Thủy ngồi trên ghế trong công viên. Anh nói trước:
– Mấy năm không gặp, em sống thế nào chứ?
Trong lúc cô phải đối mặt với anh, liệu cô nên trả lời thế nào? Lệ Thủy hít một hơi sâu và nói:
– Tôi sống rất tốt, rất hạnh phúc. Anh sang đây làm việc à?
Kiến Văn không đi cùng anh à?
Minh Hoàng trầm ngâm:
– Ái Chi không nói gì với em à? Họ sắp cưới nhau, Kiến Văn bận chuẩn bị đám cưới. Ái Chi còn bầu bốn tháng rồi. Mà thực ra, cô ấy là bạn thân của em, luôn nghịch ngợm, đã mang thai nhưng cứ quyết định kiểm tra ADN để chứng minh con là của Kiến Văn mới cưới, làm cho Kiến Văn đổ mồ hôi hột.
Lệ Thủy buột miệng:
– Ừ, cô ấy học được từ kinh nghiệm của tôi mà, anh yên tâm.
Minh Hoàng nhìn chằm chằm:
– Em sống hạnh phúc, vậy chồng em đâu, sao không đi cùng?
Cô giật mình, vội che đi bàn tay trái không còn đeo nhẫn cưới, cô nói nhẹ nhàng:
– À, anh ấy bận việc. Hai đứa nhỏ nghỉ hè nên tôi đưa chúng đi chơi!
Minh Hoàng cười:
– Anh nghĩ nếu anh ta được lên Thiên Đàng thì giờ này chắc đã bị Tuấn Khang đánh gãy chân vì cướp em mà không bảo vệ được em!
Lệ Thủy ngạc nhiên:
– Sao anh biết Khải Minh đã chết?
Minh Hoàng nhìn cô rất lâu rồi nói:
– Vì anh đã nói sẽ luôn dõi theo em. Nhưng có những chuyện anh can thiệp kịp, có việc thì không.
Lệ Thủy không nghĩ anh biết nhiều về cuộc sống của cô như vậy. Ngày trước, anh nói sẽ dõi theo cô nhưng cô không nghĩ anh vẫn đứng phía sau cô đến tận hôm nay.
Lệ Thủy gật đầu:
– Cảm ơn anh, chuyện của Minh Tuấn, là anh giúp đỡ tôi…
Minh Hoàng im lặng một lát rồi mới nói:
– Là anh tự nguyện. Nhưng phải công nhận là chống của em kém thật. Không đem lại hạnh phúc cho em đã đành lại còn khiến em quên cách đánh vần chữ “EM” mà anh đã dạy.
Lệ Thủy suýt bật cười. Minh Hoàng vẫn chín chắn và hài hước, luôn là bờ vai mơ ước cho bao cô gái muốn tựa vào, trong đó có cô. Chỉ tiếc, anh đã có vợ. Lệ Thủy rụt rè hỏi:
– Chị Diệp Lan có khỏe không ạ?
Minh Hoàng gật đầu:
– Cô ấy rất khỏe và rất hạnh phúc!
Vậy là họ đã hạnh phúc bên nhau. Trái tim Lệ Thủy chợt thắt lại. Vẫn biết sẽ có ngày anh cảm động trước tình yêu của Diệp Lan bởi một người đàn ông như Minh Hoàng, ai mà không yêu ca chứ? Biết vậy mà sao lòng cô lại đau như thế này? Nước mắt đã quanh viền mi nhưng cô vẫn cố nặn ra một nụ cười:
– Chúc mừng hai người! Anh chị rất xứng đôi!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Chúc mừng sao mắt đỏ hoe thế kia?
Lệ Thủy vội dụi mắt:
– À, vì bụi bay vào mắt tôi!
Minh Hoàng ghé sát mặt cô:
– Đâu, đưa anh thổi cho!
Lệ Thủy né tránh đi, vội nói:
– Không cần, nước mắt chảy ra là trôi đi thôi!
Nói rồi, hai dòng nước mắt không kìn được lăn dài trên má cô. Minh Hoàng vội lau đi:
– Sao trông chả giống bụi bẩn gì cả, giống khóc nhè hơn.
Lệ Thuỷ gắt lên:
– Mặc kệ tôi! Anh lo về với Diệp Lan của anh đi, lau nước mắt cho tôi làm gì?
