Ba lần lỡ nhịp chương 23 | Minh Hoàng tìm Lệ Thủy
Tối hôm đó, vào ngày thứ bảy, Minh Hoàng tới quán từ sớm. Ngay khi bước vào, anh thấy Ái Chi đứng ở sảnh. Biết Ái Chi là bạn thân của Lệ Thủy nên anh liền nói:
– Chào cô, làm ơn gọi Lệ Thủy vào phòng VIP số một giúp tôi!
Ái Chi cúi chào Minh Hoàng và đáp:
– Lệ Thủy xin nghỉ mấy ngày ạ. Anh cần em gọi người khác không ạ?
Minh Hoàng nhíu mày và hỏi:
– Có thể tôi hỏi Lệ Thủy có chuyện gì không?
Ái Chi thật thà nói:
– Con trai cô ấy mất tích nên sáng nay nó vội bắt xe về nhà rồi ạ!
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– Con cô ấy mất tích à?
Ái Chi chưa kịp giải thích thêm thì thấy Minh Hoàng quay bước vội ra khỏi quán. Ái Chi hy vọng Lệ Thủy sẽ tìm được sự ủng hộ từ Minh Hoàng, nhưng không biết liệu anh ấy đã có vợ hay chưa. Nếu họ có thể đến với nhau một cách trọn vẹn, đó sẽ là niềm hạnh phúc cho Lệ Thủy. Ái Chi thở dài và quay trở lại công việc của mình.
Ngày hôm sau, Lệ Thủy trở về quê nhỏ nơi cô đã trải qua tuổi thơ và thanh xuân. Cảnh đẹp xung quanh vẫn như ngày xưa, nhưng trái tim cô dường như đã trải qua những biến đổi. Cô xuống xe, vượt qua dòng người đông đúc. Khi cô chuẩn bị gọi taxi để về nhà, một giọng nói trầm ấm vang lên:
– Lệ Thủy!
Cô quay lại và ngạc nhiên khi nhận ra đó là Minh Hoàng đang gọi tên cô. Anh vẫn trông phong lưu và lịch lãm như ngày nào, đằng cạnh là chiếc Bugatti Chiron siêu xe thể thao khiến mọi người phải ngước nhìn. Chiếc siêu xe này cô đã thấy trên tạp chí vài lần, nghe đồn giá trị hàng triệu đô. Minh Hoàng trông quá giàu có! Tuy nhiên, cô tự hỏi anh ta làm gì ở đây, trông như vừa đi đường dài. Cô đang suy nghĩ thì Minh Hoàng đã đến gần, nheo mắt nhìn cô và nói:
– Lên xe về nhà thôi!
Lúc này, Lệ Thủy mới tỉnh táo, ngước lên và thốt lên:
– Sao anh lại ở đây?
Minh Hoàng bật cười:
– À, tôi có việc ở ngoại ô này. Tình cờ đi ngang đây, thấy ai đó giống Lệ Thủy nên dừng lại nhìn, không ngờ là cô đấy.
Lệ Thủy, mệt mỏi từ chuyến đi dài trên xe khách và còn khóc nhiều, chỉ có thể gật đầu:
– À, tôi hiểu rồi. Anh cứ tiếp tục công việc đi, tôi sẽ bắt taxi về được.
Minh Hoàng nhíu mày một chút, một động tác nhỏ nhưng quyến rũ, sau đó nói:
– Không, công việc của tôi ổn rồi. Hôm trước tôi đến quán mà không thấy cô, nghe Ái Chi nói cô về nhà vì con trai mất tích, thằng bé đã ổn chưa?
Nhắc đến con trai, mắt Lệ Thủy lại đỏ hoe, cô gật đầu:
– Cảm ơn anh đã quan tâm, bố mẹ tôi đã tìm ra thằng bé rồi. Nó tự đi ra thăm mộ bố mình.
Minh Hoàng ngạc nhiên:
– À? Nếu tôi không nhầm, thì nó mới hơn bốn tuổi phải không?
Lệ Thủy gật đầu đáp:
– Vâng, đúng vậy. Nhưng nó biết đường ra nghĩa trang, mặc dù tôi chỉ đưa nó ra đó một lần lúc ba tuổi.
Bỗng lúc này, Lệ Thủy mới để ý xung quanh. Họ đang đứng giữa bến xe và có nhiều cô gái trẻ đang nhìn chiếc xe thể thao và chủ nhân của nó. Bất ngờ, cô cảm thấy khó chịu với những ánh mắt ấy. Có lẽ họ thích anh ta sao? Nhưng không, Tuấn Khang vẫn luôn hiện ra trong giấc mơ của cô, chỉ cần nghe ai đó nhắc tên anh, cô vẫn đau như cắt. Trái tim cô chưa thể dễ dàng chấp nhận một bóng hình khác. Tiếng Minh Hoàng lại vang lên:
– Lên xe đi! Cô định đứng đây mãi sao? Mọi người đang nhìn chúng ta kìa!
Lệ Thủy ngạc nhiên nói:
– Nhìn anh đấy, nhìn gì tôi!
Nói rồi, cô nhanh chóng bước lại phía chiếc xe sang trọng. Minh Hoàng nhíu mày một chút, một động tác nhỏ nhưng quyến rũ, sau đó nói:
– Cô đọc địa chỉ đi, tôi đưa cô về!
Lệ Thủy đưa địa chỉ nhà cho Minh Hoàng và sau đó ngả lưng ra ghế để ngủ. Có lẽ cô quá mệt mỏi. Cô không hiểu sao lại cảm thấy bình an khi ở bên Minh Hoàng. Cô không biết gì về anh ta ngoài những thông tin mà Ái Chi đã kể. Nhưng thôi, cô không suy nghĩ nhiều nữa, Ái Chi nói đúng, đến đâu hay đó vậy.
