Ba lần lỡ nhịp chương 2 | Tiệc sinh nhật

01/02/2024 Tác giả: Hà Phong 496

Với khuôn khổ của mình, đây là diễn đạt lại đầy đủ ý của đoạn văn:

Gương mặt vẫn đỏ ửng, Lệ Thủy rón rén dắt xe vào sân, đột nhiên bị bố la:
– Lệ Thủy, sao con về muộn vậy?
Trước khi Lệ Thủy kịp trả lời, tiếng lanh lảnh của em gái Lệ Thanh vang lên:
– À, em biết rồi. Chị lại đi gặp anh Tuấn…
Lệ Thủy nhanh chóng bịt miệng em lại và nói nhỏ:
– Tối nay đừng đòi điện thoại xem thần tượng hát trên YouTube nha.
Lệ Thanh mở miệng và cười to:
– Chị lại gặp anh Tuấn cùng lớp để hỏi bài chứ gì? Em biết thừa, chị siêng học vừa thôi, tối cũng không biết đường về kìa!
Cô phì cười, nhận ra em gái nhanh miệng của mình. Lệ Thanh, dù thua chị hai tuổi, nhưng vẫn rất thông tin về cuộc sống của chị và anh. Do chưa được sử dụng điện thoại, em gái có cơ hội chặt chẽ gặp Lệ Thủy và đi xe về cùng nhau vào những buổi chiều chị hẹn Tuấn Khang. Điều này giúp cô dành thời gian bình yên với bạn trai đam mê thần tượng Hàn Quốc của mình.

Lệ Thủy nhanh chóng rửa tay, thay quần áo và vội vã xuống bếp. Nụ cười của mẹ và những bữa cơm ngon luôn làm tan biến mệt mỏi trong cô. Bữa cơm ấm áp kèm theo những câu chuyện vui vẻ hàng ngày làm tăng tình cảm gia đình. Bố Lệ Thủy hỏi:
– Con định thi vào trường nào?
Cô trả lời:
– Con sẽ thi vào trường Đại Học Sư Phạm, con muốn trở thành cô giáo như mẹ.
Bố cô nhìn con với ánh mắt trìu mến nhưng không thiếu phần nghiêm túc:
– Bố mẹ luôn tôn trọng quyết định của con. Nhưng năm cuối cấp, con phải chú ý giữ gìn sức khỏe và học tập, đừng để ý những chuyện linh tinh nhé. Lần sau con về muộn quá, hãy gọi cho bố, đường đi ngày càng phức tạp. Dùng điện thoại để liên lạc chứ không nên làm những việc không liên quan.
Lệ Thủy hơi chột dạ nhưng sau đó, cô nhanh chóng nở nụ cười:
– Bố yên tâm, con sẽ đỗ đại học trong năm nay.
Bố cô cười:
– Ừ, bố mẹ luôn tin tưởng ở con.

Hai chị em dọn bát đĩa rồi lên phòng học. Ngồi bàn, hình ảnh nụ hôn chiều nay quay về trong tâm trí cô. Lệ Thủy vô thức chạm tay lên môi và bật cười. Lệ Thanh trêu chọc:
– Cô giáo tương lai đang nghĩ gì đấy?
Lệ Thủy giật mình, không chỉ vì giọng em gái bất ngờ mà còn vì câu nói nhắc nhở về lời hứa với bố mẹ. Cô luôn ý thức rằng việc học là ưu tiên hàng đầu, nhưng trái tim cô lại lỗi nhịp. Cô phải cân nhắc giữa học và tình yêu, và thỉnh thoảng, trái tim cô chiếm lấy lý trí, khiến cô suy nghĩ vẩn vơ.