Minh Hoàng nhìn cô khó hiểu. Còn cô thì giật mình nhận ra mình đã giận dỗi vô cớ. Họ hạnh phúc thì liên quan gì đến cô mà lại khóc rồi giận như đó hơi thể này? Có cúi mặt, tay liên tục lau nước mắt:
– Tôi xin lỗi đã lớn tiếng với anh!
Minh Hoàng bật cười:
– Không sao, anh quen kiểu giận dỗi của em rồi. Tiếc là lời chúc mừng ban nãy của em, anh không dám nhận vì Diệp Lan có hạnh phúc với anh đâu ?
Lệ Thủy tròn mắt ngạc nhiên:
– Là sao? Chị ấy chả phải là vợ của anh sao?
Minh Hoàng cười:
– Đó là trước kia. Sau khi mãn tang bố anh, cô ấy và anh đã giải thích cho gia đình hai bên hiểu rồi li hôn. Giờ cô ấy đang rất hạnh phúc với chồng.
Gì thế này, họ li hôn rồi ư? Vậy mà nãy giờ… xấu hổ quá đi. Lệ Thủy vội lảng tránh, đưa mắt nhìn hai con rồi giục:
– Khang Viễn, An An, chúng ta về khỏi tối nào!
Hai anh em ngoan ngoãn chạy lại. Khang Viễn nhìn Minh Hoàng thắc mắc:
– Chú Minh Hoàng, chú có đưa siêu xe sang Pháp không ạ?
Chú chở mẹ Lệ Thuỷ và chúng cháu về đi ạ!
Lệ Thủy ngăn con:
– Khang Viễn, để chú đi làm việc, chú có phải đi chơi đâu con. Chúng ta ra chỗ xe buýt nào!
Minh Hoàng ôm chặt Khang Viễn, thơm vào má thằng bé và nói:
– Chú rảnh mà. Chú đưa mẹ và hai con về nhé!
Khang Viễn hào hứng:
– Thật à? Chú đưa siêu xe đến đây hả?
Minh Hoàng nở một nụ cười:
– Không, chỉ là chiếc xe thường thôi!
Khang Viễn cười sảng khoái:
– Thôi kệ, xe thường của chú còn đẹp hơn cả lồn lên đèn ạ!
Lệ Thủy không biết phải làm gì, nên cô đành theo ý của hai đứa trẻ.
Khi rời khỏi công viên, cô tròn mắt khi nhìn thấy chiếc xe “thường” của Minh Hoàng. Đó không phải là Bugatti Chiron nữa, mà là chiếc Ferrari Pininfarina Sergio, đắt hơn cả chiếc kia. Thôi kệ, quả là đại gia coi tiền như rác, nhưng còn bảo là xe thường.
Khang Viễn và An An reo lên:
– Đẹp quá!
Lệ Thủy đưa địa chỉ cho Minh Hoàng, chiếc xe nhanh chóng lao vút đi. Trên xe, chỉ có hai đứa trẻ và Minh Hoàng tíu tít, còn Lệ Thủy im lặng nhìn ra khung cảnh ngoại ô. Đến nhà, Khang Viễn nhíu mày:
– Chú Minh Hoàng vào nhà chúng cháu đi ạ!
Lệ Thủy nhắc nhở con:
– Khang Viễn, đừng làm phiền chú nữa nhé!
Khang Viễn vẻ nhẹ nhõm:
– Dạ, vậy chúng cháu tạm biệt chú!
Minh Hoàng đưa ánh mắt nhìn Lệ Thủy:
– Lệ Thủy, con còn nhỏ, em mắng vậy tổn thương con lắm đấy!
Lệ Thủy cũng không hiểu sao lại mắng con, điều mà trước đây chưa bao giờ cô làm. Nhưng thực tế là cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Gặp lại anh, biết anh vẫn độc thân, cô vui vẻ nhưng lại tự đặt ra nhiều thách thức với bản thân mình. Nhìn con vui vẻ bên anh, lòng cô lại trỗi dậy một cảm xúc khó tả, nhưng giờ đây, Lệ Thủy như một con chim sợ cành cong, không dám nghĩ về tình yêu nữa. Cô cúi đầu:
– Tôi hiểu rồi. Cảm ơn anh đã đưa mẹ con tôi về. Tối nay, anh về đi, đừng trễ.