Lệ Thủy đang mơ màng thì thấy Minh Hoàng lay gọi mình:
– Lệ Thủy! Đến nhà rồi!
Cô vội mở mắt. Xe đã dừng ở cổng nhà cô. Cô gãi đầu gãi tai và xin lỗi:
– Xin lỗi anh, tôi ngủ quên khuấy đi! Sao anh không gọi tôi?
Minh Hoàng vẫn lạnh tanh nói:
– Ai dám gọi cô? Lỡ cô mắng tôi thì sao?
Lệ Thủy xấu hổ cười:
– Anh giúp đưa tôi về nhà, sao tôi lại dám mắng anh chứ? Nếu anh không phiền, tôi mời anh vào nhà chơi!
Minh Hoàng gật đầu:
– Ừ, tôi đang rảnh mà!
Hai người bước qua cánh cổng, Khang Viễn đã chạy vội ra:
– Mẹ về! Mẹ về! Mẹ ơi, hôm trước Khang Viễn tự ra thăm mộ bố Tuấn Khang rồi….
Cậu bé nín bặt khi thấy người đàn ông cao lớn đứng sau lưng mẹ. Minh Hoàng cười rất tươi:
– Chào Khang Viễn!
Trong khi cậu bé đang lục lại trí nhớ xem đã gặp chú này ở đâu thì bố mẹ Lệ Thủy vội đi ra. Minh Hoàng nhanh nhẹn:
– Cháu chào hai bác, cháu là bạn của Lệ Thủy ở Đà Nẵng ạ!
Lệ Thủy tròn mắt ngạc nhiên. Chưa bao giờ anh ta nói nhiều đến thế. Bốn mắt nhìn nhau thì mẹ cô lên tiếng:
– Cậu đi cùng Lệ Thủy từ Đà Nẵng về đây sao?
Minh Hoàng cười rất tươi:
– Dạ không ạ! Cháu đi công tác mấy ngày ở đây. Lệ Thủy đi xe khách về và cháu tình cờ gặp cô ấy ở bến xe thôi ạ.
Mẹ Lệ Thủy gật đầu và nhanh chóng nói:
– Quên mất, mời cậu vào nhà chơi!
Minh Hoàng đáp lại ngay lập tức:
– Dạ, cháu vội quá, chỉ có giỏ trái cây và ít đặc sản mực một nắng của Đà Nẵng làm quà ạ!
Lệ Thủy ngạc nhiên vì sự chu đáo của Minh Hoàng. Cô nghĩ rằng anh ta đã mang theo những món quà này để biếu bố mẹ cô. Cô cảm thấy thú vị với sự thay đổi này của anh. Mặc dù đã qua một ngày dài, Minh Hoàng vẫn giữ được sự lịch lãm và quan tâm đặc biệt.
Lệ Thủy nhận lấy quà và cười:
– Cậu chu đáo quá! Cảm ơn cậu nhiều!
Lệ Thủy vẫn chưa thể định rõ tâm trạng trước sự thay đổi của Minh Hoàng. Cô im lặng, không nói một từ. Cô chỉ biết ôm chặt con trai, hít thở sâu để giải toả những cảm xúc nhớ mong:
– Khang Viễn, con có biết mẹ lo lắng lắm không?
Khang Viễn mỉm cười:
– Con không sao mẹ ạ. Con chỉ ra thăm mộ bố thôi. Con nhớ đường mà mẹ.
Lệ Thủy ôm con và nước mắt rưng rưng:
– Lần sau con không được tự ý như vậy, ngoài đường nhiều xe cộ lắm, con biết không?
Khang Viễn gật đầu:
– Mẹ yên tâm, con sẽ không làm mẹ lo nữa. Con sẽ tránh xa xe tải.
Nghĩ đến xe tải, lòng cô lại đau đớn. Đứa bé mới hơn bốn tuổi vẫn nhớ như in vụ tai nạn kinh hoàng khi xe tải cuốn bố nó đi. Tuấn Khang đã thực sự bảo vệ cho con trai chưa? Trong khi đang nghĩ về điều này, điện thoại của cô reo lên, là Ái Chi. Cô xin phép rời khỏi tình huống và vào trong nhà để nghe điện thoại:
– A lô, tôi vừa về nhà! Khang Viễn ổn, đừng lo nữa nhé!
Giọng Ái Chi lạnh lùng:
– Ừ, may quá! Đúng là kì diệu! Nghỉ ngơi một vài ngày rồi vào làm, tránh tội con, tôi xin nghỉ rồi.
Lệ Thủy ngập ngừng:
– Ái Chi… tôi vừa gặp…. Minh Hoàng.
Ái Chi ngạc nhiên:
– Minh Hoàng à? Hôm qua tôi gọi mà lo vụ của Khang Viễn nên quên nói với cậu. Anh ấy có đến quán, không gặp cậu mà thấy tôi. Tôi cũng bảo mày về nhà vì con trai mất tích, thế là Minh Hoàng vội đi luôn không ở lại. Không lẽ anh ấy về tìm mày?
Lệ Thủy cảm thấy ngỡ ngàng. Anh ta đợi sẵn cô ở bến xe, đã mang theo quà biếu bố mẹ cô. Cô còn chưa bao giờ tiết lộ cho anh ta biết mình đang sống ở đâu. Liệu Minh Hoàng đã điều tra về cô hay không?