Ngược với không khí ấm cúng ở nhà Lệ Thủy, bữa ăn tại nhà Tuấn Khang khá đơn điệu, với những cuộc trò chuyện xoay quanh vấn đề kinh doanh. Mẹ anh, bà Diễm An, không có thời gian nấu ăn và đã giao việc này cho người giúp việc. Sau bữa tối, ông Tuấn Vĩnh, bố anh, ngồi uống trà cùng vợ. Ông chỉ sang chiếc sofa đối diện rồi bảo con trai:
– Ngồi xuống, bố mẹ muốn nói chuyện với con!
Tuấn Khang hiểu ngay bố mẹ muốn nói về việc cưới vợ, nên anh ngồi xuống và nhanh chóng đề cập đến vấn đề:
– Bố mẹ! Con đã từ bỏ ngành thiết kế yêu thích để học quản trị kinh doanh theo ý bố mẹ, cũng đã không chọn sống tự lập mà sống cùng gia đình. Nhưng về chuyện cưới vợ, con mong bố mẹ tôn trọng lựa chọn của con.
Tuấn Khang, đau đầu với những cuộc “nói chuyện” trước đó, quyết định mở lời trước khi nghe mệnh lệnh từ bố. Trong khi bà Diễm An tỏ ra tức giận, ông Tuấn Vĩnh vẫn uống trà bình tĩnh và nói:
– Ba tuần nữa, bé Trúc Thy sẽ về nước. Cũng sắp đến sinh nhật con lần thứ hai mươi chín, bố mẹ muốn hai gia đình nói chuyện về hôn ước từ nhỏ của hai đứa.
Tuấn Khanh nhăn mày:
– Bố nói gì vậy ạ? Vậy là, cả việc cưới vợ, bố mẹ vẫn muốn quyết định?
Bà Diễm An lên tiếng:
– Con đừng nghĩ rằng bố mẹ không biết những gì con làm ngoài công ty. Con bé Lệ Thủy chỉ là đứa nhỏ, gia đình đó không xứng với chúng ta, không so sánh được với Trúc Thy.
Tuấn Khang lặng lẽ suy nghĩ một lúc rồi nói:
– Nếu bố mẹ ép con cưới người khác ngoài Lệ Thủy, con sẽ rời nhà!
Bà Diễm An đặt mạnh tách trà xuống bàn:
– Mày nói sao? Mày từ bỏ tất cả để theo con bé? Từ ngày mai, tất cả tài khoản ngân hàng của mày sẽ bị khóa, mày phải ra đi tay trắng mà tìm kiếm tình yêu, được không?
Tuấn Khang quyết định:
– Con chấp nhận!
Bà Diễm An cười khinh bỉ:
– Mày nghĩ trên đời này có đứa con gái nhà nghèo yêu mày không vì tiền sao?
Tuấn Khang nhìn mẹ:
– Trước đây ông bà ngoại của mẹ cũng nghèo, mẹ có phải cưới bố mẹ chỉ vì tiền không?
Mẹ anh đỏ mặt, nghẹn ngào:
– Mày…
Ông Tuấn Vĩnh bình tĩnh hơn:
– Thôi, không cần cãi nhau nữa, tóm lại là con phải có mặt ở nhà vào sinh nhật lần này.
Tuấn Khang bất lực trước áp lực từ bố mẹ, anh thở dài:
– Chín giờ, con có hẹn với bạn bè ở quán bar.
Ông Tuấn Vĩnh vẫn điềm tĩnh:
– Được. Bữa tiệc gia đình sẽ bắt đầu từ sáu giờ chiều.

Tuấn Khang nhận ra rằng, dù anh đi đâu cũng sẽ bị bố mẹ theo dõi. Anh không quá lo lắng về bản thân mình, mà chỉ lo ngại về việc làm phiền đến Lệ Thủy. Nhưng nếu anh tiếp tục kiên quyết và làm căng thẳng, với sự tài trí của bố anh, không thể tránh khỏi những ảnh hưởng tiêu cực đối với cả gia đình cô. Vì vậy, anh quyết định điều hòa tình hình để mọi chuyện trở nên nhẹ nhàng hơn. Anh xin phép rút về phòng làm việc. Đến khoảng mười một giờ tối, anh hoàn thành công việc và nhìn vào màn hình điện thoại với nụ cười tươi tắn của Lệ Thủy, trái tim anh nhẹ nhõm. Anh luôn tin tưởng vào cô và vào tình yêu của cô, vì Lệ Thủy là người quá trong sáng. Ngay lúc này, lo lắng rằng cô đang bận học, anh nhắn tin:
– Em đang làm gì vậy, vợ yêu của anh?
Lệ Thủy mới xong bài tập ôn thi, cười nhẹ khi đọc tin nhắn của anh và trả lời:
– Ai là vợ anh chứ? Em vừa học bài xong. Anh đang làm gì thế?
Anh vội vàng bấm cuộc gọi video, nhưng Lệ Thủy không dám nghe nên tiếp tục nhắn tin:
– Em không nghe được đâu, lỡ bố mẹ biết thì…
Tuấn Khang bật cười khi nghĩ về gương mặt lúng túng của cô, và nhanh chóng trả lời:
– Chồng của em vừa làm xong công việc. Vợ yêu ngủ sớm đi, nhớ giữ gìn sức khỏe để còn làm cô giáo nhé. Học sinh này sẽ theo cô suốt đời đấy.
Cô tươi cười, chào anh và giữ nguyên tâm trạng thoải mái ấy để chìm vào giấc ngủ.