Minh Hoàng gật đầu, vẫy tay chào Khang Viễn và An An rồi quay đi. Bóng lưng anh trở lại vẫn giữ nét độc lập. Chiếc xe biến mất, Lệ Thủy mới tự hỏi liệu cô có phải là người đã sai rồi không?
Khi cơ hội đã đến, cô không giữ lại, liệu anh có biến mất không? Trái tim trống trải, nhưng rồi cô tự trừng phạt mình, chính cô đã phản bội anh để đi lấy chồng khác. Tối hôm đó, trong giấc ngủ nhòe nhoẹ, cô chỉ thấy nụ cười hồn nhiên của anh…
Sáng hôm sau, Lệ Thủy dậy sớm để nấu súp gà cho ba mẹ và hai đứa trẻ. Hai bé mới thức dậy, Lệ Thủy mở cửa để hít thở không khí sớm. Bất ngờ khi nhìn thấy chiếc Ferrari đậu trước cổng. Tim cô như có ai đó đang nắm nghẹt, nhưng cô vẫn nhẹ nhàng bước đi. Minh Hoàng ngồi ở ghế lái, nghiêng ngã ra sau, đôi mắt nhắm như đang ngủ. Không lẽ anh đã ở đây suốt cả đêm. Cảm giác xót xa trỗi lên, cô gõ nhẹ cửa xe. Minh Hoàng hạ kính xuống, nhìn cô:
– Em dậy rồi à? Anh ngủ quên mất!
Lệ Thủy còn chưa kịp hỏi thì điện thoại Minh Hoàng vang lên cuộc gọi video. Là Kiến Văn, Minh Hoàng chưa kịp nói gì thì anh bạn đã oang oang:
– Minh Hoàng, may ở đâu đây, sao ngồi trong xe mệt mỏi thế kia? Mày có biết tao vừa lo việc tập đoàn vừa lo đám cưới, Ái Chi nghén không ăn được gì mà mày lại biến mất tiêu. Mày vừa ra viện đấy nhé. Mấy lần xuất huyết dạ dày vì rượu rồi chưa chừa sao? Lệ Thuỷ không quay lại thì mày chấp nhận đi, làm gì mà cứ đày đoạ bản thân thế Minh Hoàng bị xuất huyết dạ dày vì cô sao? Lệ Thuỷ thấy tim mình như có ai đó bóp nghẹt, đau lên. Cái người này
sao lại tự hành mình như thế chứ? Kiến Văn không thầy cô nên cứ thao thao bất tuyệt, y như lần đầu gập cô vậy, Minh Hoàng khẽ cười:
– Đúng là mày giống mẹ tao rồi đấy! Hai giờ chiều tao lên máy bay, được chưa?
Rồi anh tắt điện thoại, Lệ Thủy lúc này mới lên tiếng:
– Sao anh lại để mình xuất huyết dạ dày vậy? Người lớn mà lại chẳng chăm sóc sức khỏe sao?
Minh Hoàng tủm tỉm:
– Em đang lo cho anh à?
Lệ Thủy đỏ mặt:
– Không phải, chỉ là vì anh như vậy ảnh hưởng đến Kiến Văn và Ái Chi thôi.
Minh Hoàng gật đầu:
– À, thì ra em đang lo cho bạn em. Em yên tâm, tôi vẫn thở thì họ cũng ổn.
Cô hết lời với anh và rụt rè nói:
– Nếu không phản đối, mời anh vào ăn súp gà với mẹ con tôi.
Minh Hoàng cười:
– Cảm ơn em. Mọi thứ em nấu đều ngon!
Lệ Thủy lại thêm một câu:
– Tôi cảm ơn hôm qua anh chở mẹ con tôi về.
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, không có gì. Ở bên em là vui rồi.
Lệ Thủy thắc mắc:
– Anh không sợ ở bên tôi sẽ có kết cục như những người đàn ông khác ư? Có lẽ số phận tôi gắn liền với đàn ông.
Minh Hoàng lắc đầu:
– Không đâu! Tuấn Khang bị tổn thương vì hiền lành nhưng anh ấy yên tâm vì biết có anh bên cạnh em. Còn hai gã kia thì đáng chết vì biết không thể thay thế anh bên cạnh em. Tóm lại, sứ mệnh của anh là ở bên em, và nhiệm vụ của em là yêu anh. Có chăng cả đời này và kiếp sau, anh sẽ luôn ở bên em, đó là sứ mệnh của anh!
