Ba lần lỡ nhịp chương 28 | Anh say rồi
Đến Đà Nẵng, khi trời đã chuyển sang chiều, Minh Hoàng quay lại với cô:
– Bắt đầu tối rồi, để anh đưa em đi ăn nhé!
Lệ Thủy lắc đầu:
– Không cần đâu, anh đã đưa tôi đi một đoạn đường xa rồi. Anh về nghỉ đi, tôi tự về chỗ ở được rồi.
Minh Hoàng vẫn nhìn cô:
– Nhưng tôi đói, em không chiều tôi một lần sao?
Nghĩ đến việc anh đã đưa mình đi cả một đoạn đường dài, Lệ Thủy không muốn để anh ta đói. Bên cạnh đó, Ái Chi có lẽ đã đến quán, cô cũng không có tâm trạng nấu ăn. Vì vậy, Lệ Thủy đồng ý và gật đầu. Minh Hoàng chỉ chờ có cơ hội, anh liền chở cô tới một nhà hàng hải sản và cùng nhau thưởng thức bữa ăn. Nhìn anh cách bóc tôm, xẻ thịt cua cho vào bát của mình, Lệ Thủy không tin vào đây là thực tế. Cô không thể tin rằng đây chính là người đàn ông trước đây chỉ lạnh lùng và luôn đối đầu với cô. Trái tim Lệ Thủy lẽo láo, anh chính là chàng trai mà bao cô gái mơ ước, nhưng cô chỉ là một cô gái bình thường, đã trải qua nhiều đau đớn trong tình yêu. Anh, người doanh nhân thành đạt, nổi tiếng khắp nơi, còn cô chỉ là một tiếp viên trong quán Karaoke đầy rẫy những vấn đề phức tạp. Sự chênh lệch giữa họ là quá lớn, cô không đủ tự tin để theo kịp anh. Cô sợ mối quan hệ sẽ tan vỡ, sợ cô không xứng đáng với anh. Minh Hoàng nhận ra Lệ Thủy đang trầm ngâm và không nói gì, anh nghiêng đầu hỏi:
– Em có mệt không?
Lệ Thủy giật mình nhìn lên:
– À… không, tôi chỉ mệt một chút thôi…
Minh Hoàng lau tay, đẩy cốc nước suối về phía cô:
– Ăn nhiều thêm một chút nữa mới có sức đấy!
Lệ Thủy gật đầu:
– Cảm ơn anh!
Minh Hoàng nhìn cô:
– Em không cần phải cảm ơn, đó là tôi tự nguyện mà!
Lệ Thủy lắng nghe:
– Minh Hoàng… tôi nghĩ… chúng ta có lẽ… ý tôi là…
Minh Hoàng cắt ngang lời cô:
– Em mệt rồi, ăn xong về nghỉ ngơi, khi nào tỉnh táo hơn rồi nói chuyện.
Lệ Thủy cười nhẹ:
– Tôi chẳng có say đâu!
Minh Hoàng nhíu mày:
– Em không say, nhưng tôi say rồi!
Lệ Thủy thắc mắc:
– Cả ngày nay anh chẳng uống rượu mà, làm sao anh lại say?
Minh Hoàng nhìn cô thẳng vài mắt, khiến cho Lệ Thủy lại đỏ bừng:
– Tôi không phải là say rượu, mà là say em!
Lệ Thủy nóng bừng mặt:
– Nhưng tôi và anh là hai thế giới khác nhau, anh ở trên cành cây, còn tôi ở dưới gốc cây.
Minh Hoàng bật cười:
– Em có vẻ không tin tưởng tôi nhỉ? Cây không chắc chắn được gì cả, hãy để tôi xuống gốc cây với em đi, chỉ có gốc mới giữ được cây, và chỉ khi đó, cả tôi và em mới giữ được gia đình này.
Những lời anh nói đúng, nhưng càng khiến cô bối rối hơn:
– Gia đình anh và hoàn cảnh của tôi…
Minh Hoàng bất ngờ nắm lấy bàn tay đang run của cô:
– Lệ Thủy, đừng nghĩ linh tinh nữa nhé? Tôi yêu em, không liên quan đến ai khác cả. Anh hiểu, quá khứ của em có một tình yêu tuyệt vời và giờ đây em chưa thể tiếp nhận tôi. Đó là lý do tôi xin em một cơ hội. Em cũng đã nhìn thấy tôi bằng đôi mắt của em rồi mà, đúng không?
Lệ Thủy vẫn ngập ngừng:
– Nhưng…
Minh Hoàng tiếp tục:
– Nhưng nhị gì? Ánh mắt và trái tim chỉ cách nhau một khoảng nhỏ, hãy cho tôi cơ hội, được không?
Nhìn thái độ của Minh Hoàng, cô phải phì cười. Cô không ngờ anh có lúc nghịch ngợm như thế:
– Nhưng tôi cần thời gian.
Minh Hoàng nhún vai:
– Tôi có bảo không để em thời gian đâu. Nhưng tôi hỏi thật, em có biết đánh vần từ “EM” không?
Lệ Thủy nhếch môi:
– Không!
Minh Hoàng gần tai cô:
– Vậy để tôi hướng dẫn em cách đánh vần nhé!
Lệ Thủy đỏ bừng, tim đập loạn nhịp:
– Không cần, không cần, tôi… à… em… biết rồi!
Đôi môi của Minh Hoàng cong lên, trong ánh đèn mờ, trời đã về đêm nhưng mắt anh vẫn tỏa sáng:
– Đấy, thế có phải tuyệt không!
Lệ Thủy mỉm cười, thấy lòng nhẹ nhõm hẳn. Minh Hoàng đưa cô về phòng trọ khi đã gần mười giờ tối. Xe dừng lại, anh giữ lấy bàn tay của cô:
– Lệ Thủy, tôi vào phòng một lát được không?
Lệ Thủy lại lúng túng, sau những ngày về quê, cô không biết phòng đã được Ái Chi dọn sạch hay không. Hơn nữa, phòng của cô giờ đã không có ai, liệu giữa anh và cô có xảy ra điều gì không? Đang phân vân thì Minh Hoàng thì nhẹ nhàng nói gần tai cô:
– Em yên tâm đi, tôi là người đàng hoàng, trong phòng VIP tôi không làm gì em cả. Em sợ gì chứ?
Hơi ấm từ anh làm tai cô nóng bừng:
– Anh đang suy nghĩ linh tinh đâu, chỉ là muộn rồi thôi mà…
Minh Hoàng cởi dây thắt an toàn cho cô và nói:
– Muộn gì đâu, tôi đợi em cả đời còn thấy muộn đâu mà…
Lệ Thủy nguýt dài:
– Anh từ bao giờ mà nói những câu sến sẩm thế này?
Minh Hoàng nhún vai:
– Từ khi quen em!