Cuối cùng, ngày sinh nhật của anh và cô đã đến. Gia đình anh trang trí đẹp đẽ, quan khách đến từ nhiều mối quan hệ kinh doanh. Tuấn Khang chào đón mọi người với ánh mắt cứng nhắc, trái tim nóng bỏng và ánh nhìn liên tục vào đồng hồ. Trúc Thy đến cùng bố mẹ trên chiếc Mercedes lộng lẫy. Cô là thanh mai trúc mã của anh, thua anh ba tuổi, rất xinh đẹp và quý phái. Cô mới trở về từ Úc sau thời gian du học. Trúc Thy luôn là người theo đuổi Tuấn Khang từ nhỏ. Anh nhớ, ngày cô đi du học, cô bé khóc nức nở, yêu cầu Tuấn Khang phải đi theo. Đối với anh, Trúc Thy chỉ là em gái nhỏ, như Diễm Trang – em gái của anh vậy. Nhưng Trúc Thy lại không nghĩ như vậy, ngày đó cô bé yêu cầu Tuấn Khang hứa sẽ cưới mình rồi mới chịu lên máy bay sang Úc. Anh chỉ nghĩ rằng đó là một trò đùa của trẻ con nên hứa đại để xong. Nhưng không ngờ, sau vài năm gặp lại, với bộ váy body màu đỏ làm lộ làn da trắng mịn và ba vòng hoàn hảo, câu nói đầu tiên mà cô nói với anh khiến Tuấn Khang giật mình:
– Anh Tuấn Khang, em trở về làm vợ anh đây!
Bố Trúc Thy cười to:
– Con bé này thật là hài hước!
Trúc Thy nói nhẹ nhàng:
– Anh Tuấn Khang đã hứa với em mà! Em đi học mấy năm chỉ đợi ngày này thôi!
Anh cười gượng:
– Trúc Thy, em càng lớn càng xinh đẹp đấy! Các vị mời mọi người vào trong, bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu!

Bữa tiệc sinh nhật diễn ra hoành tráng, mọi người đều vui vẻ, nhưng chủ nhân của bữa tiệc chỉ mong chờ đến lúc tới nhà Lệ Thủy. Gia đình Trúc Thy và Tuấn Khang nô nức trò chuyện, đặc biệt là khi nói đến hạnh phúc của hai người trong ánh mắt hân hoan của Trúc Thy và vẻ điềm tĩnh lạnh lùng của Tuấn Khang. Đúng tám giờ bốn mươi lăm phút, điện thoại của anh reo lên. Anh đứng dậy xin phép mọi người ra ngoài nghe điện thoại. Thực tế, đó chỉ là cuộc gọi giả mạo anh tự bắt để có lý do rời đi. Vài phút sau, Tuấn Khang quay trở lại và thông báo:
– Dạ, con xin phép được đi tổ chức sinh nhật cùng nhóm bạn thân ạ!
Không khí trở nên yên bình. Mẹ anh thể hiện sự không hài lòng, bố anh giữ nguyên sự bình thản và gật đầu. Trúc Thy đứng lên nói:
– Anh Tuấn Khang, cho em đi cùng anh!
Tuấn Khang mỉm cười:
– Em ở đây với mọi người đi, toàn đám con trai đi nhậu với nhau, em đi theo không tiện đâu!
Mẹ của Trúc Thy nắm tay con gái và nói:
– Tuấn Khang nói đúng đấy. Hai đứa chưa cưới nhau, để cho anh thoải mái chứ con?
Trúc Thy ngồi xuống mặt phụng phịu. Tuấn Khang cúi chào mọi người rồi nhanh chóng rời đi. Lúc đó, ông Tuấn Vĩnh nhìn ra cửa nhẹ nhàng. Một bóng người vội vã bước về phía cổng, lên xe và biến mất vào bóng tối của đêm.

Bài viết liên quan