Ba lần lỡ nhịp chương 20 | Chuyện kinh doanh
Tiếng nói kia mang theo một sức mạnh đặc biệt, khiến cuộc náo loạn đột ngột trở nên yên bình. Mọi ánh mắt đồng loạt quay về hướng âm thanh. Minh Hoàng nhìn Lệ Thủy, người đang đầu bù tóc rối, khuôn mặt phừng phừng. Cô cũng nhìn lại anh. Tình huống này không thể tồn tại vào bất kỳ thời điểm nào khác, đúng lúc vài giây trước khi họ cãi nhau nảy ra. Nếu có một khe hở nào đó, cô có thể chui xuống để tránh gặp anh. Cô tỏ ra tức giận, vẻ mặt căng trước sự cào cấu của anh. Nhưng chỉ một ánh mắt của anh đã khiến Lệ Thủy trở nên như một đứa trẻ ngoan ngoãn, cảm giác xấu hổ tràn ngập. Ánh mắt của anh phản ánh sự ngạc nhiên và chút xót xa, nhưng sau đó lại trở nên lạnh lùng và tĩnh lặng như mặt nước hồ sau khi bị ném một viên sỏi, xoáy nước rồi trở lại tình trạng bình thường. Anh nhìn cô và nói:
– Lệ Thủy, phòng VIP số một!
Cô chỉ “dạ” một cách nhẹ nhàng, hầu như chỉ có cô mới nghe thấy, sau đó nhanh chóng rời đi vào phòng thay đồ, chỉnh tô điểm cho mình rồi tiến vào phòng VIP số một theo lời của Minh Hoàng.
Khi bước vào, ánh đèn lung linh tạo nên một không gian huyền bí, làm cho cô cảm thấy tự tin hơn vì anh sẽ không thấy được dấu vết của cuộc cãi vã trước đó. Cô chào hỏi anh và ngồi xuống đối diện:
– Hơn một tháng không gặp, cô lên tay quá nhỉ, còn đánh nhau?
Lệ Thủy đầy bực tức, nhưng Minh Hoàng lại nhìn cô với đôi lông mày ngạc nhiên:
– Sao lại nổi giận thế này? Có phải tôi với cô có mối quan hệ đặc biệt từ kiếp trước hay sao mà cứ gặp tôi là cãi nhau?
Lệ Thủy càng trở nên nóng giận:
– Nếu anh không hài lòng, anh có thể nói với chủ quán để thay đổi người phục vụ. Không thiếu những cô gái xinh đẹp muốn lên vai trò của tôi đâu. Anh làm gì mà lại đem tôi vào đây để giải toả cơn tức vậy?
Minh Hoàng nhìn cô và nói:
– Cô muốn thay đổi không? Hãy suy nghĩ kỹ nhé.
Lệ Thủy miệng cứng nhắc, nhưng trong lòng cô lại không muốn rời xa Minh Hoàng. Ở nơi này, gặp người như anh là một điều may mắn, không muốn bỏ lỡ. Mặc dù lo ngại nào đó đang ám ảnh, cô ngồi im, không biết phải nói gì. Phòng VIP rơi vào sự im lặng. Minh Hoàng mở miệng:
– Cô phục vụ kiểu gì mà ngồi như phỗng thế kia?
Cô tức giận đáp lại:
– Anh nói gì thế? Tôi không làm được gì sao anh lại trách móc tôi như vậy?
Minh Hoàng nhìn cô, nhếch môi:
– Cô thật là đặc biệt. Bây giờ còn bảo tôi làm gì đó là lỗi của cô à?
Lệ Thủy vẫn giữ động tác căng trước sự thách thức của anh:
– Họ nghĩ rằng tôi được anh nuôi bảo nên ganh ghét, châm chọc tôi. Họ nghĩ tôi đã trao thân cho anh để được sủng ái. Đúng là chỉ có tiếng chứ không có miếng, quá bực tức!
Minh Hoàng quay đi, che giấu nụ cười cuốn hút, sau đó quay lại nhìn Lệ Thủy và đặt một câu hỏi không mấy thoải mái:
– Vậy cô muốn “có miếng” không?
Lệ Thủy im lặng, cảm giác như miệng mình đã tạo ra vấn đề. Cô muốn tự đánh cho miệng mình một cú nhanh hơn, hoặc có cái gì đó để cô đâm mặt vào để không phải đối mặt với tình cảnh này. Trong lúc bối rối, cửa phòng bất ngờ mở. Một người đàn ông nhanh chóng đóng cửa và vào trong, nói nhanh như chớp:
– Minh Hoàng à, anh hết tiền rồi hay sao mà lại đến đây làm việc? Tất cả gái xinh đẹp ở quán, anh lại theo đuổi một tiếp viên… ơ…
Vì ánh sáng trong phòng tối và đèn lung linh tạo nên hiệu ứng, Lệ Thủy mặc chiếc váy xòe tối màu, nên anh chàng này không để ý đến cô, tưởng rằng chỉ có Minh Hoàng ở đây. Cho đến khi anh ta nhận ra Lệ Thủy, mới thực sự nhận ra mình nói quá nhiều. Anh ta cũng trẻ trung như Minh Hoàng, ưa nhìn. Một khoảnh khắc ngần ngừ, Minh Hoàng phá vỡ sự im lặng:
– Miệng cậu hoạt động quá nhiều đấy nhỉ. Ngồi đi! Bàn công việc đâu cũng được, thoải mái nhất là được!