Lệ Thủy đỏ mặt, tránh ánh nhìn của anh:
– Linh tinh!
Thấy Minh Hoàng đến, Khang Viễn và An An lại tinh nghịch. Bốn người ngồi ăn súp gà vui vẻ. Không khí ấm áp khiến Lệ Thủy ao ước có một mái ấm, khát khao tình yêu trỗi dậy trong cô. Nhưng khi nghĩ đến việc Minh Hoàng sẽ về Việt Nam chiều nay, lòng cô lại trăn trở khó chịu.
Ăn xong, cô dọn dẹp và Minh Hoàng chơi lego với hai bé.
Hạnh phúc giản dị này cô ao ước từ lâu, nhưng Lệ Thủy lại không dám nói anh ở lại. Mặc dù biết anh có công việc, nhưng liệu anh về Việt Nam còn cơ hội? Mười một giờ trưa, họ lại cùng ăn trưa, Khang Viễn tỏ vẻ buồn bã khi Minh Hoàng nói chiều sẽ về Việt Nam:
– Vậy thì chắc lâu chú mới gặp chúng cháu nhỉ?
Cô tự hỏi liệu thằng nhóc này có phải con của mình không. Minh Hoàng đưa một chiếc card visit và nói:
– Đây là số điện thoại của chú, cần gì thì gọi, chú sẽ có mặt ngay.
Khang Viễn giữ chiếc card như một vật quý vậy. Đến giờ này, Lệ Thủy lấy hết can đảm, hít một hơi sâu và nói:
– Minh Hoàng… anh… có thể… đổi vé máy bay không?
Cô cảm nhận ánh nắng ấm áp trong đôi mắt anh, Minh Hoàng cong môi:
– Tất nhiên rồi, bao lâu cũng được.
Lệ Thủy thở phào nhưng vẫn còn lo lắng:
– Còn tập đoàn….
Anh cười:
– Kiến Văn nói thế thôi, cậu ấy lo được mọi thứ. Khang Viễn, chiều nay chúng ta lại đi chơi nhé!
Hai bé vui mừng. Lệ Thủy hạnh phúc, cô nghĩ quyết định của mình là đúng. Chiều hôm đó, họ đi chơi nhiều nơi, sống lại những khoảnh khắc ngọt ngào của tình yêu. Tối tới, lo sợ anh ngủ ngoài xe, Lệ Thủy nói Minh Hoàng nên ở trong nhà. Hai bé giữ chặt anh, không chịu để anh đi nghỉ.
Mười năm trôi qua…
Một buổi sáng, đôi vợ chồng đang ôm nhau ngủ. Chuông điện thoại reo, làm Lệ Thủy dậy và đánh thức Minh Hoàng:
– Chồng, mấy giờ rồi?
Minh Hoàng cầm điện thoại, hôn lên trán vợ:
– Tám giờ. Chúc vợ 8-3 hạnh phúc!
Sau mười năm kết hôn và có thêm hai cô công chúa đáng yêu, tình yêu của Minh Hoàng và Lệ Thủy vẫn mãi vững vàng. Lệ Thủy xuống nhà và bất ngờ trước phòng khách rực rỡ hoa:
– Minh Hoàng, anh cần làm gì với bức tranh này không?
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Đâu, anh chưa kịp mua hoa mà!
Khang Viễn, cậu con trai, nhanh chóng giải thích:
– Là con ạ. Đẹp không mẹ? Chúc mẹ và các em có một ngày lễ vui vẻ.
Lệ Thủy nhìn con:
– Khang Viễn, con có chuyện gì vậy? Mua nhà hoa như thế này có phô trương quá không? Hay là con đang yêu?
Khang Viễn gật đầu:
– Vâng, con đang yêu!
Lệ Thủy nhìn chồng và mỉm cười:
– Này, anh ơi, con bé đâu, dẫn về cho ba mẹ xem!
Khang Viễn cười:
– Đợi cô bé lớn chút đã ạ!
Lệ Thủy tò mò:
– Là sao?
Khang Viễn đỏ mặt:
– Cô bé mới mười hai tuổi mà mẹ, thua con tận mười tuổi đấy.
Lần này, cả Minh Hoàng và Lệ Thủy đều há hốc miệng:
– Hả? Con nói cái gì vậy?