Anh ta nhìn Lệ Thủy với ánh mắt ngạc nhiên rồi quay lại Minh Hoàng:
– Sao thế? Hồn bay đi đâu rồi vậy? Cô ấy là ai vậy?
Rồi Minh Hoàng lại quay sang Lệ Thủy:
– Đây là Kiến Văn, bạn của tôi!
Lệ Thủy lạc quan cúi chào:
– Dạ, chào anh. Tôi là Lệ Thủy!
Anh bạn kia nhìn cô đánh giá và gật đầu chào, sau đó ngồi cạnh Minh Hoàng. Anh ta liếc nhìn Lệ Thủy, Minh Hoàng nhanh chóng giải thích:
– Không sao cả! Cô ấy không phải là gián điệp. Tôi tin tưởng vào cô ấy!
Lệ Thủy không hiểu họ nói gì, nhưng cô cảm thấy như Kiến Văn nghĩ rằng cô có thể làm lộ công việc bí mật của họ, trong khi Minh Hoàng lại tin tưởng cô. Một chút ấm áp tràn ngập trong trái tim Lệ Thủy, nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng. Cô đứng lên và nói:
– Nếu hai anh cần không gian riêng, tôi có thể rời khỏi.
Minh Hoàng liếc nhìn cô, lạnh lùng nói:
– Ngồi lại! Hôm nay tôi đã trả tiền để gọi cô vào đây, nếu cô rời đi bây giờ, làm sao tôi lấy lại số tiền đã trả một cách công bằng?
Kiến Văn tươi tắn cười, chưa bao giờ thấy Minh Hoàng quan tâm đến vấn đề tiền bạc, giờ lại đặc biệt để ý đến việc giữ chân một tiếp viên quán Karaoke. Trái lại, Lệ Thủy vừa ngồi xuống đã cảm nhận sự thấm thía của những lời Ái Chi nói sáng nay. Đối với họ, kinh doanh luôn hướng tới lợi nhuận. Minh Hoàng lo sợ nếu cô rời đi và vào phòng khác, họ sẽ mất vốn đầu tư, vì vậy anh giữ cô lại để thảo luận về công việc. Cô lẻo lơ với tư cách người phục vụ, nhưng lòng đầy căm giận với những lời lẽ khó nghe từ Minh Hoàng và bạn của anh ta.
Anh chàng “tư bản” kia, mặc dù đẹp trai nhưng hết sức ki bo, làm Lệ Thủy nguyền rủa trong lòng. Cô vừa phục phịu mặt vừa thầm chửi thề, nhưng “tư bản” lại cong khóe môi nhẹ và lạnh lùng:
– Lẩm bẩm cái gì đấy? Giữ trật tự! Rót bia!
Lệ Thủy vẫn giữ vẻ tức giận, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc tiếp tục nhiệm vụ phục vụ. Cô khui bia và mang đĩa trái cây vào. Trong lúc họ nói chuyện về công việc, Lệ Thủy ngồi lặng lẽ, không cần phải bấm bài hát như mọi khi. Minh Hoàng bất ngờ hỏi:
– Cô có thể gọi giúp tôi một đĩa trái cây không?
Lệ Thủy gật đầu và rời đi để mang đĩa trái cây vào. Họ tiếp tục trò chuyện, nhưng Minh Hoàng đột ngột nói:
– Mày thu mua thêm công ty nhỏ có ổn không?
Kiến Văn gật đầu:
– Cũng khá tốt. Nhưng vẫn còn vài công ty ở miền Bắc có chi nhánh ở Đà Nẵng đang trong quá trình thương lượng giá.
Minh Hoàng tiếp tục:
– Mày phải thuyết phục họ rằng chúng ta sẽ mua lại và biến họ thành công ty con. Họ chỉ cần giữ nguyên tên và trực thuộc công ty mẹ, không cần tuyên bố phá sản.
Kiến Văn trầm ngâm:
– Tao đã nói rõ nhưng Doãn Tuấn có một công ty, ông ta không muốn bán chi nhánh ở đây. Nghe đâu chi nhánh đó do con trai duy nhất của ông ấy xây dựng cách đây bốn năm. Nhưng cậu ta đột ngột qua đời sau khi thành công, nên ông ta giữ lại làm kỷ niệm.
Minh Hoàng hỏi lại:
– Mày nói về Doãn Tuấn Khang phải không?
Đĩa trái cây trên tay Lệ Thủy vụt xuống đất và vỡ tan tành…